Chương 119: Xử trí
- Hồ... Cục trưởng Hồ, ngài... Ngài đừng nóng giận, là tôi làm việc không tốt.
Đối diện với cơn nổi giận nôi đình của Hồ Bảo Quốc, cục trưởng Chu sợ đến mức nói không lên lời. Ông ta xuất thân hành chính phải nói là cao thủ viết báo cáo nhưng tính cách so với việc làm thì có vẻ hơi mềm yếu hơn.
- Đừng nói những lời vô dụng, tôi muốn nhìn thấy kết quả.
Hồ Bảo Quốc vẫy tay nói:
- Người thì ông cứ dẫn đi, tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là con sâu làm rầu nồi canh kia nhất định phải khai trừ đi, xử lý xong thì báo cáo lại cho tôi.
Tính tình của Hồ Bảo Quốc rất nóng nảy nhưng ở vào vị trí này có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ thật kỹ càng rồi mới quyết định
Một cục trưởng công an thành phố không thể nhằm thẳng vào một viên cảnh sát cỏn con ở đơn vị cấp đưới được, mà nên giao cho phân cục phía dưới xử lý. Nếu vị cục trưởng Chu này nếu còn muốn tiếp tục làm quan thì ông ta sẽ biết phải giải quyết chuyện này thế nào.
- Cục trưởng Hồ, ngài... Ngài yên tâm, chúng tôi đang học tập. Chắc chắn tôi sẽ kiên quyết chấp hành quyết định, xử lý những người làm việc không tốt trong đội.
Bắt cục trưởng Chu phải phá án có lẽ là ông ta không làm được, nhưng về việc lĩnh hội ý kiến của lãnh đạo thì ông ta cũng là một cao thủ
- Tôi không quan tâm những cái đó, tôi chỉ muốn kết quả!
Hồ Bảo Quốc khoát tay dẫn theo Tần Phong ra ngoài cửa trang viên.
- Sếp Chu, ngài... ngài phải cứu tôi, tôi không biết cục trưởng Hồ ở trong này.
Thấy lãnh đạo trực tiếp của mình đã đến, Hoàng Hải Sơn đã tỉnh rượu hoàn toàn quên cả câu “Cục trưởng Chu có đến thì cũng không làm gì được” mà lúc trước mình nói.
Là một đồn trưởng công an bị điều đến nơi hoang vu này, khi mới nghe tên Cục trưởng Hồ, đầu tiên Hoàng Hải Sơn nghĩ đã nghĩ đến cục trưởng Công an thành phố mới tới nhậm chức.
Lúc đó phản ứng đầu tiên của Hoàng Hải Sơn chính là choáng váng. Trong lòng y rất rõ, quan hệ của đám người Thái Đông có lẽ chỉ có tác dụng đối với phân cục, còn muốn gây ảnh hưởng với cục thành phố thì có lẽ chỉ trong tưởng tượng mà thôi.
Gia đình của đám người Thái Đông có thế lực. Nhưng căn bản y không dám nói chuyện này với gia đình, cho dù có nói thì chưa chắc đã làm được gì, vì Ban Tổ chức cán bộ đâu phải nhà bọn họ mở ra? Lãnh đạo của ngành có thực quyền như ngành Công an chẳng lẽ bọn họ muốn làm gì cũng được?
Cho nên lúc Cục trưởng Chu còn chưa đến thì Hoàng Hải Sơn đã lén lút gọi điện cho Thái Đông.
Nhưng điều khiến cho Đồn trưởng Hoàng phải thất vọng đó là sau khi gọi điện cho Thái Đông thì gã nói rằng mình đang ở Bắc Kinh, không hay biết gì về chuyện này. Sau khi nói xong thì cũng cúp điện thoại.
Trên thực tế thì chính xác là Thái Đông và A Đinh đang trên xe để trở về Bắc Kinh. Vì vừa rồi họ mới nhận được điện thoại của trưởng bối ở nhà gọi về.
Cha của A Đinh ở phương nam gọi điện thoại đã mắng mỏ gã. Yêu cầu buổi sớm ngày mai A Đinh phải có mặt ở tỉnh S, nếu không ông ta sẽ đánh gãy chân.
Còn mẹ Thái Đông thì gọi điện đến, trước giờ bà ta vẫn cưng chiều con trai nhưng ngữ khí lần này thì vô cùng nghiêm khắc, bảo Thái Đông phải lập tức về nhà.
Cuộc điện thoại này làm cho Thái Đông và A Đinh ngây cả người ra, đâu còn tâm trí mà lo lắng cho sự sống chết của Hoàng Hải Sơn nữa. Hai người họ đã hiểu có lẽ lần thực sự đã rước lấy rắc rối rồi.
Nhưng hai bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu. Chỉ là xử Tần Phong, tại sao tin này lại truyền đến tận Bắc Kinh và tỉnh ở phương nam xa xôi kia?
Nếu Thái Đông và A Đinh biết Hoàng Hải Sơn đánh thẳng xe vào cửa trang viên của Thường Tường Phượng, khiến ông ta nổi giận để gọi điện báo cáo cho một vị lãnh đạo nào đó ở Bắc Kinh, thì có lẽ hai người bọn họ sẽ có ý tưởng lột bộ cảnh phục của Hoàng Hải Sơn cũng không chừng.
Thái Đông và A Đinh giống như chó nhà có tang dời khỏi Tân Thiên. Cục trưởng Chua cũng mang hết đám người Hoàng Hải Sơn đang ngồi xổm trên mặt đất về nhà. Vốn dĩ chiếc xe còn chắn ngang giữa cửa trang viên cuối cùng cũng dời đi cho đường thông thoáng.
- Cục trưởng Hồ, để ngài chê cười rồi...
Thường Tường Phượng đứng trước mặt Hồ Bảo Quốc và Tần Phong, nói với giọng tha thiết:
- Đều là lỗi của tôi, khiến tiểu huynh đệ phải chịu ấm ức. Chúng ta đi vào tôi bảo lão Vi làm chút đồ ăn để tôi nhận lỗi với vị tiểu huynh đệ này.
Trước kia Thường Tường Phượng vẫn gọi Hồ Bảo Quốc là anh nhưng bây giờ địa vị của ông ta đã không giống lúc trước cho nên cách nói năng Thường Tường Phượng cũng phải rất chú ý. Có lúc, có những mối quan hệ không thể thể hiện rõ ràng ra ngoài mặt được.
- Tứ gia, ông quá khách sáo rồi, chuyện này không có liên quan gì đến ông cả.
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười. Sau khi biết chuyện về hai người anh của ông ta thì cách nhìn của hắn về ông ta cũng thay đổi không ít.
- Đánh vào mặt tôi đấy à?
Sau khi nghe Tần Phong nói, sắc mặt của Thường Tường Phượng lầm lì tức giận nói:
- Nếu còn coi trọng lão Tứ này thì hãy gọi một tiếng anh Tứ, còn nếu không thì cửa đây, cậu cứ đi...
- Được rồi, lão Tứ, ông có tác phong của người trong giang hồ.
Hồ Bảo Quốc ngắt lời Thường Tường Phượng nói:
- Chơi trò này, ông còn kém xa thằng nhóc này, lão Tứ, lời khó nghe tôi nói trước, hôm nay ông và Tần Phong coi như đã quen biết nhau, nhưng tôi không muốn về sau ông và cậu ấy có bất cứ liên quan nào.
Nếu nói là người hiểu rõ Tần Phong nhất trên đời này e rằng người đó chính là Hồ Bảo Quốc.
Ông ta biết Tần Phong có bản lĩnh lăn lộn trong giang hồ, bản lĩnh đó cộng với lối suy nghĩ sâu xa, nếu như Tần Phong đi theo con đường này thì dù là Thường Tường Phượng cũng chưa chắc đã theo kịp được.
Còn nếu mượn sự ảnh hưởng của Thường Tường Phượng thì con đường này của Tần Phong sẽ càng thuận lợi hơn. Đó cũng chính là nguyên nhân mà Hồ Bảo Quốc chấn chỉnh lại Thường Tường Phượng.
- Cục trưởng Hồ, tôi nghe lời nh, tất cả đều nghe theo anh còn không được sao?
Thường Tường Phượng cười ha ha nhưng lại càng tò mò về Tần Phong hơn. Có thể khiến Hồ Bảo Quốc phải nói ra miệng chứng tỏ ông ta coi trọng Tần Phong đến mức nào. Nếu không phải đã quá hiểu Hồ Bảo Quốc thì chưa biết chừng Thường tứ gia còn cho rằng Tần Phong là con riêng của ông ta.
Hồ Bảo Quốc nhìn về phía Thường Tường Phượng nói hàm ý:
- Lão Tứ, nếu ông đã muốn rút lui vậy thì làm sạch sẽ một chút, để lại cái đuôi như vậy làm gì?
Quan mới được bổ nhiệm, đương nhiên là Hồ Bảo Quốc phải làm được việc. Nói đến vấn đề trị an và xã hội đen ở Tân Thiên quan trọng là vẫn cần phải chỉnh đốn lại. Mà tài sản của Thường Tường Phượng có rất nhiều, cho nên có liên quan rất lớn đến chuyện này.
- Cục trưởng Hồ, ôi, xem ra tiểu huynh đệ cũng không phải người ngoài...
Thường Tường Phượng nhìn thấy những người còn lại cách đó hơn 10m liền không khỏi thở dài nói:
- Anh Hồ, anh cũng biết người trên giang hồ thân bất do kỷ. Thực ra tôi cũng muốn rút lui nhưng mãi chưa nghĩ cách rút ra an toàn.
Nếu chỉ có một mình ông ta thì hoàn toàn có thể lo được nhưng dưới tay ông ta có cả 20 anh em đi theo. Giống như lão Vân trong trận đấu chó căn bản là không thể bỏ qua được.
Ngoài ra còn có những công ty ở bên ngoài, ông ta đều có cổ phần. Lợi nhuận cũng là một nguyên nhân khiến ông ta khó mà ra được quyết định, không ai lại đi chê tiền cả.
Hồ Bảo Quốc lắc lắc đầu nói:
- Lão Tứ, những cái này tôi không quan tâm. Tôi cho ông 3 tháng, đến lúc đó đừng trách tôi không nể tình hai anh của ông.
Lời này nói ra coi như Hồ Bảo Quốc đã làm trái với kỷ luật. Ông ta định sau 3 tháng sẽ tiến hành chỉnh đốn lại toàn bộ tình hình trị an của Tân Thiên. Đến lúc đó kiểu như cho vay nặng lãi gây ảnh hưởng không tốt đến xã hội sẽ ở trong phạm vi bị xử lý nghiêm trọng.
Nghe ngữ khí kiên quyết của Hồ Bảo Quốc, Thường Tường Phượng cắn chặt răng cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói:
- Được, anh Hồ, anh yên tâm, tôi biết phải làm sao rồi.
Nửa đời sau ở trong tù để an hưởng tuổi già đương nhiên là Thường Thường Phượng đủ chín chắn để cân nhắc việc này. Tiền của ông ta cũng đủ cho mấy đời con cháu tiêu pha rồi không bỏ được giang hồ cũng chỉ là vì còn có những anh em năm đó mà thôi.
- Vậy là tốt rồi.
Hồ Bảo Quốc gật đầu nhìn về phía Tần Phong rồi chừng mắt lên:
- Tiểu tử, cậu cũng đừng gây chuyện nữa cho tôi nhờ. Trường học thì đã tìm cho cậu rồi, cuối tuần đi ôn tập thi đỗ rồi mau cút đi cho tôi.
- Vâng, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh!
Tần Phong cười khà khà kính lễ cũng chẳng ra kính lễ rồi mở miệng nói:
- Cục trưởng Hồ, nếu không còn việc gì vậy tôi xin đi trước.
- Từ từ, lên xe của tôi đi, tôi đưa cậu về!
Hồ Bảo Quốc gọi Tần Phong lại nói với Thường Tường Phượng:
- Lão Tứ, tôi đi trước, ông phải tự giải quyết cho tốt.
- Ôi, anh Hồ, chuyện này không thể được.
Thường Tường Phượng nghe thấy vậy liền nóng nảy kéo Hồ Bảo Quốc lại:
- Đã đến cửa rồi, dù thế nào anh cũng phải vào trong ngồi một chút đã.
- Sau này có cơ hội sẽ ngồi mà, cửa của ông tôi không vào. Ai mà không biết trong hội sở của Thường tứ gia thường có những trò đánh cược cơ chứ?
Mặc dù Hồ Bảo Quốc hay nói đùa nhưng vẫn làm cho Thường Tường Phượng phải đỏ mặt lên tay buông lỏng ra. Dường như trang viên này của ông ta đúng như lời Hồ Bảo Quốc đã nói. Ngoài thuốc phiện ra thì chẳng thiếu thứ gì.
- Vậy được rồi, tôi tiễn anh...
Thường Tường Phượng nhận cái túi trên tay A Bưu, nhìn về phía Tần Phong nói:
- Tiểu huynh đệ, anh Tứ này đúng là không thể nhận được, cậu mang về đi.
Vừa rồi sau trận đấu A Bưu biết Tần Phong trả 10 ngàn tiền sân, đã lập tức cho người mang tiền đến. Hôm nay bọn họ làm nhiều chuyện trong hội sở như vậy đâu còn mặt mũi mà nhận số tiền này?
- Được, vậy đa tạ Tứ gia!
Tần Phong mở cái túi ra bên trong đúng là có 10 ngàn. Biết là trong túi không để thứ gì khác hắn cũng không từ chối mà nhận lấy.
- Thẩm Hạo, đi, lên xe!
Hồ Bảo Quốc bảo lái xe đi. Trần Hạo là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, vốn dĩ được phân đến đội trị an nhưng được Hồ Bảo Quốc bảo đến làm lái xe. Bình thường anh ta không nói nhiều nhưng rất trung thành.
- Tần Phong, ngày mai cậu cầm lấy cái này đi Hải Hà Tam. Còn có một tháng nữa là thi đại học rồi, tiểu tử cậu đừng làm tôi mất mặt.
Sau khi lên xe, Hồ Bảo Quốc đưa cho Tần Phong một cái túi. Vì thứ này mà ông ta đã phải cầu đến Quản lý giáo dục, Phó chủ tịch thành phố phê duyệt để Tần Phong được vào học ở một trường tốt nhất.
Vốn dĩ Hồ Bảo Quốc muốn để Tần Phong đi nhưng không ngờ lại gặp hắn trong này cũng đỡ để ông ta phải chạy đến Tứ hợp viện.
Tần Phong gật gật đầu lặng im. Sau khi nhận cái túi hắn không nói gì nhưng lái xe Trần Hạo thì nhìn hắn mấy lần lộ ra vẻ tò mò.
Thẩm Hạo theo Cục trưởng Hồ đã được mấy tháng rồi. Biết cậu ta không để cho bất kì người nào trong nhà cùng đến Tân Thiên, cho đến giờ vẫn chưa làm việc riêng của mình cho nên ông ta cũng đứng sau giúp đỡ cho người thanh niên này.