Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 699: Đại tiệc Lưu Phong Viện (2)

Chương 699: Đại tiệc Lưu Phong Viện (2)


Phương Thốn làm như làm như không thấy cảnh tượng đó.
Hắn cũng không biết vì sao lúc trước Dạ Nữ lại để cho vật nhỏ này đi theo bên cạnh mình, hắn nghĩ ắt hẳn phải có thâm ý gì, nhưng cũng có thể chỉ đơn thuần là muốn mình giúp nàng ta chăm sóc nó một chút, nhưng bây giờ mình cũng có việc bận bịu, lại chẳng quan tâm nó, cũng chỉ tùy ý để nó theo bên người, ngày thường đều là tiểu hồ nữ thư ký thân thiết Tiểu Thanh Linh phụ trách dạy dỗ nó, quản nó...
Lúc đầu thấy Tiểu Thanh Linh đánh nó, Phương Thốn còn có chút lo lắng.
Nhưng sau này hắn dần dần yên tâm, những lúc nhìn thấy còn có cảm giác rất thú vị...
...
Khi đám người Phương Thốn vào trong viện, trong Lưu Phong Viện sớm đã có người hầu chạy ra nghênh đón, ra khỏi xe ngựa, dẫn tới vị trí trung tâm của Lưu Phong Viện, trước đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, sau đó mọi người bước lên từng bậc thang, từng bước một đi về phía đại sảnh.
Khi đi vào đại sảnh, Phương Thốn thu ô lại.
Sau đó chú ý một chút mây trôi trời, thấy cũng không có bao nhiêu biến hóa mới nhẹ nhõm một chút.
Hôm nay đối với hắn mà nói, mỗi một lần xuất hành đều là đại sự.
Phải bảo đảm không để đang đi, bỗng nhiên thiên lôi oanh tạc trên đỉnh đầu, vừa phải bảo đảm từng cử chỉ nằm hay ngồi của mình, đều phải tự nhiên, cố gắng không để người ta phát hiện ra. Cho nên nếu muốn mở ô thì bầu trời phải có mưa, nếu muốn thu ô, phải bảo đảm sấm sét sẽ không đánh xuống, theo lẽ thường mà nói, hiển nhiên đây là một chuyện làm cho người ta vô cùng đau đầu, nhưng đôi khi đó cũng là ưu thế.
"Lần này người mời yến kia, là con cháu hoàng tộc đúng không?"
Vừa thấy trên không có vẻ như có sấm chớp, trong lòng Phương Thốn đã có chủ ý.
Hắn cũng đã sớm cân nhắc rõ ràng, khi ở Lão Kinh Viện, sấm sét không đánh xuống, đó là bởi vì xung quanh đều là thân phụ nho sĩ công đức to lớn, hình phạt của trời ném chuột sợ vỡ bình, mà đến nơi này rồi, nếu cũng không có sấm sét đánh xuống thì cũng chỉ có thể giải thích ở xung quanh mình có người có công đức lớn, hoặc là người có khí vận cực lớn, nếu như là người có công đức lớn ở Triều Ca mời tiệc, tất nhiên sẽ không giấu đầu hở đuôi như thế, vậy thì chỉ có thể kết luận rằng lần này là người có khí vận lớn mời.
Việc này xác nhận phỏng đoán của Phương Thốn.
Chỉ có con cháu hoàng tộc sinh ra đã có khí vận lớn!
Dù sao hoàng tộc chính là huyết mạch khí của toàn bộ Đại Hạ, sinh ra đã bất phàm!
Hơn nữa, sốt ruột mời mình dự tiệc thế này, còn là con cháu hoàng tộc, Phương Thốn đã có thể đoán được nhiều điều.
Chỉ có một điều không đoán được, đó là vì sao hắn ta phải mời mình.
...

"Ai nha, Phương Nhị tiên sinh tới rồi..."
"Phương nhị công tử hữu lễ..."
Ngoài dự đoán mọi người chính là sau khi vào đại sảnh đã thấy có người chờ ở đây...
Trong đại sảnh rộng lớn, hai hàng trái phải đều là khách đang ngồi, thoạt nhìn loại người nào cũng có, có người lớn tuổi, cũng có người nhỏ tuổi, còn có người một thân bào phục đại diện cho quan chức triều đình, cũng có thoạt nhìn có vẻ là phường chợ búa, trùng trùng điệp điệp ngồi thành hai hàng ,chỉ chừa một khoảng trống gần khu vực chủ toạ cho đám người Phương Thốn, xem ra có vẻ rất náo nhiệt.
Phương Thốn hiểu được nguyên nhân của việc này, bởi vì người tặng thiếp cho mình thật sự rất đông, bỗng nhiên mình đồng ý đi dự tiệc, cho dù không biết mình đang chạy việc cho ai, nhưng người tặng thiếp cũng xem như lấy danh nghĩa chủ nhà, không thể nào không xuất hiện, cho nên vị chủ nhân chân chính kia liền dứt khoát mời tất cả bọn họ đến làm người tiếp khách.
Không thể không nói, đây cũng là tác phẩn lớn.
Nhưng thật ra bây giờ vị trí trên cao nhất kia vẫn còn trống, hẳn là chủ nhân chân chính xem trọng thân phận nên còn chưa xuất hiện.
Vừa thấy Phương Thốn đi vào trong điện liền không biết có bao nhiêu người đều đứng dậy cười thi lễ.
Hoa mắt nên nhất thời cũng nhìn không rõ lắm, Phương Thốn đành phải chắp tay đáp tạ tất cả, sau đó thấp giọng hỏi Mạnh Tri Tuyết:
"Lệnh tôn là vị nào?"
Mạnh Tri Tuyết đỏ mặt chỉ vào sau lưng một người nam tử trung niên ngồi ở phía trước.
Phương Thốn đi qua đám đông, đưa mọi người đi tới trước mặt người nam tử trung niên này, nhẹ nhàng khom người vái chào.
“Tiểu tử Phương Thốn, bái kiến Mạnh bá phụ!"
Thấy được Phương Thốn khách khí thi lễ, lại biết đây là phụ thân Mạnh Tri Tuyết, các bạn học khác liền cùng hành lễ theo.
Nhất thời, tiếng náo nhiệt trong điện lập tức giảm rất nhiều.
Nhất là phụ thân Mạnh Tri Tuyết, đây một nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, cả người nho nhã, thoạt nhìn không tầm thường. Theo như vị trí ngồi của ông ấy, ở đại sảnh hiện giờ, sợ rằng chỉ có thể coi là tầng lớp trung lưu, có phần không đang chú ý, cho dù là chủ động đi lên chào hỏi sợ rằng cũng không nhất định có người chịu trả lời, nhưng bây giờ lại không ngờ được, Phương Thốn lại hành lễ chào mình.
Ông nhất thời được sủng mà kinh hãi, thậm chí có chút luống cuống, lập tức đứng dậy, liên tục nói ai nha, vội vàng trả lễ.
Đây đúng là trở thành trung tâm chú ý của người trong điện mà...
Hành lễ xong, ông không nhịn được nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, ánh mắt kia có vẻ vô cùng phức tạp cổ quái.
...
Mà Phương Thốn đã được Vân Tiêu dẫn đi chào mọi người, đầu tiên là đi đến chỗ một nữ tử đoan đoan chính chính ngồi một ghế, y phục tinh xảo như mây, cười giới thiệu: "Vị này chính là... ừm... Bá Doanh công chúa..."
Phương Thốn nghe đã hiểu được thân phận của đối phương, cười nói: "Bái kiến công chúa..."
Trước đây đã sớm biết, Vân Tiêu được Tiên Điện tứ hôn, đính hôn cùng một vị công chúa Triều Ca, có lẽ là nữ tử này. Có điều Phương Thốn cũng biết, vị Doanh công chúa này tuy thuộc hoàng tộc nhưng không phải là nữ nhi của Tiên Đế mà là nữ nhi của thân vương, theo lý mà nói là quận chúa, có điều ở Đại Hạ khác biệt, chỉ cần là nữ nhi hoàng tộc, đều là công chúa, chỉ có phân chia cao thấp mà thôi.
Bây giờ, chỉ qua cái nhìn đầu tiên, đã có thể phát hiện dung nhan vị điện hạ này quả thật không tầm thường, Vân Tiêu thật có phúc...
Nhân tiện Phương Thốn cũng phát hiện mình tóm được một nhược điểm của Vân Tiêu.
Nếu sau này hai bên không hòa thuận, tiết lộ chuyện của Vân Tiêu ở Ôn Nhu Hương, thì chẳng phải là...
Vị Doanh công chúa kia trừng mắt liếc Vân Tiêu một cái, mặt đỏ lên, dịu dàng trả lễ với Phương Thốn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất