Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 708: Sự thật được tiết lộ (2)

Chương 708: Sự thật được tiết lộ (2)


Đã bị gọi thì Phương Thốn cũng hơi xoay người, cười nói: “Điện hạ còn có gì dặn dò?”
Vị Thất hoàng tử kia uể oải dựa vào trên ghế, cười nói: “Bản vương có ý tốt mời ngươi, mà ngươi đã đi ngay rồi sao?”
Vị Thất hoàng tử kia vừa nói ra, mọi người trong sảnh đều cảm thấy mất tự nhiên.
Vẻ mặt Phương Thốn vẫn thản nhiên, hắn cười nói: “Hay là ta tìm thời gian khác mời lại điện hạ?”
“Miễn đi!”
Thất hoàng tử cười lạnh, hắn ta nói: “Ngươi không ngại dùng thứ khác để cảm ơn ta chứ!”
Phương Thốn nhíu mày: “Hả?”
Ánh mắt Thất hoàng tử dò xét Phương Thốn, sau đó từ từ chuyển sang nhìn tiểu hồ nữ, bỗng nhiên hắn ta cười rộ lên nói: “Trong Triều Ca, mọi người đều thích nuôi yêu cơ. Chỉ tiếc hoàng tộc ta có lệnh nghiêm ngặt không cho ta nuôi, nhưng ta đã thấy nhiều nên cũng có chút kiến thức. Đáng tiếc các nhân vật lớn trong triều đình này đều nuôi một người nhanh nhẹn, hoãn mỹ, nhưng ta thấy yêu cơ bọn họ nuôi đúng là kém hơn ngươi rất nhiều. Bây giờ bản vương có chút nhã hứn, hay là ngươi để yêu cơ này lại cho ta đùa một chút, ngươi thấy thế nào?”
Mọi người trong sảnh đều lấy làm kinh hãi.
Mà Tiểu Hồ Ly ở bên cạnh Phương Thốn ngẩn ra, sau đó giận dữ đến muốn cắn người.
Lúc này, trên mặt Phương Thốn không có biểu cảm gì, hắn chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Không được!”
“Ha ha...”
Thất hoàng tử nở nụ cười, giọng nói chợt ngừng lại: “Bản vương chơi trò chơi với ngươi, đã nói rằng chỉ cần ngươi thắng thì sẽ được ban thưởng một yêu cơ, nhưng hôm nay ngươi còn không dám so tài thì tất nhiên là thua, vậy sao lại không nhường một yêu cơ cho ta?”
Hắn vừa nói vừa ngồi thẳng người lên, hai tay xoa tới xoa lui.
Sau đó hắn ta cười nhẹ nhìn Phương Thốn rồi nói: “Nếu ngươi không đồng ý, bản vương đành tự mình… đoạt lấy!”
Hắn ta còn chưa mở miệng nói ra một chữ “lấy”, thân hình đã lóe lên ngay ở chỗ ngồi, nháy mắt đã đi tới trước mặt Phương Thốn.
Bàn tay trắng như ngọc kia trực tiếp đưa đến trước mặt Phương Thốn.
Một lát sau, dường như thiên địa đều bị hắn chi phối mà lập tức co lại và hóa thành một chiếc lồng giam nhỏ, Phương Thốn bị bao vây bên trong đó. Mà bàn tay của hắn ta lại thuận thế bắt lấy Tiểu Hồ Ly ở bên cạnh Phương Thốn với tốc độ nhanh như tia chớp, giống như thể hắn không ra tay ở trong thiên địa mà là ở một thế giới quỷ dị ngang ngược bá đạo...
Tiểu Hồ Ly thấy tay hắn đưa tới thì cả kinh đến mức lông hồ ly xù lên, há miệng cắn bàn tay của hắn ta.
Nhưng lúc bàn tay của Thất hoàng tử sắp bắt được Tiểu Hồ Ly, bỗng nhiên âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên, một bàn tay nhô lên từ trong đất đã kịp thời ngăn chặn tay của Thất hoàng tử bắt lấy Tiểu Hồ Ly.
Lúc này, Phương Thốn đã thoát ra được. Hắn mặc áo bào trắng, tay trái cầm ô, vẻ mặt âm u lạnh lẽo.
“Ngươi chịu ra tay rồi sao?”
Thất hoàng tử cười lạnh, xoay mình trở tay, dùng pháp lực cuồn cuộn đánh về phía ngực Phương Thốn.
...
...
“Sao lại đánh nhau rồi?”
Tất cả mọi người trong sảnh chợt thấy đại loạn xảy ra thì đều lấy làm kinh hãi.
Ăn uống no say rồi nóng nảy muốn đánh nhau là rất bình thường, nhưng bây giờ lại không giống như vậy và cũng không có ai dám khuyên ngăn.
“Ai, Thanh công công, ngài xem, đây...”
Phụ thân của Mạnh Tri Tuyết cả kinh đến nỗi cái chén trong tay rơi xuống, liền vội vàng đứng dậy nói với lão thái giám đứng phía trước mình.
Mà vị lão thái giám kia nhìn Phương nhị công tử giao thủ với Thất hoàng tử ở phía trước sảnh rồi kéo nhau ra sân đánh nhau, lại chỉ chậm rãi lắc đầu, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Cũng chẳng biết tại sao hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng lại biết màn này nhất định sẽ xuất hiện.
Trên thực tế, vì cứu mạng mình, Thất hoàng tử đã biểu hiện rất tốt, chỉ là sự bướng bỉnh trong cốt tủy luôn là khó có thể thay đổi. Ở trong yến hội này, dù hắn nghe lời của mình, miễn cưỡng làm một số chuyện, một số việc xem như không quá giới hạn. Chỉ là Phương nhị công tử lại rõ ràng là người làm việc cẩn thận, cho dù Thất hoàng tử có làm như thế nào thì hắn cũng sẽ không cắn câu.
Mà Thất hoàng tử vẫn kiềm chế đến bây giờ, dược tính của đan dược hắn dùng trước đó sắp hết tác dụng, lại thấy Phương Thốn trực tiếp muốn rời đi, hắn chờ đợi cả buổi tối mà không làm được gì, dựa vào tính tình của hắn, đến mức như vậy mà hắn ta vẫn tiếp tục chịu đựng, không lộ ra nguyên hình được sao?
Cũng tốt!
Ít nhất, trực tiếp giao thủ như vậy thì có thể đạt được mục đích đầu tiên.
Đó chính là xác nhận xem vị Phương nhị công tử này có bản lĩnh giúp được Thất hoàng tử hay không...
...
...
Người trong sân có thể can ngăn hoặc là khuyên hai vị này chỉ có vị Thanh công công hầu hạ trong Thất vương điện kia.
Nhưng Thanh công công chỉ lắc đầu không nói gì thì những người khác còn có thể nói như thế nào?
Đúng là những người khác chỉ có thể đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Mà hiển nhiên trong sân, Thất hoàng tử mặc áo bào tím, thân hình như con thoi, tạo ra khí thế rất lớn, đạo đạo khí lực đường hoàng cuồn cuộn, gọi sấm hô sét, dời sông lấp biển lao về phía Phương Thốn. Mà một tay Phương Thốn cầm ô, mặc áo bào trắng, trông như đang lướt trên mặt nước biển gió nổi mây phun, thân hình ở trong hỗn loạn vô tận, mà vẫn duy trì được sự thong dong bình tĩnh khó tả.
“Bùm bùm, cạch cạch!”
Thất hoàng tử ra tay nhanh nhẹn, thân ảnh gầy khô mà nóng nảy đến điên cuồng của hắn cũng trở nên tàn nhẫn sắc bén.
Nhìn thấy Phương Thốn vẫn chỉ thủ nhiều công ít, hắn nở nụ cười âm u lạnh lẽo, rồi đột nhiên cười lên một tiếng dài, thân hình bay lên trời cao. Trong lúc hai cánh tay hắn ta mở ra, vân khí đã cuồn cuộn kéo đến, như trời giáng sương lớn đè ép về phía Phương Thốn, miệng kêu lên: “Lão Kinh Viện đã bị một đám mây đen của ngươi làm khó, vậy hôm nay ta cho ngươi xem vân khí của ta như thế nào?”
Trong tiếng nói vang lên, vân khí đánh tới, cuồn cuộn tản ra.
Phương Thốn giống như rơi vào vòng xoáy trong thiên địa, thân hình có vẻ hoàn toàn không được tự do.
Mà Thất hoàng tử thì sẵng giọng cười, một tay của hắn ta chộp lấy cổ Phương Thốn, dường như muốn nhấc hắn lên.
Nhưng chẳng ai ngờ được khi bàn tay của hắn sắp bắt được Phương Thốn, Phương Thốn cầm chiếc ô trong tay, bỗng nhiên thân hình khẽ nhúc nhích, khí cơ quanh thân lưu chuyển, lắc mình khiến cho vân khí cuồn cuộn kia tỏa ra bốn phương tám hướng...
Sau đó bỗng nhiên hắn trở tay tung một chưởng, đánh liên tục vào mặt Thất hoàng tử.
Hắn thản nhiên nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất