Bảo Giám

Chương 108: Đấu chó (P10)

Chương 108: Đấu chó (P10)
- Được rồi, có thể dừng lại được rồi!
Nhìn con Tá La trong sân vẫn còn cắn xé con Đầu Xe Lửa liên tục mà không phản kháng gì cuối cùng trọng tài cũng có ý bảo Ngô Binh đi lên sân đấu.
- Lá La, hay lắm, ha ha thực sự rất hay.
Sau khi Ngô Binh đi vào ôm lấy cổ con Tá La người đầy máu vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Ngô Binh chơi đấu chó đã hơn 10 năm nay chỉ là công việc của ông ta bận rộn cho nên thời gian giành cho việc này khá ít.
Cho nên tuy Ngô Binh đã nuôi năm sáu con chó đấu, nhưng năm đó con Tosa thắng được một trận và bây giờ con Tá La thắng trận thứ hai, khoản tiền để đặt cược vào nó càng khiến cho Ngô Binh sung sướng hơn.
- Tôi tuyên bố, trận đấu chó này người thắng là Tá La của Tân Thiên, Đầu Xe Lửa bại trận.
Ngô Binh vẫn ôm chặt con chó của mình ở đó. còn trọng tài nhìn con chó bị ngã kia, sau khi tuyên bố ông ta nhìn về phía lão Tề nói:
- Ông chủ Tề, ông có ý kiên gì về kết quả trận đấu này không?
- Chuyện này... Sao có thể chứ?
Dường như lão Tề không thể tin được vào lỗ tai của mình nữa, ông ta đứng ở đó lắp bắp mãi 3 chứ “Không thể nào” cả người như phát điên lên.
- Ông chủ Tề, tỉnh lại đi!
Thuộc hạ của Thường tứ gia đều là những người hơi lỗ mãng, thấy phản ứng của ông chủ Tề như vậy, người trọng tài liền đi lên lan ca vỗ một cái vào vai y.
- Hả? Không thể nào...
Lão Tề bị vỗ một cái làm cho rùng mình:
- Sao lại không cắn được nó? Trong đây chắc chắn có vấn đề, nhất định ông ta dùng thuốc kích thích.
- Ông chủ Tề, lời nói ra ông phải chịu trách nhiệm đấy.
Lão Tề còn chưa dứt lời thì có một tiếng nhắc nhở:
- Ông chủ Tề, trước trận đấu tôi đã đi phong cẩu, cũng đã tắm chó theo yêu cầu của ông, sao ông nghi ngờ Thường lão tứ tôi sao?
Thường Tường Phượng lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy rất coi trọng hai chữ “Tín nghĩa”, trong việc làm ăn buôn bán, đối nhân xử thế từ trước đến giờ ông ta đều rất công bằng, cho nên được rất nhiều người tôn trọng.
Lão Tề nói Ngô Binh đã dùng thuốc kích thích cũng chẳng khác nào nghi ngờ trận đấu chó này. Mà nghi ngờ trận đấu này chính là không tin tưởng Thường tứ gia, có người lấy danh tiếng để sinh tồn, sắc mặt của Thường tứ gia liền âm trầm.
- Không... Không, Tứ gia... tôi... Tôi không nói ngài. Tôi nói Ngô Binh.
Lão Tề đã nói không ra lời. Ông ta đã quên người giám sát trận đấu chó này chính là Tứ gia, ông ta nghi ngờ Ngô Binh cũng chẳng khác nào nghi ngờ Tứ gia.
- Lão Tề, tôi và ông quen biết cũng được mấy năm rồi, nhân phẩm của Thường lão Tứ chẳng lẽ chỉ đáng giá mấy đồng thôi sao...
Thường tứ gia nhìn lão Tề thản nhiên nói:
- Đàn ông mà, thắng thua chỉ là chuyện thường tình, thua tiền thôi chứ đừng thua cả người.
- Từ gia, điều ngài giáo huấn tôi hiểu, trận này là tôi thua, tôi nhận thua.
Câu mà Thường Tượng Phượng nói như một gáo nước lạnh đổ lên đầu lão Tề làm cho ông ta tỉnh lại, nhìn sắc mặt của Thường tứ gia cuối cùng lão Tề cũng chịu câm miệng lại.
Nhìn Ngô Binh vẫn còn ôm con chó trên sân đấy, miệng lão Tề đầy chua xót như chảy máu trong lòng. So với sự tự tin khi mới bắt đầu trận đấu ông ta phát hiện mình như một thằng hề vậy.
