Chương 498: Bí mật động trời (2)
"Than ôi, Phương trưởng lão của Thủ Sơn Tông ta thiên tư cao tuyệt, một lòng trung thành, bị thích khách tập kích, dù bị thương nặng vẫn không quên đòi lại công bằng cho dân chúng Thanh Giang, lúc này hai bộ xương già chúng ta còn cần quan tâm gì nữa, còn sợ gì nữa? "
Mà trong sự im lặng, hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông kêu lên, vẻ mặt bi thương, hướng về phía dân chúng, thấp giọng hét lớn: "Các vị phụ lão, bí mật động trời mà Thủ Sơn Tông ta điều tra ra đang ở đây, Quỷ Quan chính là Phạm Ngộ, Phạm Ngộ chính là Quỷ Quan. Lão già này thân là quận thủ, ngoài mặt nhân nghĩa lễ trí, lại ngấm ngầm làm xằng làm bậy, tất cả bằng chứng tội lỗi đã được điều tra rõ tại đây..."
Lời nói của bọn họ lại trở thành sự bổ sung cho lời nói trước đó của Phương Thốn, khiến mọi người hoảng sợ.
Phạm lão tiên sinh tức đến bật cười, chỉ tay hét lên: "Mau câm miệng lại, ngươi thật to gan..."
"Không sai, đúng là chúng ta rất to gan."
Trưởng lão Hàn Thạch quát lên, kích động bốn phía, hung dữ kêu lên: "Ngươi có bản lĩnh thì giết hết chúng ta đi..."
Phía sau bọn họ, Bạch gia công tử Bạch Hoài Ngọc lúc này đang nghiến răng nghiến lợi, nhớ lại những gì người đàn ông họ Lâm đã nói với mình lúc trước, lại nhớ tới sự đau đớn khi sinh tử phù phát tác, hắn ta cũng nghĩ đến chính mình bây giờ đã không còn thuộc về Bạch gia, bất cẩn một chút sẽ rơi xuống vực sâu vô biên, cho nên hắn ta cũng vội vàng chạy tới, hét lớn: "Ta là Bạch Hoài Ngọc của Bạch gia, chỉ vì thực sự không nhìn nổi Phạm Ngộ cấu kết với Thất tộc, thông đồng với yêu ma, quân pháp bất vị thân, muốn đứng ra vạch trần đám ác tặc này..."
Đám đông chợt tách ra hai bên, một số văn thư cầm rất nhiều hồ sơ, ném chúng xuống đất, sau đó hét lên trên không trung: "Chúng ta chính là văn thư của quận phủ, nay được Phương nhị công tử cảm hóa, sẽ không làm bạn với ác tặc, mời mọi người xem..."
"Đây đều là hồ sơ về Quỷ Quan, toàn bộ đều liên quan đến Phạm Ngộ..."
"..."
"Lão nương thừa nhận..."
Trong đám người có một nữ tử hồng y xông ra, tóc tai bù xù, chỉ vào Phạm lão tiên sinh trên không trung: "Năm đó là tên Quỷ Quan này giết phu quân ta, chiếm đoạt ta, ta sợ hắn không dám nói, nhưng hiện giờ, ta muốn đứng ra vạch trần hắn..."
...
Những chỉ trích liên tiếp ập đến như một cuồng phong bão táp, Phạm lão tiên sinh run lên vì tức giận.
Ông ta chợt quay đầu hét lên: "Ngươi còn muốn đứng nhìn, để mặc đám rác rưởi này nói xấu lão phu à?"
"To gan..."
Mà nghe Phạm lão tiên sinh hét lớn, lão nô bên cạnh ông ta dẫn đầu xông ra ngoài, mặt đầy tức giận.
Sau khi bay lên không trung, rồi lại quay lại, vẻ mặt bi thương nhìn về phía Phạm lão tiên sinh.
"Lão gia, chuyện của người bại lộ rồi, thừa nhận đi..."
Vậy mà Phạm lão tiên sinh lại là Quỷ Quan?
Tin tức không có cách nào hình dung được này đang dấy lên phong ba đáng sợ ở đại thành Thanh Giang.
