Bảo Giám

Chương 112: Xé mặt

Chương 112: Xé mặt
- Có cược hay không?
Đặt cược 10 ngàn, quá nhỏ nói ra sợ là sẽ làm mất mặt bọn Thái Đông và A Đinh, hai người nhìn nhau nhìn ra sự đưa đẩy trong mắt của đối phương.
Sau khi nhìn Thái Đông một cái đột nhiên A Đinh nói:
- Cược, coi như để con Đồ Phu quen với sân đấu.
Tuy 10 ngàn tiền cược là rất nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên con Caucasus lên sân đấu. Trận đấu này đối với nó về sau sẽ có lợi, Thái Đông coi như luyện chó vậy.
Nhưng yêu cầu Của Tần Phong, Thái Đông lại không thể đáp ứng. Bởi vì sau này y còn muốn lăn lộn ở Tân Thiên. Chỉ có 10 ngàn tệ mà cũng cược nếu như truyền ra ngoài thì y thực sự thấy mất mặt.
A Đinh thì không sao.cũng chỉ còn ít ngày nữa là y đã vào miền Nam rồi, mọi người bàn tán thế nào thì y cũng chả nghe thấy.
- Tôi có 3 yêu cầu.
Thấy 2 người đồng ý, Tần Phong lại giơ 1 ngón tay lên nói:
- Ngoài 10 nghìn tiền cược ra nếu các anh thắng Tần Phong tôi sẽ trả tiên sau này gặp các anh tôi sẽ cúi đầu gọi tiếng ông nội...
Tần Phong nhìn chằm chằm vào Thái Đông lại nói tiếp:
- Nhưng nếu tôi thắng thì sau này chỗ nào có tôi, chỉ cần nghe thấy có tiếng anh Phong là phải tránh xa, thế nào?
- Mày là cái thá gì? Còn so sánh với chúng tao sao?
Tuy điều kiện mà Tần Phong đưa ra, đối với chính hắn thì rất hà khắc, nhưng A Đinh vẫn cảm thấy bất mãn, chỉ là một thằng nhóc như vậy mà cũng dám bắt mình và Thái Đông phải đi đường vòng khi gặp hắn?
- Anh nói thế nào cũng được, điều kiện tôi đã ra, không đồng ý thì tôi đi...
Tần Phong nhìn về phía lão Tứ nói:
- Tứ gia không có người cản chứ?
- Đương nhiên là không rồi!
Không biết tại sao Thường Tường Phượng lại nể mặt Tần Phong. Còn với bọn A Đinh và Thái Đông ông ta lại không thể kiên nhẫn được liền nói:
- Hai cậu cộng lại cũng đã được 50 rồi, là các cậu đưa ra Bính tràng thì điều kiện nên do người ta đưa ra, không cược thì thôi, có ai ép đâu.
Hơn nữa hành động của Thái Đông và A Đinh thực khiến người ta khinh thường. Tần Phong dẫn chó đến nhưng ngay từ đầu đã nói không tham gia cuộc đấu, bây giờ hai người họ ép hắn phải cược. Cái này đến bản thân mình cũng không thèm để ý.
Cho nên Tần Phong đề xuất yêu cầu ai cũng thấy hợp tình hợp lý. Chỉ có điều lời của Thường tứ gia hơi thẳng thắng khiến hai người kia không nhịn được.
- Được, tiểu tử. Sau này nếu tôi và anh Đông gặp cậu nhất định sẽ đi đường vòng.
A Đinh nghiến răng nghiến lợi thể hiện sự giận giữ trong lòng nhưng y cũng không muốn nghĩ nữa, không phải là chính mình chủ động phá nên Tần Phong mới đưa ra điều kiện này sao?
- Còn nữa, phải gọi anh Phong!
Tần Phong nhìn Thái Đông. Trong hai người này, Thái Đông mới là người quyết định.
- Được, vốn dĩ chỉ là trò chơi thôi mà, tiểu huynh đệ thẳng thắn, vậy Thái mỗ cũng chỉ biết nghe theo. Còn hai điều kiện kia là gì, nói ra đi.
Thấy tròng mắt trầm tĩnh của Tần Phong, trong lòng Thái Đông thấy hốt hoảng, y đột nhiên cảm cảm giác đi tìm một người vui như vậy, lẽ nào trộm gà không thành còn mất nắm gạo hay sao?
Nhưng lúc trước đã mạnh miệng thì bây giờ Thái Đông đâm lao phải theo lao thôi. Hơn nữa y cũng không tin mình mất mấy chục ngàn mua con Caucasus này mà lại không đấu nổi một con chó địa phương.
- Hai điều kiện kia không liên quan gì đến 2 vị.
Tần Phong quay lại về phía Thường Tường Pượng nói:
- Tứ gia, tôi biết phí sân đấu của trận này là 5 ngàn tệ, 5 ngàn tôi sẽ trả nhưng trận đấu này của Đại Hoàng không được mở cược.
- Hả?
Thường Tường Phượng cau mày nói:
- Vì sao? Tôi đâu phải kiếm tiền nhờ vào 5 ngàn kia?
Ông ta càng lúc càng cảm thấy hứng thú với Tần Phong. Tiểu từ này đứng ở đó chậm rãi nói, tự nhiên lại hình thành một khí thế dẫn đến Thái Đông và A Đinh chỉ biết đi theo khí thế của hắn.
- Đại Hoàng là người thân của tôi, từ nhỏ nó đã theo tôi, cho dù là thắng hay thua tôi cũng sẽ không để người khác đặt cược nó đâu.
Tần Phong nhẹ nhàng vuốt ve lưng Đại Hoàng rồi ngẩng đầu nhìn về phía 2 người đối diện lạnh lùng nói:
- Nếu không phải 2 vị này ép, thì 1 vạn kia tôi cũng không cược, nếu Tứ gia không đồng ý thì trận đấu này thôi đi.
- Được, tuổi nhỏ mà trượng nghĩa!
Thường Tường Phượng vỗ tay nói:
- Điều kiện này tôi đồng ý, còn gì nữa, cứ nói!
Ông ta vừa nói xong thì sắc mặt của Thái Đông và A Đinh trở lên khó coi hơn. Khen Tần Phong trượng nghĩa đây có khác nào mắng hai người bọn họ? Nhưng Thường tứ gia thực sự là chúng không thể đắc tội được, chí có càng hận Tần Phong mà thôi.
- Điều thứ 3 chính là tôi không thể tin được vào nhân phẩm của Thái thiếu gia, tôi muốn kiểm tra chó của gã...
Lúc Tần Phong nói chuyện vẻ mặt không hề thay đổi nhưng cũng không nể mặt đối phương một chút nào. Bọn chúng ép như vậy chẳng khác nào là xé mặt đối phương thì Tần Phong cũng không cần phải giả bộ đáng thương.
- Được, chỉ cần cậu dám thì cứ kiểm tra đi.
Thái Đông phát hiện trêu chọc vào tiểu tử này đúng là phiền toái lớn rồi. Thắng được hắn thì cũng chẳng có được bao nhiêu lợi ích thực tế còn nếu như thua thì sẽ trở thành trò cười. Bây giờ y lại có cảm giác như chính mình đạp đá vào chân mình rồi.
- Anh phải cầm chắc dây xích đó nhé, nếu cắn tôi là phải đền toàn bộ tiền thuốc men đấy.
Tần Phong bỗng nhiên cười, giao dây xích buộc Đại Hoàng lại cho Tạ hiên tồi từ từ đi về phía Thái Đông ánh mắt của hắn nhìn Caucasus chằm chằm.
- Hừ,
A Đinh nhận dây xích chó từ trong tay Thái Đông. Thực ra là y muốn để Đồ Phu cắn cho Tần Phong một cái cũng lắm cũng chỉ bồi thường chút tiền.
- Hay là thôi đi!
Tần Phong đã chạy đến trước mặt A Đinh từ lúc nào, không đợi cho y và con Caucasus kia kịp phản ứng gì thì hắn đã giơ tay ra nắm chộp thẳng vào dây xích.
Người thân quen với chó đều biết, chó hung hãn chỉ cần nắm chặt dây xích của nó thì nó sẽ không cắn người cầm. Vì trong tiềm thức nó sẽ biết người cầm dây xích chính là chủ nhân của nó.
Quản nhiên con Caucasus lúc trước còn gầm gừ thì giờ rất trật tự. Nó lắc lắc cái đầu nhìn Tần Phong cảm giác rất không quen.
- Đừng sợ, để tao sờ mày nhé!
Tần Phong ngồi xổm nửa người xuống, hai hay sờ lên người nó, thấy bộ lông thật dày hắn ngửi mùi trong vòng 3 giây mới giao lại dây xích cho Thái Đông.
- Tứ gia, cậu thanh niên này là người trong nghề.
Sự xung đột của Tần Phong ở bên này đã sớm dẫn đến sự chú ý của mọi người. Lão Vân chủ quản lý sân chó vừa tiến hành giao trận đấu cho người khác, lúc đi đến thì nhìn thấy Tần Phong đang kiểm tra con Caucasus.
- Ồ, thế thì chó của Ngô Binh cũng được cậu ta dùng thủ đoạn rồi?
