Bảo Giám

Chương 120: Thi đại học (thượng)

Chương 120: Thi đại học (thượng)
- Tần Phong, cục trưởng Hồ bảo tôi đưa cậu đi thi.
Tờ mờ sáng ngày mùng 7 tháng 6, Tần Phong đang luyện võ cùng với Lý Thiên Viễn ở trong sân thì nghe thấy có tiếng đập cửa. Mở cửa ra nhìn thì đó là Thẩm Hạo lái xe của Hồ Bảo Quốc đến.
Phải nói là Hồ Bảo Quốc rất tốt với Tần Phong. Ông ta sợ hôm nay người đi thi đại học nhiều, xe nhiều cho nên đã cho Thẩm Hạo nghỉ 3 ngày để tìm một chiếc xe đi cùng với Tần Phong.
- Anh Hạo, mới có mấy giờ? Ôi da, cám ơn anh, đến cả đồ ăn sáng anh cũng mua rồi.
Tần Phong cười lắc đầu, từ khi hắn đến đây đã nhiều tháng nay chưa có lúc đến hỏi thăm Hồ Bảo Quốc.lại để cho Thẩm Hạo đến đây trước như vậy. Thường xuyên qua lại cho nên Thẩm Hạo cũng quen với cả Lý Thiên Viễn.
Thấy Tần Phong có vẻ như không để ý, Thẩm Hạo tò mò hỏi:
- Rốt cuộc có phải là hôm nay cậu thi đại học hay không? Sao lại không ôn tập?
Thẩm Hạo tử nhỏ đã học võ, sau đó lại được đưa vào quân đội. Nhưng bản tính của anh ta quá mạnh mẽ, không chịu nổi sự quản thúc cho nên đã bỏ qua cơ hội trở thành huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng, vì thế mới về chuyển ngành.
Vì trình độ không cao, sau khi được sắp xếp về công tác trong công an cũng không hợp với gu cho nên trong lòng Thẩm Hạo ai có thể thi đỗ đại học thì đó là trạng nguyên.
- Anh Thẩm, đến giờ này rồi thì ôn tập còn có tác dụng gì?
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười lần này chuyên ngành mà hắn đăng kí thi khá là đặc biệt. Đó chính là ngành Giám định và phục chế. Trên toàn quốc vẫn chưa mở chương trình học này, trước mắt chỉ có Học viện giám định tài nguyên của Đại học Bắc Kinh.
Hơn nữa theo tin mà Tần Phong nghe được thì những người đi đăng ký thi ngành này cũng không nhiều. Chỉ cần hắn có thể đỗ được vào vòng trong thì việc trúng tuyển là điều rất dễ.
- Như thế thì cũng phải chăm chỉ học tập chứ.
Thẩm Hạo than thở mấy câu nhưng lại bị thu hút bởi Lý Thiên Viễn. Tần Phong khoanh tay trước ngực nói:
- Viễn Tử, chúng ta ra 2 chiêu?
- Anh Hạo, anh tha cho tôi đi, háng của tôi vẫn chưa khỏi mà.
Sau khi nghe Thẩm Hạo nói, Lý Thiên Viễn vội thu quyền tức giận nói:
- Tôi mới luyện công có mấy năm, đấu với truyền nhân chính tông không phải là tìm tai họa rồi sao.
Phải nói Thẩm Hạo cũng được coi là một người trong võ lâm. Ông của anh ta tên là Thẩm Khánh. Là truyền nhân của đại võ thuật Phùng Khắc Thiện. Luyện được bước chân rất điệu nghệ.
Tục ngữ nói nam quyền bắc cước. Trạc chân dựa vào chân làm sở trường. Chân phải có đá, kéo, điểm, nổi, kết thúc... Lại còn phải kết hợp sử dụng cả thuật pháp của chân và tay.
Quyền Ngạn nói:
“Tay là hai cánh cửa, tất cả dựa vào chân đánh người”.
Dựa chính vào trạc chân, giống như đôi chân của Võ Tòng đánh Tưởng Môn Thần, cũng chính là chiêu thức trách chân.
Thẩm Hạo theo ông nội học võ từ lúc 5 tuổi đến giờ đã được hơn 20 năm, võ công vô cùng thuần thục.
Lần trước Lý Thiên Viễn chủ động tìm anh ta để giao thủ không ngờ lúc Thẩm Hạo mới đánh đã làm cho chân tay của Lý Thiên Viễn gục xuống. Chữa đến cả nửa tháng mà thắt lưng của gã vẫn còn có cảm giác đau nhức.
- Tần Phong, nếu không thì chúng ta luyện đi?
Vẻ mặt của Thẩm Hạo tràn đầy biểu cảm nhìn về phía Tần Phong. Anh ta và Tần Phong cũng có giao đấu mấy lần lần bất phân thắng bại. Nhưng Thẩm Hạo cảm giác là Tần Phong vẫn chưa dùng hết lực của mình.
- Anh Hạo, anh đánh tôi không đi thi được thì biết làm sao?
Tần Phong cười lắc lắc đầu. Thẩm Hạo mê võ công tính cách cũng hơi nóng nảy. Anh ta đi theo Hồ Bảo Quốc hai người hợp nhau cho nên lại càng tăng thêm sức mạnh.
- Nói cũng đúng, sao tôi lại quên nhỉ?
Thẩm Hạo vỗ đầu nói với vẻ tiếc nuối:
- Hôm nay coi như thôi, nhưng chờ cậu thi xong chúng ta nhất định phải luyện chăm chỉ. Xem sự lợi hại của cậu, còn tôi dùng trạc chân của tôi?
- Được, đến lúc đó anh Hạo đừng nể tôi là được.
Tần Phong gật đầu đồng ý, võ công của Thẩm Hạo cũng không kém, trình độ thành thạo về quyền cước còn cao hơn cả Tần Phong.
Chỉ là trong thời bình, Thẩm Hạo cũng chưa nhìn thấy máu và sự tàn nhẫn trên khuôn mặt cho nên phải kiềm chế. Nếu hai người cùng sinh tử thì Thẩm Hạo cũng không phải là đối thủ của Tần Phong.
Sau khi rửa mặt, ba người đám Tần Phong cùng ngồi quanh một chiếu bàn trong sân để ăn sáng. Thẩm Hạo là một người không thích ăn thịt. Đồ ăn sáng ngoài có bánh bao và nước canh đậu xanh ra, cũng không biết ở mua ở đâu được 1kg thịt lừa.
- Ôi, Tần Phong, các cậu cũng ăn sang quá nhỉ, tôi thì chỉ ăn bánh bao thôi…...
Lúc mấy người ăn thì ở có người đẩy cửa vào. Tạ Đại Chí nhìn thấy 3 người trong sân liền mắng:
- Tạ Hiên, tiểu tử thối kia vẫn còn chưa dậy. Ngày nào cũng dậy muộn như vậy, sao Tần Phong cháu không dạy bảo nó?
- Chú Tạ, Hiên Tử không phải học luyện võ dậy sớm để làm gì?
Tần Phong mang bánh bao về phía Tạ Đại Chí cười nói:
- Ba chúng ta đều là bụng thúng, còn nhiều lắm chú ăn hết đi.
Câu nói này của Tần Phong cũng không phải là hắn khoác lác. Dạ dày của người luyện võ khác hẳn với người bình thường tiêu hóa thức ăn rất nhanh. Như Tần Phong và Lý Thiên Viễn bình thường mỗi này phải ăn đến 5-6 bữa, ăn cơm cũng khỏe hơn người thường nhiều.
- 3kg bánh bao cũng đủ để cháu ăn chứ?
Tạ Đại Chí tủm tỉm cười lấy thuốc ra hút nói:
- Lát nữa chú đưa cháu đi thi. Chỗ đó cách đây cũng không gần, Tần Phong cháu cũng như là anh em với Hiên Tử, coi như chú là trưởng bối dẫn cháu đi thi...
Chuyện xảy ra từ tháng trước đến giờ ký ức đó đối với Tạ Đại Chí vẫn còn rất như mới.
Hôm đó sau khi Tần Phong đi cùng với Hồ Bảo Quốc thì Thường Tường Phượng kéo Ngô Binh lại. Không những lập tức cho Tạ Đại Chí thẻ khách VIP mà đến 50 ngàn tiền phí kia cũng cho luôn.
Ngày hôm sau Thường Tường Phượng bày tiệc rượu để đền tội với Tạ Chí và Ngô Binh, lúc ăn cơm Thường Tường Phượng nhận được mấy cuộc điện thoại, do đó Tạ Chí cũng đã biết được năng lượng của lão giang hồ này và Hồ Bảo Quốc.
Sau khi cúp điện thoại Thường Tường Phượng nói với Tạ Đại Chí và Ngô Binh. Thái Đông bị cấm phải ở trong nhà 3 tháng. A Đinh thì sớm đã ngồi máy bay đến tỉnh S hai người này ở Bắc Kinh coi như đã bị thối mặt rồi.
Còn vị Hoàng Hải Sơn uống rượu say kia. Sáng sớm hôm nay đã nhận được thông báo xử phạt.
Vì y làm việc trong lúc say rượu hơn nữa còn mang theo súng ống trái với điều lệ có hành vi trả thù riêng. Căn cứ theo tinh thần của Cục công an thành phố thì Hoàng Hải Sơn bị khai trừ ra khỏi công chức, mấy vị cảnh sát còn lại phối hợp với anh ta đều bị khai trừ ra khỏi đồn công an.
Nguyên nhân gây ra chuyện này đều do Tần Phong. Có lẽ người bên ngoài sẽ cho rằng hắn là con cháu của Hồ Bảo Quốc nhưng chỉ có Tạ Đại Chí mới thực sự biết chẳng qua hắn chỉ là một thiếu niên phạm tội được Hồ Bảo Quốc quản giáo mà thôi.
