Bảo Giám

Chương 107: Đấu chó (P9)

Chương 107: Đấu chó (P9)
Chuồng chó ở phía sau sân đấu, gạt tấm che ra là có thể nhìn thấy. Ngô Binh sợ con Pit Bull bị bắt nạt cho nên cũng chạy theo sau Tần Phong.
Lúc hai người đi vào, Ngô Binh trước chuồng chó gọi Tá La, một người đi vào cười cười xin lỗi nói với Ngô Binh:
- Xin lỗi, anh Ngô, chúng tôi phải kiểm tra xem trên người anh có mang theo thuốc kích thích không, quy tắc này chắc anh cũng biết.
- Không sao, kiểm ra đi, lão Tề bên kia anh cũng phải để ý kỹ đấy, kẻo lão ta lại giở trò.
Ngô Binh cười vỗ vỗ trên người, người chơi đấu chó sao lại không biết chuyện thuốc kích thích chứ? Loại ống kim tiêm thuốc kích thích này nhỏ hơn 5ly nếu không kiểm tra cẩn thận đúng là rất dễ bị kẻ khác làm bừa.
- Anh Ngô, anh cứ yên tâm, Tứ gia rất công bằng, nếu lão Tề dám động thủ tôi sẽ trực tiếp phế ông ta.
Người kiểm tra đối với Ngô Binh rất quen thuộc, sau khi sờ soạng mấy thứ trên người chính là lúc kiểm tra đến Tần Phong, họ kiểm tra rất cẩn thận thậm chí còn sờ cả ống quần.
- Được rồi, đừng sờ soạng nữa, tiểu huynh đệ của tôi còn không tin được sao?
Ngô Binh tức giận trừng mắt nhìn người kia một cái rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía Tần Phong có vẻ không chắc chắn nói:
- Tần Phong, cậu thực sự đã từng huấn luyện chó đấu chứ? Mài gươm lúc sắp lâm trận có được không?
Nói thật là, bây giờ trong lòng Ngô Binh có cảm thấy hơi chột dạ, con chó Pit Bull kia của ông ta từ trước đến giờ chưa lên sân đấu bao giờ, vẫn luôn được quyển sư chuyên nghiệp dạy dỗ.
Việc dạy chó đó chính là được tiến hành từ khi con chó được 3 tháng còn từ trước đến giờ Ngô Binh chưa từng nghe nói lúc sắp lên sân đấu mới dạy, ông ta không biết bản thân mình ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi tin Tần Phong?
Hơn nữa sức chiến đấu của con Pit Bull của ông ta không phải là có vấn đề mà là sau khi bị con Đại Hoàng của Tần Phong cắn bại thì tâm lý nó đâm ra có tật xấu. Ngô Binh từng nghe nói đến bác sĩ chó nhưng bác sĩ tâm lý cho chó thì e rằng là không có ai làm nghề nghiệp này.
- Không cần huấn luyện, con chó này cũng giống những con khác bị buộc vào đường cùng rồi thì cũng liều mạng thôi.
Tần Phong cười từ trong ổ chó đi ra Tá La, hắn cười nói:
- Chú Ngô, con chó này đi theo chú, coi như vận may của nó cũng không đến nỗi nào, ít nhất là chú sẽ không làm thịt nó chứ?
Tần Phong biết, kết cục của một trận đấu chó thường rất thê thảm, cho dù con chó thắng trận thì cũng mình đầu thương tích. Đánh xong còn phải nghỉ ngơi mấy tháng mới tiếp tục đánh tiếp được.
Còn con thua trận thì bị thương nghiêm trọng, kết cục cũng rất đáng thương chúng không bị chủ nhân giết thịt mà chính là tự sinh tự diệt. Chỉ có rất ít số cho thua được chủ nhân của nó mang về huấn luyện trở thành vật cưng và tiếp tục được nuôi dưỡng.
- Phí lời, tôi đâu nỡ?
Ngô Binh vỗ đầu Tá La nói:
- Chỉ cần mày thắng trận này về sau tao sẽ nuôi mày đến già.
- Vậy là được rồi.
Tần Phong dẫn Tá La lên sân đấu nói nhỏ mấy câu:
- Tá La đấu trận này về sau sợ là không thể đấu được nữa. Chú Ngô không bạc đãi nó là được rồi.
Tần Phong là người yêu động vật hắn cũng nhìn ra Ngô Binh không phải loại bạc tình bạc nghĩa cho nên mới đồng ý ra tay tương trợ. Vừa rồi Ngô Binh nói vậy cũng chính là một lời hứa.
- Mày yên tâm đi, chú Ngô không phải loại người đó, nuôi một con chó đối với tao mà nói cũng không hề gì.
Ngô Binh gật đầu, nhìn Tần Phong với vẻ kì lạ nói:
- Cậu tính huấn luyện nó thế nào? Ngay lập tức cho lên sân đấu?
Chuồng chó cách sân đấu khoảng 200m, hai người vừa nói chuyện đã đi ra bên ngoài sân đấu. Lão Tề ôm bụng con Pit Bull vẻ mặt cười lạnh nhìn sang bên này.
Tuy hai bên cách nhau hơn 20m nhưng hai con chó đã hơi ngo ngoe động đậy, đến cả điểm yếu của con Tá La cũng đã lộ ra nó gầm gừ nhẹ.
- Chú Ngô, biểu hiện của con Tá La này khá đấy chứ...
Tần Phong cười ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy cổ của con Tá La. Không ai phát hiện ra đầu ngón tay cái và ngón tay trỏ của Tần Phong có găm một cây kim rất nhỏ.
Tay trái gì chặt vào cổ của Tá La, tay phải Tần Phong vuốt ve nó nhanh như chớp cây kim đã được găm vào đầu và ngực Tá La. Bị đâm mấy cái cùng với động tác của Tần Phong cơ thể con Tá La khẽ rung lên.
Người ở bên nhìn thì tưởng đây là Tần Phong đang khích lệ chó trước khi lên sân đấu chứ không nghi ngờ điều gì nhưng lão Tề ở phía đối diện thì lại tràn đầy nghi hoặc.
Ngay lúc Thường Tường Phượng tuyên bố trân đấu bắt đầu, lão Tề bỗng cao giọng nói:
- Tứ gia, tôi muốn có một yêu cầu trước khi trận đấu diễn ra tôi muốn dùng nước tắm sạch cho chó.
- Hả, có cần không? ở trong sân của tôi mà ông vẫn chưa yên tâm sao?
Thường Tường Phượng nghe thấy vậy nhíu mày lại nhìn về phía Ngô Binh.
- Tắm thì tắm, đây là sợ chúng tôi dùng thuốc mê mà.
Tần Phong lắc đầu, lão Tề quả là cẩn thận ông ta nhìn thấy mình vuốt ve chó một chút là nghĩ ngay đến dùng thuốc mê.
Đấu chó có rất nhiều thủ thuật ngoài thuốc kích thích ra còn có một loại thuốc mê bôi lên người chó làm cho đối phương sau khi cắn phải thuốc mê sẽ từ khoang miệng truyền xuống khiến cho nó mất sức do đó mà con chó kia được chiến thắng.
Nhưng mùi của thuốc mê rất nặng sau khi bôi thì đến người bình thường cũng có thể đoán ra được. Hiện tại đấu chó có rất ít người dám làm trò này, lão Tề rất coi trọng trận đấu này nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Chỉ là ông ta không thể ngờ được rằng Tần Phong dùng thủ thuật kim châm huyệt, đây là thủ đoạn đã có từ hàng trăm năm rồi.
Vì để kích thích độ hưng phấn và khai phá tiềm năng những kẻ nhàn rỗi thích chơi bời không biết đã đùa chết bao nhiêu con chó đấu mới nghĩ ra cách này.
Khác với thuốc kích thích, phương pháp này là để kích thích tiềm lực sinh mệnh của bản thân con chó, trong một đến hai tiếng đồng hồ, tinh thần và thể trạng của chó sẽ đạt tới đỉnh cao nhất.
Nhưng sau giai đoạn này phủ tạng và tinh thần của chó đấu sẽ phải chịu sức tàn phá lớn. Chết thì không chết nhưng cả đời sẽ không bao giờ tham gia cuộc đấu nào được nữa nhiều nhất cũng chỉ ở nhà làm con vật cưng mà thôi.
- Mẹ kiếp, thật uổng công.
Yêu cầu mà lão Tề đưa ra Ngô Binh ở bên này cũng đồng ý, lập tức có người xách nước, miệng lẩm bẩm đi đến, rõ ràng người này tỏ ra rất bất mãn với yêu cầu của lão Tề.
Pit Bull vốn dĩ cũng là chó lông ngắn, màu lông của nó dưới ánh nắng sáng lên lạ thường, cơ thể vung lên nước trên người cũng còn không nhiều lắm.
Hai con chó cách nhau chưa đầu 20m đang cố giãy dụa để thoát khỏi tay chủ nhân. Sau khi trọng tài trận đấu bắt đàu ra lệnh Ngô Binh và lão Tề cùng thả chó xuống
Hai con chó đấu rít gào nhẹ rồi như tia chớp lao về phía đối phương lúc cách nhau còn khoảng 6m chúng nhảy lên há mồm cắn về phía cổ đối phương.
Lúc con chó của lão Tề sắp cắn được Tá La thì chân trước của con Tá Lá đột nhiên vỗ vào mặt nó xuất hiện mấy vết cào, nó chụp thật mạnh khiến đối phương ngã xuống đất.
- A, ‘Đầu Xe Lửa; của lão Tề không ngờ còn không nhảy cao bằng Tá La?
Hai con chó trong mắt của những người thạo nghề khiến họ không kìm lòng được mà kêu lên A một tiếng.
Sở dĩ bọn họ biết con chó của lão Tề kia tên là Đầu Xe Lửa cũng vì cú nhảy cao của nó. Khi cắn xé nó thích dùng cơ thể để chiến đấu nhưng vừa rồi vừa nhảy lên đã bị ngã xuống dưới.
Sau khi hai con chó rơi xuống đất lại lập tức cắn xé nhau, lần này con Đầu Xe Lửa đầy kinh nghiệm đã chiếm thế thượng phong. Nó cắn một cái lên mặt Tá La suýt nữa thì cắn trúng mũi.
- Tá La cố lên, cắn vào bụng nó, cắn vào chỗ đó.
- Đầu Xe Lửa, cắn chết nó đi, cắn vào yết hầu của nó.
Chó trong sân đấu còn lão Tề và Ngô Binh ở bên ngoài cũng không thể bình tĩnh được nữa. Bọn họ dù là ai thì cũng đều rất khó thừa nhận sự thất bại trong cuộc đấu này.
Ngô Binh nhô cả nửa người vào sân đấu lớn tiếng hô lên Tá La cố lên nhìn lúc này Tá La không chiếm thế thượng phong Ngô Binh cũng mất đi mấy phần tin tưởng.
Chỉ cần không bị đối phương cắn ở phía dưới yết hầu thì trận đấu chó sẽ khong chấm dứt nhanh như vậy đâu.
Sau khi hai con chó cắn xé nhau được khoảng 10 phút, con Đầu Xe Lửacắn vào chân sau của con Tá La, con Tá La lại cắn phải chân trước của con Đầu Xe Lửa, nó liều mạng cắn rách chỗ bụng
Đặc điểm của chó Pit Bull là chỉ cần con kia há mồm thì bình thường nó sẽ không dễ dàngnhả ra còn cơ thể càng có cảm giác đau đớn thì nó lại càng cắn nhanh.
Thấy hai còn chó đang lâm vào cục diện bế tắc, bên ngoài có người cầm dậy côn vào gõ vào miêng chó tách hai con Pit Bull ra.
Trọng tài nhìn thấy trên mình hai con chó đã loang lổ toàn là máu liền nói:
- Tắm một chút, một phút sau bắt đầu đấu tiếp.
Một chậu nước dội xuống, máu tươi từ trên người con chó chảy xuống bậc thềm làm cho vết máu đỏ sậm nhạt dần sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi hai con chó lại xông vào đối phương.
Thời gian trôi qua, trạng thái tốt nhất của hai con chó đã xấu dần.
Lúc mới bắt đầu thì con Đầu Xe Lửahung mãnh vô cùng liên tục cắn vào mặt Tá La nhưng sau lần tạm nghỉ thứ 2 thì tốc độ của con Đầu xe lửa đã yếu đi nhiều.
Điều ngược lại là con Tá La lại trở lên khỏe mạnh lạ thường. Lúc cắn xé cơ thể của nó đè liên tục vào mặt con Đầu Xe Lửa. Nhìn trận đấu con Tá La đã thắng con Đầu Xe Lửa rồi.
- Sao... Sao lại thế này?
Khuôn mặt của lão Tề ở ngoài sân đấu trắng bệch đi. Dù thế nào y cũng không thể ngờ được một con chó chưa từng lên sân đấu mà sức chịu đựng lại tốt như vậy đến cả con Đầu Xe Lửa bách chiến bách thắng cũng không phải là đối thủ của nó.
Lão Tề đã không nghĩ ra các đốt ngón tay trong đó, hai con chó trên sân đấu lúc này đã phân thắng bại.
Con Đầu Xe Lửa có vô số vết thương vì chảy quá nhiều máu cũng không còn sức chống đỡ con Tá La nên nó đã quỳ rạp xuống đã hoàn toàn mất đi năng lực đáp trả.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất