Chương 638: Vô Tương Bí Điển (2)
"Ha ha, cái này gọi là dễ mất mạng, để lại tai ương nhân gian..."
"Tên nhóc Phương Xích kia lúc còn sống ngạo mạn như vậy, ngay cả phụ thân ta tự mình xuất quan chào hỏi hắn, cũng bị hắn từ chối, thậm chí còn dám động thủ với phụ thân ta, khi đó hắn chỉ một trận chiến đã danh chấn thiên hạ, lại chưa từng nghĩ tới có một ngày cha mẹ mình sẽ rơi vào tay ta?"
"..."
Giọng nói càng nói càng uy nghiêm đáng sợ, âm lãnh đến cực điểm.
Đám người Yêu Vương bên cạnh, đưa mắt nhìn nhau, đều thầm thở dài.
"Nhìn xem, vẫn là nhân tộc, tự đối phó với người mình, còn ra tay rất tàn nhẫn..."
"..."
"..."
Chậm chạp lề mề, dây dưa trì hoãn, hơn nửa tháng trời, cuối cùng chiếc thuyền pháp đó cũng đã đến trước núi Vấn Thiên.
Vẻ mặt những người trên thuyền pháp đều vô cùng nghiêm túc, căng thẳng.
Có thể thấy, những người trên thuyền pháp, cũng không bất ngờ lắm, đứng trên sàn thuyền pháp cũng chỉ có Mạnh Tri Tuyết, Mộng Tình Nhi và Tiểu Từ tông chủ của Thủ Sơn Tông, hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch, còn mấy người vô cùng căng thẳng, lúc này ngay cả pháp bảo phi kiếm cũng đã tế trên đỉnh đầu của đệ tử Thủ Sơn Tông, chỉ là cửa khoang thuyền pháp đóng chặt, không biết có người hay không.
Pháp châu chầm chậm đến trước núi, dừng lại trên không.
"Phương nhị công tử, đúng là rất ung dung, nhưng bọn ta chăm sóc nhị lão giúp ngươi, quả thật quá vất vả rồi..."
Trên núi Vấn Thiên, bỗng chốc bị yêu khí chiếm giữ, ba bóng dáng xuất hiện trước núi, trong đó có một người dáng vẻ nho nhã, người mặc áo bào trắng, phe phẩy quạt xếp, tự xưng là tú sĩ bạch sơn, người ở giữa toàn thân là thanh lân, cao lớn hung mãnh, tự xưng là Thanh Lân Yêu Vương, còn người đằng sau là một nam tử cường tráng, cả người khoác áo choàng màu đen, dường như dùng bí pháp củng cố làm cho khắp người được bao phủ bởi một tầng khói đen.
Phía sau bọn họ, giữa núi Vấn Thiên, là vô số yêu ma nghe thấy thì bắt đầu xé họng rống to lên.
Nhất là các tiểu yêu phụ trách chăm sóc hai vị "lão nhân", nghe thấy cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt.
Hầu hạ hai người phàm này, đúng là phiền phức mà, bọn họ đúng phải chịu "vất vả" một phen!
Thì ra Yêu Vương cũng biết người của mình vất vả, trở về lẽ nào còn không thăng chức sao?
"Phương nhị công tử nhờ ta chuyển lời cho các vị!"
Trên thuyền pháp, Mạnh Tri Tuyết đi về phía trước, nhìn về phía yêu khí cuồn cuộn, lớn tiếng đáp: "Bất luận là người hay yêu, đều là sinh linh tu hành, lĩnh ngộ đại đạo, mỗi một hành động, tốt xấu gì cũng nên tuân thủ đạo nghĩa này, các vị có thù với Phương gia, có thể ra tay với tiểu bối của Phương gia, hai vị lão nhân chưa từng bước vào con đường tu hành, là người có đại thần thông, sao lại cậy thế hiếp người?"
"Hôm nay bọn ta phụng mệnh đến đây, muốn đón hai vị lão nhân về, mong các vị giơ tay đánh khẽ, cho họ một con đường sống được không?"
"..."
Trước núi Vấn Thiên, đám yêu ma nghe thấy lời này, lại bắt đầu cười phá lên.
Mãi cho đến lúc này, vị Long Thành thiếu chủ kia vẫn chưa xuất hiện, hắn làm việc rất cẩn thận, cho dù bây giờ không phải ở Đại Hạ, dù bây giờ những người có hiểu biết trong thiên hạ, sợ là cũng đoán được chuyện Phương gia nhị lão bị bắt đến đây có liên quan đến mình, lúc này hắn sẽ không xuất hiện, để tránh bị người ta nắm thóp, vì thế, người thay hắn nói chuyện, chính là vị Thanh Lân Yêu Vương kia, đối phương cười khanh khách nói: "Phương nhị công tử muốn đón nhị lão về, bọn ta đương nhiên không dám ngăn cản, chỉ là bọn ta chăm sóc lão nhân giúp Phương gia lâu như vậy, lẽ nào..."
Vừa nói lại vừa bật cười: "Phương gia không nên bày tỏ một chút sao?"
Mạnh Tri Tuyết hơi khựng lại, đáp: "Vàng bạc dị bảo, long thạch tiên tài, các vị muốn gì cứ việc nói!"
Vị mặc áo bào trắng nho nhã bỗng nhiên cười đáp: "Hẳn là Phương nhị công tử biết bọn ta muốn gì?"
Mạnh Tri Tuyết hơi do dự rồi vào trong buồng, một hồi lâu mới đi ra, trên tay cầm một chiếc hộp, khẽ nhấc tay, chiết hộp được một pháp lực vô hình nâng lên, bay thẳng về phía núi Vấn Thiên, hắn ta nói: "Các vị muốn cái này sao?"
"Ặc..."
Một đám yêu ma đều run lên, choáng váng nhìn chiếc hộp đó.
Ngơ ngác một hồi lâu mới kịp phản ứng, bỗng đưa tay mở chiếc hộp đó ra.
Sau đó lại càng mơ hồ hơn.
Chiếc hộp chỉ có một quyển điển tịch rất mỏng, bốn chữ thanh tú "Vô Tương Bí Điển".
Sau đó mấy con yêu ma này chợt im lặng, mơ hồ có cảm giác bị người ta trêu đùa như đám ngốc.
Mẹ kiếp vậy mà cũng được sao?
Ngươi nói cho là cho luôn?
Món đồ như Vô Tương Bí Điển sao có thể tùy tiện đưa ra chứ?
Mẹ kiếp nếu đây không phải đồ giả, ta lấy não ra cho ngươi nhắm rượu luôn...
"Ầm" một tiếng, Thanh Lân Yêu Vương tính tình nóng nảy, bỗng nhiên đánh bay chiếc hộp, điển tịch rơi trên mặt đất, giấy bay tán loạn, tức giận quát: "Bọn ta làm việc đều nghiêm túc, thật lòng thật dạ, ngươi đã giao Vô Tương Bí Điển ra thì sẽ trả lão đầu và lão thái thái này cho ngươi, ai ngờ ngươi lại to gan như vậy, dám mang đồ giả đến trêu đùa bọn ta?"
Mạnh Tri Tuyết trên thuyền pháp cũng sững sờ.
Mộng Tình Nhi bên cạnh đã không nhịn được từ lâu, quát mắng: "Ngươi cũng không thèm xem mà đã nói là đồ giả?"
"Mẹ kiếp cái này cũng cần phải xem sao?"
Thanh Lân Yêu Vương gắt gỏng hét to: "Nếu là thật thì ai có thể cứ thế mà đưa ra được?"
Mộng Tình Nhi tức không chịu được, hét lại: "Vậy ngươi muốn bọn ta đưa thế nào?"
Thanh Lân Yêu Vương chợt yên lặng, giận dữ đáp: "Dù sao ta cũng không tin!"
Mộng Tình Nhi tức đến mức vò đầu bứt tai.
Mà vị tú sĩ mặc áo bào trắng bất ngờ tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi đã không thành thật vậy thì cũng chẳng còn gì để nói, mời Phương nhị công tử đi cùng bọn ta một chuyến, có thể yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, giống như chăm sóc hai vị lão nhân vậy..."
Mạnh Tri Tuyết cũng tức giận, nghiến răng mắng: "Các căn bản không có thành ý trao đổi, thật đáng ghét, chúng ta cũng đã đến đây, Vô Tương Bí Điển cũng đã đưa cho các ngươi, nhưng các ngươi lại càn quấy như vậy, dã tâm tham lam, chắc hẳn ban đầu đã có ý bắt Phương nhị công tử đi, nếu đã như vậy, nói nhiều cũng không có ích gì, cuối cùng vẫn phải động đao động kiếm, quyết chiến một trận trên núi Vấn Thiên này đúng không?"