Tạ Hiên cũng là đối tượng cải tạo của Hồ Bảo Quốc nhưng căn bản là Tạ Hiên và Hồ Bảo Quốc không có bất cứ quan hệ gì với nhau. Điều này làm cho Tạ Đại Chí hiểu rằng Tần Phong có chỗ hơn người cho nên mới được Hồ Bảo Quốc coi trọng như vậy.
Cho nên từ hôm đó, trên danh nghĩa Tạ Đại Chí chăm sóc cho 3 đứa trẻ và tìm cho chúng một bảo mẫu.
Ngoài bữa sáng ra, ngày nào cũng có người đến nấu cơm quét dọn vệ sinh,
Tần Phong thông minh hơn người đương nhiên là hiểu ý mà Tạ Đại Chí muốn nói là gì. Cho dù là giả hay thật thì tóm lại cũng không saim hắn cười nói:
- Chú Tạ, chú bận rộn như vậy thì không cần đưa cháu đi nữa có anh Hạo đưa cháu đi là được rồi.
- Chú cũng chỉ đi theo thôi, đến trưa chú sẽ ở khách sạn gần đó, cháu chỉ cần đến thẳng đó nghỉ ngơi là được.
Tạ Đại Chí suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Chuyện thi cử này rất căng thẳng. Đến trưa chúng ta đi ăn chút gì đó ngon. Sau khi cháu ra khỏi phòng thi chú sẽ đến khách sạn Tân Thiên chọn cá hải sâm muối.
- Chú Tạ, không phải chỉ là thi đại học thôi sao? không cần phải phiền như vậy đâu.
Lúc mà Tần Phong từ chối thì Tạ Hiên đang mắt nhắm mắt mở từ trong phòng đi ra than thở:
- Ba, ai mới là con trai của ba, sao con lại không được hưởng sự đại ngộ này?
- Tiểu tử thối, con đừng nói đến chuyện thi cử nữa.
Nghe con trai nói, ông ta cũng không thể tức được, bàn tay vỗ vỗ cho cậu ta tỉnh ngủ:
- Nếu con thi đỗ đại học thì đến tổ yến, vây cá mập ba cũng cho con ăn.
- Thôi, cứ để con ăn bánh bao với nước đậu xanh đi.
Tạ Hiên suy nghĩ rồi lấy bánh bao đưa vào miệng.
Tần Phong kéo tay Tạ Chí, nói:
- Chú Tạ, ai cũng có chí, Hiên Tử làm ăn rất khá sau này sẽ không kém chú đâu.
Phải nói là Tạ Hiên kinh rất có khiếu doanh đồ cổ, hơn nữa đầu óc rất linh hoạt. Theo Tần Phong được lâu như vậy rồi Tạ Hiên cũng học được nhiều điều.
Mấy hôm trước có một người nông dân mang đồ vào trong cửa hàng. Đó là một tượng vật bằng vàng dính đầy bùn đất. Người đó nói đào được vật này ở trong vườn, ra giá cũng không đắt chỉ 10 ngàn.
Tuy Tạ hiên không thi đại học như Tần Phong nhưng vẫn thường hay lên phố đồ cổ chơi cho nên cũng học được không ít kiến thức. Nhìn vậy này quả nhiên là giống đồ cổ.
Nhưng Tạ Hiên không có tiền. Từ mùi bùn đất trên người đối phương, gã đã biết được một số điều.
Đầu tiên là Tạ Hiên phải gọi điện cho tất cả mọi người để tìm vay tiền. Sau đó là gọi điện để báo cảnh sát.
Chưa đến 10 phút, công an đã đến bủa vây tên chuyên trộm mộ này trong văn phòng. Ngay lúc họ tiến hành điều tra trên các phố người đứng xem đầy đường.
Còn về tình hình pho tượng Phật của anh bạn kia thì anh ta cũng không dám cầm nữa mà chuồn ra khỏi cửa hàng. Không hề hay biết Tạ Hiên đã đưa thẳng pho tượng Phật kia vào két sắt.
Sau khi công an đến Tạ Hiên nói tên trộm mộ kia đã chạy mất rồi nên gã đã vô tư mà giữ lại tượng phật làm làm đồ riêng của mình.
Chuyện này cũng chưa xong. Hai ngày sau, anh bạn kia lại tìm đến Tạ Hiên muốn đòi lại tượng phật.
Ai ngờ Tạ Hiên trở mặt để cho Lý Thiên Viễn dẫn người kia đến đồn công an. Vì chuyện đó mà y bị phạt 500 tệ, mà tượng phật cũng mất.
Mặc dù có nghi ngờ Tạ Hiên nhưng đối mặt với một Lý Thiên Viên tai to mặt lớn thì tên trộm kia cũng chỉ biết tự nhận mình là xui xẻo để cho Tạ Hiên hành động như vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất