Chương 111: Khiêu khích (Hạ)
- Ứ ứ...
Đại Hoàng kêu lên những tiếng nức nở, cơ thể nó không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào con Caucasus cách đó 4-5m mà rít gào. Trong cơ thể bình tĩnh kia dường như chứa một sức mạnh rất cuồng bạo.
- Tiểu huynh đệ, con chó này của cậu còn có tâm huyết hơn cậu đấy?
Nhìn thấy cảnh như vậy Thái Đông phá lên cười.
Không biết vì sao mà sau khi biết được thân phận của Tần Phong, trong lòng Thái Đông lại rất không thích. Ở Bắc Kinh y là một nhân vật tay sai. Vốn dĩ nghĩ rằng đến Tân Thiên để thả lỏng một chút không ngờ buổi sáng lại bị Tần Phong hù dọa.
Điều này làm cho công tử Thái Đông rất không vui. Ở Bắc Kinh phải làm cái đuôi của người khác đến Tân Thiên lại bị một tên tiểu tử chọc tức, thực sự là y không thể nhẫn nhịn nổi.
- Thái tiên sinh, ngài là người làm ăn lớn hà tất phải chấp nhặt một thảo dân như tôi.
Tần Phong cười thản nhiên, ngữ khí vẫn rất khiêm tốn. Cuộc sống sớm đã dạy cho hắn không cần phải tranh đấu một cách không cần thiết với người khác. Tuy mới 18 tuổi nhưng suy nghĩ của Tần Phong đã khá già dặn.
A Đinh ở bên cạnh Thái Đông nói:
- Đấu chó chỉ là một cuộc vui, tiểu huynh đệ, chó của cậu không phục như vậy vậy thì đấu thử một trận đi, nếu không... cậu thua tôi sẽ trả 5000 thế nào?
Cha của A Đinh trước khi nhậm chức, theo quy tắc A Đinh cũng sẽ nhanh chóng được phân đến tỉnh. Sau này sẽ có rất ít cơ hội được tham dự vào những cuộc vui như thế, cho nên y cũng rất muốn làm Tần Phong xấu mặt.
- 5000 tệ? Con Đại Hoàng của tôi chỉ giá trị 5000 tệ thôi sao?
Ánh mắt của Tần Phong vẫn rất bình tĩnh và còn lộ ra sự tức giận.
- Sao? còn chê ít à? Con chó địa phương này nuôi cũng chỉ để ăn thịt thôi.
Vẻ mặt của A Đinh tràn đầy sự khinh thường. Sắp đi cho nên y cũng không cần phải che dấu cái gì, bản tính ngang ngược cũng thể hiện hết ra.
- Tôi nói này 2 vị huynh đệ, nếu Tần Phong không muốn đấu thì thôi, cần gì chứ?
Ngô Binh đứng ở bên thấy không vừa mắt. Tần Phong đã rút lui rồi hai tên tiểu tử này thực sự là hơi khinh người, chẳng trách ở Bắc Kinh cứ tùy tiện đánh người?
- Ông chủ Ngô, chuyện này có liên quan gì đến ông sao?
A Đinh khoát tay áo:
- Chúng tôi mua con chó này vẫn chưa đấu lần nào, vốn định muốn đi đấu một trận, nhưng không ai dám...
A Đinh nhún vai ra vẻ phóng khoáng nói:
- Nếu không thế này đi tiểu huynh đệ, tôi đưa cậu 5000 tệ trước, xem như tôi mua con chó của cậu thế nào?
- Ứ ứ...
A Đinh còn chưa dứt lời thì Đại Hoàng đã gầm nhẹ, nó lủi nhanh về phía trước Tần Phong chỉ sợ lần này sẽ bổ nhào vào A Đinh.
- Đừng... dừng đến đây!
Tuy nhỏ hơn con Caucasus kia một chút nhưng Đại Hoàng đứng lên cơ thể cũng cao đến hông Tần Phong. Dáng vẻ ấy như hổ xuống núi phô diễn sự hung dữ khiến A Đinh sợ đến mức liên tục lùi về sau, chân lảo đảo ngã xuống đất.
- Ứ ứ ứ...
Con Caucasus bên kia cũng không chịu yếu thế, nó gầm rít phóng về phía Đại Hoàng. May mà Thái Đông vẫn chưa mất hết lý trí, y không dám gây sự trong sân của Thường Tường Phượng có lên đã kéo mạnh con Caucasus lại.
- Mua chó của tôi? Anh xứng chắc?
Rốt cuộc Tần Phong cũng tức giận, chịu nhục với hắn thì không có vấn đề gì. Dù sao Tần Phong cũng không ít tóc gáy nhưng rõ ràng là đối phương muốn Đại Hoàng bị cắn chết, điều này khiến Tần Phong vô cùng tức giận.
Nuôi con Đại Hoàng từ nhỏ. Có rất nhiều đêm mùa đông Tần Phong và em gái ôm Đại Hoàng ngủ để sưởi ấm. Đại Hoàng giống như người thân của hắn vậy, dù là kẻ nào hắn cũng không để cho kẻ đó làm tổn thương đến Đại Hoàng.
- Ai da, tiểu tử, còn tưởng cậu không biết tức cơ đấy!
Thấy Tần Phong như vậy, A Đinh đứng lên có vẻ bất ngờ nhưng câu nói lại như chọc giận hắn, y quát:
- Đừng nói nhiều vô ích. Có bản lĩnh thì đấu một trận, điều kiện là gì nói đi.
- Tần Phong đừng mắc mưu.
Ngô Binh kéo tay Tần Phong nói với hắn:
- Nếu muốn đấu thật, chờ thêm tháng nữa chúng ta Định tràng. Nuôi một con Caucasus đấu với nó như vậy mới được.
Vốn dĩ Ngô Binh cũng không muốn vạch mặt đối phương nhưng thực sự là chúng quá đáng quá. Nếu không kìm nén thì sợ rằng Ngô Binh đã đấm nhau rồi.
- 1 tháng? Tôi không có công chờ được...
A Đinh chỉ vào Tần Phong nói:
- Tiểu tử, với câu nói ban nãy của cậu, tôi có thể cho cậu một trận đến mẹ cậu cũng không nhận ra được. Nhưng tôi cũng không so đo với cậu nữa, chỉ cần xin lỗi Đinh gia thì chuyện hôm nay coi như xong.
- Anh nói mẹ ai?
Tần Phong lạnh lùng nhìn A Đinh chằm chằm nói:
- Anh cũng là người có giáo dục cũng biết nói lời phải có lý chứ?
Trong ngực Tần Phong đã tức như lửa đốt. Từ nhỏ hai anh em đã sống nương tựa vào nhau. Hắn coi trọng nhất là tình thân, nhưng lại không biết cha mẹ đã thất lạc đi đâu cho nên hắn càng không thể chấp nhận được bất kì kẻ nào nói lời lăng nhục.
- Mẹ mày, mày định làm gì? Định giáo huấn tao chắc?
A Đinh cũng trừng mắt há mồm. Y và Thái Đông, Ngô Binh có cùng suy nghĩ nếu không phải ở trong sân của Thường Tượng Phượng thì chỉ e là đã ra tay đánh người rồi.
- Tôi sẽ bắt anh phải hối hận.
Tần Phong nhìn A Đinh lạnh lùng rồi đột nhiên nói với Thái Đông:
- Ý của anh ta như vậy còn ý của anh thì sao? xác định đấu một trận chứ?
- A Đinh là bạn tôi cậu ta nói đương nhiên cũng như tôi nói rồi.
Vốn dĩ Thái Đông còn muốn châm biếm Tần Phong mấy câu nhưng không biết vì sao thấy ánh mắt mãnh liệt của Tần Phong y lại thấy hối hận, ngoài miệng cười nói:
- Tiểu huynh đệ, chỉ là đùa chút thôi mà hà cớ phải cho là thật?
- Đùa một chút, được tôi sẽ đùa với các anh, hy vọng các anh không hối hận.
Tần Phong kéo chó đi lên 1 bước rồi nói:
- Muốn cược Bính tràng đúng không? Chú Ngô phiền chú mời Thường tứ gia ra sân...
A Đinh nhìn Tần Phong cười lạnh nói:
- Tiểu tử, có khí phách lắm, hy vọng chó của cậu cũng cứng rắn giống cậu.
- Tôi hy vọng từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp anh nữa.
Tần Phong nhìn A Đinh chằm chằm nói:
- Anh có biết, cái mồm của anh thực sự rất thối không?
- Mẹ kiếp, tiểu tử mày nói cái gì?
A Đinh tức giận nhìn con Đại Hoàng bên cạnh Tần Phong tóm lại là vẫn không dám xông vào.
- Thái thiếu gia à, ở trong sân của tôi đừng làm mất vui chứ?
Không xảy ra xung đột nhưng vì Ngô Đinh mời Thường Tượng Phượng đến cho nên ông ta cũng biết chút tình hình liền nhìn về phía A Đinh và Thái Đông, ông ta cũng hơi bất mãn.
- Tứ gia, nhưng muốn đấu với chó với hắn, lẽ nào ở trong sân của ngài không thể đấu chó sao?
Phải nói là Thái Đông có phần sợ sệt Thường Tường Phượng. A Đinh sắp đi miền nam, chân tay của Thường tứ gia có dài cũng chẳng có cách nào ảnh hưởng đến y được.
- Đấu chó có Định tràng và Bính tràng. Không biết A Đinh và vị tiểu huynh đệ này đấu thế nào?
Ánh mắt của Thường Tường Phượng lộ ra sự tức giận từ chỗ ăn chơi của Bắc Kinh đến càng ngày càng không biết quy tắc. Nếu không phải nể mặt trưởng bối của bọn họ thì ông ta cũng sẽ không cho vào đây rồi.
A Đinh chỉ Tần Phong nói:
- Bính tràng, vừa mới thỏa thuận xong, còn chưa đặt tiền cược.
- Vậy sao?
Thường Tường Phượng nhìn về phía Tần Phong nói:
- Tiểu huynh đệ, con chó của cậu không phải là chó đấu có thể từ chối. Trong sân đấu chó của tôi không ai có thể ép người khác được.
- Tứ gia, người chỉ sợ không có chí, cây sợ không có vỏ, bị kẻ khác khiêu khích tôi cũng không thể làm con rùa rụt đầu được.
Tần Phong lắc đầu nói:
- Mời Tứ gia đến. Thứ nhất là mượn sân của ngài để đấu. Thứ hai là làm chứng để hai chúng tôi đặt chút tiền cược.
- Ôi, tiểu huynh đệ nói rất có lý.
Vốn dĩ ông ta cũng không để ý lắm đến Tần Phong mà chỉ cho rằng hắn là vãn bối của Ngô Binh. Nhưng lúc này nghe hắn nói cũng làm cho ông ta có cái nhìn khác, cũng đề cao hắn hơn.
Nhìn thấy như vậy Thường tứ gia sửng sốt, nói thầm trong lòng:” Không kiêu, không ngạo, thong dong lạnh lùng, có phong thái của một đại tướng, đây là hậu bối nhà ai vậy?”
Vẻ mặt của Tần Phong thản nhiên như người của giang hồ. Người ngoài không phát hiện ra nhưng Thường Tường Phượng cả đời lăn lộn trên giang hồ cho nên đã cảm nhận được.
- Không ngờ tiểu huynh đệ là một vị lão Hải, không biết anh bạn ở tuyến nào?
Nhìn ra đối phương là người trong giang hồ, ông ta liền nói đến lão Hải ý của câu này chính là người trong giang hồ. Còn câu “ở tuyến nào” chính là có ý hỏi về địa bàn hoạt động của Tần Phong.
- Tứ gia? Ngài nói gì vậy? tôi nghe không hiểu...
Tần Phong nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên ánh mắt đờ đẫn. Hắn không muốn dính vào mối quan hệ với quan phủ cũng không muốn gia nhập giang hồ, câu nói “người trên giang hổ kia là thân bất do kỉ” không thể tùy tiện nói ra được.
- Nghe không hiểu?
Ông ta nhìn Tần Phong có vẻ hơi suy ngẫm rồi nói:
- Được rồi, tiểu huynh đệ trận đấu chó hôm nay định tiến hành thế nào? Tiền đặt cược là bao nhiêu?
- Tôi không có tiền!
Câu nói đầu tiên của hắn khiến mọi người sửng sốt.
- Không có tiền thì cược nỗi gì?
Vẻ mặt của A Đinh khó coi, vừa rồi y và Thái Đông có phần đố kỵ với mấy triệu tiền thắng cược của Ngô Binh cho nên bây giờ mới đi khiêu khích.
- Tần Phong, bao nhiêu tiền tôi cho...
Ngô Binh nhìn hắn nói:
- Hôm nay thắng được 4 triệu, vẫn chưa biết tiêu vào đâu.
- Chú Ngô, không cần tôi có 10 ngàn.
Tần Phong móc tệp tiền trong túi ra vỗ vỗ trên tay nói:
- Tôi nghèo khó, nhưng không có thói quen đi vay tiền người khác. Là các anh tìm tôi đánh cược, đánh cược thế nào sẽ do tôi định. Nếu không thì tôi không đánh nữa.
- 10 ngàn?
Tần Phong vừa nói vừa vỗ tiền làm cho vẻ mặt của Thái Đông và A Đinh run rẩy. Mặc dù anh em họ ở Bắc Kinh không được tốt lắm nhưng 10 ngàn tệ thì chả đáng để vào mắt..