Điều mà lão Tề đang lo lắng chính là quay về Hà Bắc ông tasẽ phải bán đi một nửa sản nghiệp? Vì chỉ dựa vào chút tài chính hiện có thì ông ta không đủ để trả khoản tiền đã đánh cược này.
Còn về cách trả nợ lão Tề cũng chưa dám nghĩ.
Cho dù ở Hà Bắc, ông ta cũng là người có chút danh tiếng nhưng chút danh tiếng này chẳng có một chút tác dụng gì với Tứ gia. Chỉ cần Tứ gia đồng ý, lập tức sẽ có người đến ‘chăm sóc’ người nhà ông ta, sau đó sẽ tính lãi vào khoản tiền thua cược kia..
Tục ngữ có câu được làm vua thua làm giặc. Không ai để ý đến sự thất bại của lão Tề. Một trận đấu cược đến 5 triệu khiến cho ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ngô Binh và con Tá La kia.
Sau trân đấu này, dường như trên đầu con Tá La có thêm một vòng hào quang khiến cho mọi người thèm nhỏ nước miếng. Đây đâu phải là một con chó nữa? Là một báu vật thì đúng hơn.
- Ông chủ Ngô, để bác sĩ tiêm chút thuốc cho nó trước đi.
4 phút sau, trọng tài ở bên cạnh nhắc nhở Ngô Binh bởi vì họ vẫn phải sử dụng sân đấu này cho trận đấu thứ 3. Trận này đấu xong cần lập tức rửa sạch sân đấu.
- À, đúng đúng, các ông phải cẩn thận một chút đấy...
Nghe trọng tài nói vậy Ngô Binh vội vàng đứng lên. Một bác sĩ thú y mặc áo Blouse vào tiêm lên cổ cho con Tá La chỉ hơn 10 giây sau con Tá Lá ngã trên mặt đất, nó được bác sĩ mang ra ngoài.
- Tiêm cho con này một mũi đi?
Nhìn thấy con Pit Bull quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích Ngô Binh thương hại nó.
- Tiêm cũng vô dụng thôi, chết chắc rồi!
Bác sĩ thú y lắc đầu chỉ vào cái bụng bị cắn rách của nó, ruột đã lòi ra tuy chưa hoàn toàn tắc thở nhưng cũng không cầm cự được bao lâu nữa.
- Trò chơi này cũng là sinh mệnh.
Chơi đấu chó đã nhiều năm như vậy rồi đầu tiên là Ngô Binh cảm thấy rõ ràng nó rất tàn khốc. Trong lòng ông ta lóe lên ý nghĩ muốn rút lui.
- Ông chủ Ngô, chúc mừng nhé!
- Ông chủ Ngô kiếm được khoản lớn, lần này kiếm được 5 triệu nhỉ?
- Ông chủ Ngô, không biết ông có bán con Pit Bull kia không? Ông nói giá đi, tôi tuyệt đối không mặc cả.
Sau khi Ngô Binh đi ra khỏi sân đấu ánh mắt mọi người đầu tập trung vào ông ta. Có người xông đến chúc mừng thắng lợi của Ngô Binh, cũng có người đưa ra chủ ý với Tá La. Người thắng trên sân đầu mỗi lần đều có rất đông người vây quanh.
- Xin lỗi, các vị, tôi không định bán chó, thực sự xin lỗi.
Ngô Binh không ngừng chắp tay về bốn phá, thái độ rất khiêm tốn nhưng vẻ mặt không dấu được sự vui mừng.
Thắng được mấy triêu thì Ngô Binh không để ý chỉ là thể diện của lão Tề ở Hà Bắc đã bị chế nhạo làm cho trong lòng Ngô Binh vui sướng vô cùng.
- Anh Ngô chúc mừng nhé, lần này tôi được mở rộng tầm mắt rồi, ông quả là lợi hại!
Lão Vân từ chỗ nào đó đi lại giơ ngón tay cái về phía Ngô Binh.
Lão Vân chơi đấu chó đã có đến mấy chục năm. Con mắt tinh thường hơn người nhưng hôm nay thực sự là ông ta bất ngờ. Trong giới đấu chó cũng có phát sinh chuyện yếu thắng mạnh.
- May mắn, may mắn thôi mà.
Ngô Binh nói rất khách sáo, lại nhìn về phía Tần Phong. Ông ta biết trận cược hôm nay nếu không có Tần Phong thì chắc chắn ông ta chỉ có bại mà không thắng được như vậy.
- Tiểu tử này. Sao lại trốn ra ngoài thế?
Lúc Ngô Binh tìm thấy Tần Phong thì phát hiện hắn và Tạ Hiên đã ở ngoài sân đấu đang dịnh đi qua thì lại có người vỗ vai.
- Anh Tứ, hôm nay thắng được tiền. Chút nữa tôi sẽ tổ chức tiệc mừng ở khách sạn Tân Thiên…
Ngô Binh quay lại nhìn thì ra là Thường Tường Phượng đi cùng lão Tề đến, vẻ mặt cười cười nóip:
- Thắng thua là chuyện thường của nhà binh, 5 triệu thôi mà lão Tề tôi cũng không để ý đến số tiền đó dù chỉ một trinh đâu?
- Ông yên tâm, trong một tuần tôi sẽ mang tiền đến chỗ của Tứ gia.
Sắc mặt của lão Tề xanh mét hung hăng nhìn Ngô Binh mấy lần tồi chắp tay nói với Tứ gia:
- Tứ gia, tôi còn có việc, hôm nay không được may mắn, xin đi trước một bước...
- Được, Tề lão đệ lúc rảnh rỗi đến chơi nhé!
Thường Tường Phượng vẫy tay bảo người mang xe của lão Tề ra, từ đầu đến cuối ông ta và Ngô Binh chưa hề đề cập đến số tiền đặt cược. So với số tiền đặt cược kia từ trước đến giờ cũng chưa có người nào dám qua mặt.
- Những người này ở Hà Bắc mà cũng dám chạy đến Tân Thiên kiêu ngạo sao?
Lúc lão Tề đi xa, Thường Tường Phượng hừ lạnh một tiếng vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường.
- Tứ ca, phiền anh vất vả rồi.
Từ trong đáy lòng Ngô Binh cũng cười lạnh như vậy. Thái độ làm người trượng nghĩa của ông không có nghĩa là chấp nhận người bạn ăn cây táo rào cây sung. Mấy ngày này ông phải đi xử lý công việc làm ăn ở Hà Bắc đuổi những người đối tác kia ra khỏi công ty.
- Anh Tứ, tôi đi trước, anh còn bận việc sau này cũng ta nói sau.
Thấy Tần Phong và Tạ hiên muốn đi rồi Ngô Binh vội vàng cáo lui Thường Tường Phượng. Việc hôm nay Tần Phong là công thần ông ta không thể tỏ vẻ là không có gì được.
- Tần Phong, cậu muốn đi đâu?
Ngô Binh đi lên chặn lại Tần Phong.
- Chú Ngô, trời tối rồi, cháu và Hiên tử muốn đi ăn cơm, bụng đói rồi...
Tần Phong thành thật nói, qua hai trận đấu cũng sắp 6h tối, xung quanh sân đấu đèn đã sáng chiến sáng cả chỗ này.
- Anh Phong muốn đi ăn chứ còn cháu nuốt không trôi đâu.
Tạ Hiên ở bên cạnh vẻ mặt khổ sở nghĩ đến cảnh tượng tàn khốc đó mà cậu ta muốn nôn mửa. Bây giờ có nem công chả phượng bày ra trước mặt thì anh ta cũng nuốt không trôi.
- Tiểu tử cậu đúng là quái thai!
Nghe thấy Tần Phong muốn đi ăn cái gì đó, Ngô Binh đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi suýt nữa thì cũng ói ra.
- Ăn gì thì lát nữa nói tiếp. Tần Phong, cậu có tài khoản nhân hàng chứ?
Ngô Binh nói rất chân thành:
- Đưa số tài khoản cho tôi, tôi sẽ gửi cho cậu 2 triệu.
- 2 triệu? Chú Ngô chú đang muốn cảm ơn tôi cháu?
Tần Phong nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Ngô Binh nói:
- Chú Ngô, cháu chỉ là không thích tên họ Tề kia chứ không có ý gì khác, tiền thì thôi để chú nợ một ân tình đi.
- Cậu... cậu không cần?
Ngô Binh ngẩn cả người ra nói:
- Đó là 2 triệu đấy, chẳng lẽ còn ít sao? Hay là tôi nộp lại 1 triệu, còn 4 triệu đều là của cậu?
Tần Phong cười lắc đầu nói:
- Chú Ngô, chú cảm thấy tiền so với nợ một ân tình thì tiền quan trọng hơn sao?
- Được, ân tình này tôi nợ, tiểu tử tốt, hậu sinh khả úy!
Sau khi nghe Tần Phong nói vậy, Ngô Binh cười khổ ông ta cũng là người trọng nghĩa sợ nhất là nợ ân tình. Vừa rồi ông ta chia cho Tần Phong 2 triệu trong suy nghĩ có lẽ cũng là không muốn nợ ân tình này.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất