Chương 488: Phá vỡ xiềng xích
Phương Thốn nói tiếp: “Giống như Mạnh sư muội vậy, nàng ta có đạo tâm kiên định, luôn bảo vệ chính nghĩa và diệt trừ cái ác, nội tức trong người lại càng trở nên tinh thuần và mạnh mẽ hơn, tu vi cũng tiến bộ một cách nhanh chóng… Ta còn nhớ ngươi còn than thở rằng tuy bản thân đã đọc vô số quyển sách và khắc ghi từng chữ trong lòng nhưng mà cuối cùng vẫn không bằng nàng ấy…”
Hạc Chân Chương nghe thấy những lời này cũng hơi sững sờ, ngươi cũng còn nhớ đến những lời như vậy à?
Có học sinh nào trong thư viện lại không biết nói về những loại đạo lý này chứ, có người nào lại không thể vừa giảng là có thể nói một cách trôi chảy ba ngày ba đêm cũng không hết chứ?
Nếu như những đạo lý này đều có thể giúp đỡ cho việc tu hành thì chẳng phải tất cả mọi người trên thiên hạ này đều có thể tu hành thành người tài giỏi rồi sao?
Phương Thốn nghe thấy những lời này của hắn ta cũng bật cười nói: “Ai lại nói rằng chìa khóa của việc tu hành không thể được giấu trong những lời lẽ tầm thường chứ?”
Không chỉ có Hạc Chân Chương mà nhóm người Mộng Tình Nhi, Vũ Thanh Ly cũng cảm thấy hơi nghi ngờ.
Trên đời này người ta thường nói luyện khí chính là tư chất tự nhiên và cũng là món quà của trời, Tiên Thiên chi khí của con người đã khác nhau từ khi sinh ra, có một số người có Tiên Thiên chi khí rất mạnh mẽ, tâm đạo cũng càng trở nên kiên định, cho dù là tu hành hay là cầu pháp thì cũng đều vượt xa người thường, giống như tiên sư Phương Xích năm xưa và cũng giống như Mạnh Tri Tuyết lúc còn ở trong thư viện Bạch Sương, thế nhưng nếu như Phương Thốn nói rằng chìa khóa của việc tu hành lại được giấu ở trong đó thì lại khiến cho người khác không thể hiểu nổi, chẳng lẽ hắn muốn nói rằng Mạnh Tri Tuyết gặp phải khó khăn là bởi vì đạo tâm của nàng ta đã không còn thuần khiết như trước đây nữa à?
Tất cả mọi người đều biết rằng đây là một lời giả dối.
Năm xưa cả năm người đệ tử của Nam Sơn Minh người nào cũng có thể thay đổi đạo tâm và sa ngã.
Thế nhưng tất cả mọi người đều công nhận rằng chắc chắn Mạnh Tri Tuyết sẽ là người thay đổi muộn nhất.
“Không phải do Tiên Thiên chi khí làm cho tâm đạo trở nên kiên định mà là bởi vì đạo tâm kiên định nên Tiên Thiên chi khí mới trở nên mạnh mẽ hơn!”
“Không phải thay đổi suy nghĩ mới được xem là thay đổi đạo tâm mà là đạo tâm đã trải qua sự long đong nên mới thay đổi ý nghĩ!”
Phương Thốn giảng giải cho bọn họ một cách nhẹ nhàng: “Lòng người không hề có hình dạng, vốn dĩ lòng người chính là thứ không nói lý lẽ nhất; Ba phần độc bảy phần hại rất khó để tránh khỏi; Chúng ta sinh ra từ cõi hồng trần nhưng lại muốn thoát khỏi chốn hồng trần kia, trong một ý nghĩ lại có hàng vạn tạp niệm; Nếu như cứ mãi giữ lấy nó thì tâm trí sẽ cảm thấy khó chịu, ý nghĩ khó mà giữ được; Nếu như buông bỏ nó thì tâm trí lại trở nên rối loạn không thể kiểm soát, ý nghĩ cũng hỗn loạn, và cũng làm hại bản thân, không thể phi thăng.”
“Vì vậy, Phương nhị nghĩ rằng chìa khóa cho việc tu hành của chúng ta nằm ở hai từ tấm lòng này…”
“Tiên Thiên chi khí chính là khí của lòng người!”
“Nếu như đạo tâm thuần khuyết, ý nghĩ thông suốt, vậy thì…”
Phương Thốn ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Tiên Thiên chi khí của tất cả mọi người đều là ba tấc ba phân ba ly!”
“Cái gì?”
Lời này vừa được nói ra đã khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, thậm chí những người đồng học bình thường vô cùng tin tưởng Phương Thốn cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.
…
…
“Vị Phương nhị công tử kia chỉ có một chút tu vi mà cũng dám tụ tập giảng đạo à?”
“Ngươi có chắc bọn họ không phải đang làm bừa một cách vụng về như những đứa trẻ đang quậy phá không?”
Khi Phương Thốn và những vị đồng học đang ngồi ở trên tòa tiểu lâu và bàn luận về con đường tu hành thì xung quanh cũng có không biết bao nhiêu luyện khí sĩ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Đầu tiên dĩ nhiên bọn họ sẽ cảm thấy buồn cười, chuyện giảng đạo liên quan đến thân phận của người giảng, trong cả quận Thanh Giang chỉ có một vài người được xem là có tư cách để giảng đạo, đừng nói đến Ngưng Quang, e rằng cho dù là người ở cảnh giới Kim Đan thì cũng chỉ có một số lão tu có thể giảng mà thôi…
Trước đây vị Phương nhị công tử này đều được mọi người biết đến là người có cảnh giới Trúc Cơ thì giảng được đạo gì đây?
Hơn nữa, bây giờ vốn dĩ chiều hướng của cả quận Thanh Giang đã bắt đầu giao động, trong lúc sóng gió đang nổi lên thì hắn lại lấy đâu ra tâm trạng để giảng đạo vậy?
“Trước đây ta nghe nói rằng vị Phương nhị công tử này từng ở trong hai tông Lạc Thủy và Vân Hoan lần lượt chỉ bảo giúp người khác giác ngộ ra và đột phá Ngưng Quang cảnh, tuy rằng nghe có vẻ vô cùng kỳ diệu nhưng chưa chắc không có đạo lý, bây giờ nếu như hắn dám trơ bản mặt ra để giảng đạo thì không chừng thật sự còn giấu cách thức nào đó, không sao, tạm thời để cho đệ tử môn hạ qua đó nghe thử trước, nếu như thật sự có vấn đề gì thì cũng có thể phản ứng kịp thời…”
Giữa những lời suy đoán và nghi ngờ kia, rất nhanh đã có rất nhiều luyện khí sĩ đi về phía Tẩy Vân Lầu từ khắp mọi nơi.
Dĩ nhiên những người có tu vi cao thâm có thể nghe giảng từ xa, có điều những hành động này giống như với việc nghe lén, đặt biệt là khi người khác đã nói một cách rõ ràng rằng bản thân đang giảng đạo mà lại sử dựng những cách nghe trộm này thì có thể để lại sơ hở cho người khác bắt được, vì vậy cách mà những luyện khí sĩ khí này đã lựa chọn đều giống nhau, bọn họ không dám làm những chuyện vô lễ như vậy ở trước mặt Phương nhị công tử mà tìm đến người đệ tử đáng tin nhất để đi xem chuyện gì đang xảy ra.
Những người đệ tử này người thì xem thường, người thì nghi ngờ mà đi tới và âm thầm bước lên tòa tiểu lâu, bước chân cũng dần dần trở nên chậm hơn.
Vẻ mặt của bọn hắn cũng khẽ thay đổi ngay lập tức khi vừa nghe được vài câu nói.
…
…