Thường Tường Phượng nghe thấy vậy cũng bán tín bán nghi nói:
- Lão Vân, không thể, ông là người của sân chó này nếu cậu ta tiêm trộm chó sao lại qua được mắt ông chứ?
Lão Vân lắc đầu nói:
- Không phải tiêm, trận đấu hoàn toàn là do tôi giám sát. Trong máu chó không có thành phần của chất kích thích.
- Đó là một loại thuốc mê bôi lên người?
Thường Tường Phượng vừa mới nói xong cũng giả vẻ lắc lắc đầu:
- Như thế cũng không thể, trước trận đấu hai con chó đã được tắm rồi hơn nữa cũng không có mùi của thuốc mê.
- Đúng vậy, Tứ gia tôi cũng nghĩ không ra, theo lý mà nói con chó của anh Ngô không thể có sức chịu đừng như vậy được, nó thắng cũng rất lạ.
Nói đến đây lão Vân bèn nhỏ giọng hơn:
- Tứ gia, con chó kia sau trận đấu này không bao giờ còn tham gia đấu được nữa.... tôi nghi ngờ Tần Phong dùng thủ thuật gì đó, kích thích tiềm lực của chó.
- Có thủ thuật này sao?
Cuối cùng sắc mặt Thường lão tứ cũng thay đổi, lúc trước ông ta cho rằng con Tá La còn ít tuổi cho nên mới có sức chịu đựng tốt mà thắng được như vậy. Không ngờ trong mắt lão Vân lại có nhiều điểm đáng nghi ngờ như vậy.
Để tránh nguy hiểm, Thường Tường Phượng đã nhượng lại các nghề kinh doanh như song bài…chỉ giữ lại sân đấu chó, chọi gà này để dưỡng già cho vui, nhưng nếu như nắm được thủ thuật này thì về sau không phải chỉ có thắng mà không có thua sao?
- Tứ gia, tôi cũng từng nghe nói trước giải phóng, có một nhóm người ở Bắc Kinh biết được thủ thuật này, nhưng sau giải phóng cũng bị thất truyền, tôi cũng không biết thực hư thế nào.
Ông nội của lão Vân trước thời giải phóng ở Tân Thiên có giúp những người nhàn rỗi kiếm tiền. Đi theo nhóm người này nhìn thấy không ít trường hợp. Có thể trong lúc tán gẫu Tứ gia có từng nghe nói đến điều này nhưng bản thân lại không biết.
- Người thanh niên này thật không đơn giản, lão Vân lúc ông 10 tuổi gặp chuyện có bình tĩnh được như vậy được không?
Lúc này Thường Tường Phượng đang nhìn về phía Tần Phong ánh mắt trở nên nghiêm trọng lạ thường. Vốn dĩ ông ta cảm thấy người thanh niên này thú vị nhưng khi nghe lão Vân nói như vậy thì thực sự là ông ta nghi ngờ Tần Phong cũng không ít.
- Lúc tôi khoảng 10 tuổi ấy à?
Lão Vân cười:
- Tứ gia ngài không biết chứ, lúc đó ai dám chỉ vào tôi mắng, tôi không lấy đao liều mạng mới là lạ đó.
Cho nên tôi nói cậu ta không đơn giản, lúc khác hỏi Ngô Binh, rốt cuộc tiểu tử này lai lịch thế nào? Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu ta không giống người qua đường, cảm giác rất lạ.
Thường Tường Phượng tự giễu lắc lắc đầu:
- Tôi đã rút lui khỏi giang hồ, thì còn lo nhiều chuyện như vậy làm gì? Về phần thật hay giả chờ trận đấu này xong không phải sẽ biết sao?
- Tứ gia, có thể bắt đầu rồi phiền chú Vân sắp xếp trọng tài.
Tần Phong nói làm ngắt quãng câu chuyện của 2 người. Lúc này hai bên đều đã chuẩn bị xong, chỉ là biểu hiện của hai con chó chó phần khác biệt.
Con chó Caucasus có tên là Đồ Phu kia lúc này rất hưng phấn miệng gầm gừ luôn tục khiêu khích đối thủ.
Còn phản ứng của con Đại Hoàng lại trầm mặc, giống y như chủ nhân Tần Phong của nó. Vẫn lạnh lùng như vậy dường như nó không nhìn thấy con Caucasus thân cao lớn kia làm cho người ta cảm thấy rất kì lạ.
Đại Hoàng nhìn Tần Phong mấy lần, Thường Tường Phượng nói:
- Được rồi, lão Vân lần này ông đích thân làm trọng tài đi, chó đấu và chó địa phương, trận này không tầm thường đâu.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất