Chương 639: Lá gan thật lớn
Lúc nói ra những lời này, nàng đưa tay lên, hộp kiếm bạch ngọc bay ra khỏi khoang thuyền, bay đến trước người.
Còn tay phải thì đã cầm ngọc như ý, bảo quang óng ánh.
Tiểu Từ Tông chủ bên cạnh im lặng không nói, chỉ chăm chú nhìn về phía núi Vấn Thiên.
Còn hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch chợt run cầm cập, theo bản năng lùi lại một bước.
Mộng Tình Nhi cũng hơi giật mình, nói thầm với Mạnh Tri Tuyết: "Chúng ta phải ra tay thật sao?"
Mạnh Tri Tuyết bình tĩnh nhìn yêu khí tuôn trào ra từng mảng trên núi Vấn Thiên, đáp: "Muội xem chúng ta được chọn lựa sao?"
“Bọn họ không có lựa chọn.”
Trên núi Vấn Thiên, bên trong đình nghỉ mát, ánh mắt Long Thành thiếu chủ nghiêm nghị, ngón tay ngoắc nhẹ, một tờ giấy đang từ trên không trung rơi xuống lập tức lơ lửng rơi vào tay hắn, hắn vừa đưa mắt nhìn, vừa lạnh giọng tự nói: “Phương gia không giữ được Vô tương Bí Điển, trong chuyện này bọn họ không có lựa chọn nào khác, một khi Phương gia tới đây thì cũng phải đi cùng với ta, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thông qua sưu hồn, mà lấy được bí điển thực sự, chuyện này mới có thể kết thúc, không có khả năng thứ hai…”
Lúc này, thần sắc hắn ta lạnh nhạt đến gần như kiêu căng nhìn xuống phía dưới.
Hắn ta hoàn toàn không màng để mắt đến Mạnh Tri Tuyết đang nổi giận đùng đùng trên thuyền pháp kia, thậm chí cũng không để mắt đến cả cả tông chủ của Thủ Sơn Tông cùng hai vị trưởng lão trên pháp châu, đến việc bọn họ giao ra Vô tương bí điển là thật hay giả hắn cũng không lo lắng nhiều, bởi vì ngay từ đầu, hắn chưa từng nghĩ rằng Phương gia sẽ thành thật giao ra Vô tương bí điển, ngay từ lúc bắt đầu, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ thật sự dùng hai vị trưởng lão của Phương gia để đổi lấy Vô tương bí điển, muốn đổi, chỉ có thể đổi lấy Phương Thốn thôi.
Vì vậy, hắn hơi rũ mi mắt, lạnh lùng mở miệng: “Những người này đều giết, bắt lấy người ở thuyền pháp.”
…
…
Chỉ một lời nói nhẹ nhàng trong đình nghỉ mát lại khiến cho núi Vấn Thiên nổi lên sấm chớp dữ dội.
Ba vị Yêu Vương mạnh mẽ cưỡng ép, nhìn Mạnh Tri Tuyết dẫn đầu rút binh khí ra, dáng vẻ ngập tràn tinh thần chiến đấu, thậm chí chỉ cảm thấy thật nực cười, như thể một con voi khổng lồ nhìn con kiến đang giương kiếm về phía mình, đột nhiên họ liếc nhìn nhau, yêu khí trên người hừng hực bay lên, thân hình cũng theo yêu khí tăng vọt, bàn tay vung lên, trực tiếp lấy đi lao về phía thuyền pháp ở giữa không trung.
Đến lúc này, bọn họ cũng không biết tình hình sẽ đi về đâu.
Bọn họ đều biết Nhị công tử Phương gia chậm chạp đuổi tới núi Vấn Thiên, nhất định đang âm thầm bố trí cái gì đó, nếu như buộc phải suy nghĩ, sợ là không đoán được đối phương đang nghĩ gì, nhưng trong trường hợp này lực lượng giữa hai bên chênh nhau quá lớn, đối phương nghĩ gì cũng không còn quan trọng, không cần biết nhị công tử Phương gia âm thầm bố trí cái gì ở phía sau, thậm chí bây giờ hắn ta có ở trong thuyền pháp hay không, chỉ cần ra tay bắt lấy thuyền pháp, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Cho nên bọn họ vừa ra tay đã là sát chiêu.
Có người đánh về phía Mạnh Tri Tuyết, có người đánh về phía đám người tông chủ và Mộng Tình Nhi.
Còn có người trực tiếp ra tay về phía thuyền pháp.
Mà lúc này, xung quanh núi Vấn Thiên, rất nhiều người đã bị ảnh hưởng, tâm tư trở nên hơi dao động.
Xa xa búi Vấn Thiên một mảnh yêu vân, hơi dậy lên chút gợn sóng.
Trên đỉnh một đạo tác nước ở phía xa, một vị công tử nhà giàu mặc áo bào vàng kim, trên tay cầm một thanh trường kiếm, đang nhìn về hướng này.
“Mạnh sư tỷ, trước hết tỷ cho ta một lời đảm bảo…”
Phía trên thuyền pháp, Mạnh Tình Nhi nhìn thấy yêu khí cường đại ngập trời thì nhất thời cả kinh, vào lúc này, nàng thậm chí không còn chút tâm tư muốn giao chiến cùng đối phương, chỉ lo lắng nói với Mạnh Tri Tuyết: “Tên mặt trắng nhà họ Phương muốn hai chúng ta thay hắn đến đây, rốt cuộc là đang mưu tính điều gì, bây giờ hai người chúng ta đến nơi này thật sự là muốn làm cái gì?”
Mạnh Tri Tuyết cầm Ngọc như ý trong tay, lúc này chỉ có thể vội vàng trả lời một câu: “Hắn nói nếu như lấy nhị lão nhà họ Phương ra để trao đổi vậy thì trao đổi.”
“Còn nếu đối phương không đồng ý, vậy ta chỉ có thể mời yêu nhân ở núi Vấn Thiên…”
“Giết hết toàn bộ!”
“...”
Sắc mặt Mạnh Tình Nhi tức thì thay đổi, vội vàng quay đầu nhìn nàng ta: “Tỷ đang đùa ta có phải không?”
Cùng lúc đó, ở Ôn Nhu Hương ở Nam Cương, Phương Thốn đang tu luyện, đột nhiên hơi dừng lại một chút, khí cơ quanh thân dần trở nên ngưng tụ.
“Lục Chuyển Kim Đan…”
Hắn chậm rãi đứng dậy, cảm Kim Đan đang xoay trong cơ thể, sáu đạo đan quang như hình với bòng, sau đó chậm rãi gật đầu: “Hơn trăm vạn công sức, ngoại trừ ô công đức, tất cả đều biến thành pháp lực của chính mình, tu vi cũng đột phá Kim Đan, thậm chí đạt tới trung kỳ Kim đan, cũng xem như không tồi, mà bây giờ nếu có thể hoàn thành đại sự này, vậy thì có thể đạt đến bậc cửa Nguyên Anh hay không?”
Thầm nghĩ, đánh giá một chút khả năng kiếm được công đức lần này của mình.
“Có lẽ, nhiều hơn con số này!”
Sau đó hắn trầm giọng thở dài, cất ô đi, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Tiểu hồ ly đang bắt bướm trong sân, những con bướm cũng bay lượn xung quanh nó.
Mặt trời lên cao, nhóm yêu cơ cũng đang giặt quần áo ở trong viện, vừa luyện tập giọng hát.
Thương đội đang vận chuyển hàng hoá, người đi tầm hoa vấn liễu vẫn còn ngủ say.
Dù cuộc sống sinh hoạt có bẩn thỉu đến không chịu nổi đi chăng nữa, nhưng nhìn dường như cũng không tệ.
Nhưng bây giờ một loại sát khí muốn phá tan tất cả lại trào dâng trong lòng Phương Thốn, khí huyết dần dần sôi trào.
“Núi Vấn Thiên bên kia, hẳn là đã động thủ rồi nhỉ?”
Hắn ta chậm rãi than nhẹ: “Vậy thì để vở kịch lớn này kém màn che thôi…”
“Ầm!”
Đón lấy sự tấn công của ba đại Yêu Vương, cả hai người Mạnh Tri Tuyết và Mạnh Tình Nhi đều cảm nhận được chênh lệch thực lực quá lớn, tu vi cảnh giới kém quá xa, các nàng gần như không thể ngăn cản, cũng may đúng vào lúc này, tông chủ Thủ Sơn tông không nói một lời xông lên giữa không trung, dựa vào sức lực một người chóng lại ba vị Yêu Vương liên thủ, lúc này mới giúp các nàng không bị tiêu diệt chỉ với một trưởng này.