Chương 440: Một trò đùa (2)
Dưới ánh mắt mong muốn của bọn họ, vẻ mặt Phương Thốn lại vẫn rất bình tĩnh, cười nói: "Đúng là nên làm như thế!"
Vừa nói, hắn vừa mở lòng bàn tay của mình ra, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một ngọn lửa đang lặng lẽ cháy, trông nó giống hệt như là một đóa hoa sen màu đen vậy.
"Đây chính là Luyện Hồn Liên Hỏa của Thủ Sơn Tông ta!"
Phương Thốn vừa nói, vừa nhẹ nhàng mở rộng lòng bàn tay ra, ngọn lửa đổ nghiêng rơi xuống trên mặt đất.
Tảng đá màu xanh ở trên mặt đất lập tức bị thiêu cháy thành hình một đóa hoa sen, vết cháy màu đen mọc lên dày đặc như tơ tằm.
Tất cả mọi người trong điện đều nghển cổ lên nhìn, trong miệng "à" một tiếng, đều nhìn ra là hai vết cháy này không giống nhau.
Động tác của Phương Thốn rất từ tốn, hai tay trái phải lại tiếp tục đan vào nhau tạo thành một ấn pháp ở trước người.
"Đây là Cửu Địa Phần Tâm Ấn!"
Hắn vừa nói chuyện xong, xung quanh ấn pháp kia đã xuất hiện nhưng tia lửa âm nhu như sợi tơ tằm, sau đó từ từ rơi ở trên mặt đất.
"Két!"
Tảng đá màu xanh bị đốt nóng, xuất hiện một vết cháy vô cùng rõ ràng.
...
"Này!"
Xung quanh không biết là có bao nhiêu người đang bày ra vẻ mặt khẩn trương nhìn động tác của Phương Thốn, mà trong nháy mắt khi vết cháy kia xuất hiện, lập tức có không ít người giật mình kinh ngạc tới mức hai mắt trợn tròn, ở chỗ của thất tộc lại vang lên một chuỗi lời nói như "quả nhiên" "giống hệt nhau" gì đó.
Sau đó nữa, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng thời rơi vào trên người Phương Thốn.
Vết cháy này đã chứng minh dấu vết này đúng là do Cửu Địa Phần Tâm Ấn của Thủ Sơn Tông để lại.
Thủ Sơn Tông này còn có gì để nói nữa chứ?
Luyện khí sĩ của thất tộc thì giả vờ động đậy người.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ giống như là không nói lời nào đã lập tức muốn đi lên bắt người vậy, chỉ là mặc dù ai cũng biết, cho dù là có thật sự chứng minh là do thuật pháp của Thủ Sơn Tông gây nên, thậm chí cho dù có chứng cứ xác thực chứng minh là do Phương Thốn làm, thì bọn họ cũng không dám bắt người, đừng nói bọn họ, ngay cả quận phủ cũng không nhất định là dám bắt người, lúc này bày ra hành động như này, thật ra thì chính là vì tỏ ra muốn ghét bỏ Phương Thốn mà thôi.
...
"Xem ra là trí nhớ của ta cũng không tệ lắm, không có nhớ lầm!"
Mà sau khi Thần Mục công tử Lục Tiêu nhìn thấy vết cháy kia, vẻ mặt cũng trở nên nhẹ nhõm.
Sau đó hắn ta im lặng nhìn về phía Phương Thốn, nhẹ giọng nói: "Lục Tiêu tin tưởng chuyện này chắc chắn là có ẩn tình, từ hai vụ án này cũng không thể chứng minh Quỷ Quan là người của Thủ Sơn Tông, nhưng nếu liên lụy đến Thủ Sơn Tông, vậy kính mong Phương nhị công tử có thể giải thích chuyện này một chút, giải thích cho nghi ngờ trong lòng ta, cũng tốt cho việc tiếp tục điều tra Quỷ Quan kia!"
Lời này chính là muốn làm khó.
"Nói không sai, nhưng mà bổn công tử còn có một chút nghi ngờ!"
Đón nhận ánh mắt mọi người, Phương Thốn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía công tử mắt thần, nói: "Ngươi bởi vì một vết cháy nho nhỏ này mà điều tra được đến trên người Thủ Sơn Tông ta, bằng chứng như núi, không có cách nào giải thích, nhưng mà ta muốn hỏi là ngươi tra được vết cháy này từ hồ sơ nào?"
"Hả?"
Người trong điện đều có chút kinh ngạc, không biết đến lúc này Phương Thốn đã đến nước này rồi còn hỏi chuyện này làm gì.
Mà Thần Mục công tử kia cũng không có nghi ngờ hắn, nhẹ giọng mở miệng nói: "Quyển thứ hai về vụ án đường núi Thanh Ngưu, trang thứ bảy!"
Phương Thốn khẽ nhíu mày lại, nói: "Ta có thể xem một chút được hay không?"
Thần Mục công tử khẽ gật đầu, nói: "Đương nhiên là có thể!"
Trước đây tất cả hồ sơ đều được để tại quận phủ Thanh Giang, dù sao Thần Mục công tử cũng không phải là người của quận phủ, cho dù hắn ta có nổi tiếng hơn nữa, cũng không thể giữ tất cả hồ sơ ở bên cạnh mình được, nhưng mà chỉ mượn đọc thì vẫn có thể, dù sao đây cũng chỉ là bản sao, mà ngày hôm qua lúc hắn ta lật xem hồ sơ ở trên đài, tất cả hồ sơ có ích ở quận phủ Thanh Giang đều được truyền tống tới đây.
Nếu Phương nhị công tử muốn xem, đương nhiên là không thể từ chối.
Mặc dù đệ tử của Cửu Tiên Tông cũng không biết là hắn nghi ngờ điều gì, nhưng vẫn theo lời đi lấy hồ sơ kia tới đây.
Cái này thoạt nhìn chẳng qua chỉ là một tập hồ sơ rất bình thường.
Phương Thốn tiện tay cầm lên, lật được hai tờ thì lập tức dừng lại, đi tới bên cạnh tiểu hồ ly, nhỏ giọng nói một câu, tiểu hồ ly kia nhíu mày, nhìn kỹ một lúc, lấy móng vuốt nhỏ chỉ một cái, sau đó Phương Thốn lập tức nở nụ cười.
Hắn cười rồi khép tập hồ sơ kia lại, ném tới trước mặt Thần Mục công tử.
"Ngươi nhìn lại một chút xem!"
"Ngươi..."
Thấy Phương Thốn trực tiếp ném hồ sơ tới, hơn nữa còn là ném lên trên mặt đất, tất cả đệ tử Cửu Tiên Tông đều thay đổi sắc mặt.
Ở trong mắt bọn hắn sư huynh Lục Tiêu giống như là thần linh, ai dám ở trước mặt hắn ta làm ra hành động quá đáng đến mức này chứ?
Ngược lại cái vị Thần Mục công tử kia hình như cũng không cảm thấy đây là sỉ nhục, động tác rất tự nhiên nhặt tập hồ sơ kia lên, cầm trong tay nhẹ nhàng lật lên, hắn ta đã xem qua hồ sơ này, hoàn toàn có thể nhớ rõ nội dung trong đó, nhưng mà bây giờ nếu Phương Thốn đã nói như thế, hắn ta cũng thấy nghiêm túc hơn, sau khi đọc lướt qua một hàng chữ thì vẻ mặt của hắn ta dần dần xảy ra biến hóa...
Không nhìn ra vẻ mặt của hắn ta là vui hay giận, chỉ có thể nhìn thấy đuôi lông mày của hắn ta cũng hơi cứng lại rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người ở trong điện phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, tất cả đều duỗi cổ ra nhìn.
"Hồ sơ này là do người nào đưa tới?"
Thần Mục công tử nhìn hồi lâu, mới nhỏ giọng mở miệng hỏi.
Tiết chưởng lệnh của quận phủ vừa nghe vậy vội vàng nói: "Đều là do văn thư của quận phủ sắp xếp lại cả đêm, sau đó đi qua trận tiểu na di đưa đến Linh Vụ Tông, trong lúc đó chưa từng qua tay người khác, vừa ra khỏi phòng án tạm thời của quận phủ là trực tiếp đưa tới trên tay của Thần Mục công tử..."