Giờ đây chư vị bách tính Thanh Giang đều đã gần như ngốc trệ, ngây ngốc mà nhìn vị Phạm lão tiên sinh giữa không trung, trong ánh mắt tựa như có thứ gì đó đang biến hoá nhanh chóng, từ tận đáy lòng bọn họ không thể tiếp nhận được, vị Phạm lão tiên sinh này là thánh nhân sống của Thanh Giang, có tiếng yêu dân như con, đức cao vọng trọng, còn Quỷ Quan trong mắt các bách tính đều là ác ma không việc ác gì không làm, giết người không gớm tay…
Hết thảy những thứ có liên quan đến Quỷ Quan đều là những câu chuyện khủng bố hù doạ con nít được lưu truyền khắp Thanh Giang!
Hai loại người như vậy sao có thể là cùng một người?
Bọn họ hoàn toàn không dám tin vào sự thật này…
Có điều chính họ cũng không ý thức được là bọn họ đã xem chuyện này là sự thật rồi.
Tiếp nhận được hay không là một chuyện, còn tin hay không lại là chuyện khác!
Bọn họ đều tin hết rồi!
Cũng không có cách nào để không tin cả, nhìn lên không trung, có rất nhiều Quyển Tông được đẩy ra, vẻ mặt Văn Thư đầy chính khí, cũng có dân phụ chỉ chứng khóc trời oán đất, khiến người nghe chạnh lòng, điều mấu chốt nhất là, thậm chí cả lão nô bên người Phạm lão tiên sinh cũng đã chỉ chứng rồi.
Vậy đây còn gì để nói nữa, sự thật đã rõ ràng rồi!
Dường như không cần phải động não cũng có một chân tướng có thể giải thích được chuyện này nhất, cũng phù hợp với đạo lý thường tình nhất, Thủ Sơn Tông tra ra Phạm lão tiên sinh chính là Quỷ Quan, cũng tra ra một số giao dịch của ông ta với thất tộc, thế nên cho dù Thủ Sơn Tông thế đơn lực mỏng nhưng vẫn quyết định công bố tất cả chân tướng, cũng vì thế mà phải chịu vô số uy hiếp, thậm chí là kích sát…
…
…
Thủ Sơn Tông bởi vì chuyện trước đây giết được Khuyển Ma ở núi Ô Nha nên có được danh vọng rất tốt, hai vị trưởng lão thích mắng người cũng có được danh xưng lão thần tiên, mà Phương nhị công tử cùng nhờ thân phận của huynh trưởng mà có được danh vọng cũng lớn, hắn cùng hai vị lão thần tiên cộng lại đã là đội hình mạnh nhất, không ai có thể rung chuyển.
Đương nhiên cũng không thể so được với Phạm lão tiên sinh, cho dù có cộng thêm thì cũng khó mà đánh ngang tay được.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Phương Thốn trước là cùng Phạm lão tiên sinh bàn về chuyện năm đó của huynh trưởng của hắn, hỏi đến mức khiến Phạm lão tiên sinh cứng họng không nói được gì, sau đó, thời điểm mấu chốt nhất hắn bỗng nhiên lại chịu một kiếm của thích khách Thiên Hành Đạo chém tới.
Chỉ với một kiếm này mà tình thế đã hoàn toàn thay đổi!
Không ai nói chính xác được cụ thể đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng Phương nhị công tử đã chịu một kiếm của Thiên Hành Đạo, rõ ràng ai cùng không biết một kiếm này là do ai chém ra, cũng không biết là ai đột nhiên lại muốn lấy mạng của Phương nhị công tử vào lúc này, thậm chí ngay cả người của Phương nhị công tử cũng không có ai có chứng cứ trực tiếp chứng minh một kiếm của thích khách Thiên Hành Đạo này có liên quan đến Phạm lão tiên sinh…
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, mọi người bỗng nhiên cảm thấy Phạm lão tiên sinh cũng không đáng tín nhiệm đến thế.
Mà cảm giác của Phương nhị công tử trong mắt bách tính tức thì tăng lên nhanh chóng.