Bảo Giám

Chương 122: Từ lóng giang hồ

Chương 122: Từ lóng giang hồ
Trong số đám người từ ngoài cửa hàng đi vào có một người râu quai nón rậm rạp khiến người khác không thể đoán ra tuổi của y.
Người này rất cẩn thận cũng không đứng vào trong cửa hàng mà quan sát xung quanh một lúc lâu mới nhấc chân vào cửa. Ánh mắt nhìn chăm chú vào Tần Phong đang uống trà ngồi bên cạnh ngăn tủ mà không nói một câu nào.
- Ôi, anh bạn rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Nhìn thấy người đến, Tạ Hiên không còn kiên nhẫn được nữa liền đi ra cửa mấy bước nói:
- Tượng phật kia đúng là bị công an lấy đi rồi, còn phạt tôi 5000 tệ. Tôi cũng không biết bắt đền ai, anh còn dám đến tìm tôi sao?
Thấy Tạ Hiên nói như vậy Tần Phong ngồi đó suýt nữa thì phun cả trà ra. Tên mập này càng ngày mặt càng dày. Rõ ràng là bức tượng phật kia còn ở trong ngăn kéo mà lại dám nói dối không biết ngượng.
- Anh lừa tôi, công an không lấy thứ đó từ chỗ anh.
Người kia nhìn sang Tạ Hiên nắm tay rất nhanh mà nói:
- Nếu anh không mua thì trả lại thứ đó cho tôi đi, nếu không... nếu không...
- Nếu không thì sao?
Tạ Hiên bĩu môi:
- Dù sao thứ đó cũng không còn. Anh cũng không chứng ở ở chỗ tôi? Tôi khai là anh mang đi rồi thì sao?
Tạ Hiên cười hì hì đi đến trước mặt người kia vỗ vai nói:
- Anh bạn, nhìn anh cũng là người thật thà, cho anh đến cuối tháng. Thứ đó không còn. Nếu anh không muốn đi thì có thể ra ngoài hỏi thăm xem trong cửa hàng của tôi ai tráo...
Sau khi đi một chuyến đến trang viên của Thường tứ gia, tiểu mập đã thực sự học được thế nào gọi là một đại lão giang hồ. Có dính một chút quan hệ với Thường Tường Phượng, sống lưng cũng thô hơn bình thường, đi trên phố đồ cổ cũng được ưỡn ngực.
- Hiên Tử, nhìn ra chưa, mượn được cơ hội này không?
Tần Phong ở trong phòng nghe thấy vậy nhíu mày đến cả Thường tứ gia cũng đang nghĩ cách rút ra khỏi giang hồ nhưng Tạ Hiên lại bước chân đi vào. Đây thực sự là người không biết sợ, đến lúc đó bị kẻ khác hãm hại cũng không biết là sẽ chết thế nào.
Tạ Hiên không nghe ra giọng nói của Tần Phong mà vẫn đắc ý nói:
- Anh Phong, vốn dĩ là đúng mà, trên phố đồ cổ này có ai mà không biết Văn Bảo Trai của chúng ra là được Thường tứ gia chiếu cố...
- Đủ rồi, cậu câm miệng lại cho tôi.
Tần Phong nghe thấy vậy rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa. Vốn dĩ hắn tưởng rằng trong thời gian này Tạ Hiên sẽ tiến bộ không ngờ lại vẫn là cái bản tính khoe khoang đó. Dạy lâu như vậy rồi mà vẫn không biết chỉ có những người giả heo ăn thịt hổ thì mới sống được lâu dài.
- Anh Phong, anh?
Tạ Hiên không ngờ là Tần Phong lại quát lên, gã ngây người ra câu nói tiếp theo rốt cuộc cũng không mở lời được nữa.
- Chúng ta là người làm ăn đứng đắn đừng có làm những chuyện đó.
Tần Phong từ trong đi ra, ôm quyền nói với người kia:
- Thượng bài cầm là người trong hợp ngô? Chúng ta vào bên trong tiếu cá nha lâm…?
- Anh Phong anh nói gì vậy?
Tên mập Tạ Hiên ở bên nghe mà thấy ù hết cả tai.
- À, vẫn có người biết tiếng này?
Người kia nghe thấy vậy mắt sáng lên đồng thời chắp tay về phía Tần Phong nói:
- Đều là “cật cấc niệm”, chính tôi cũng không ngờ mình sẽ làm Đảo lan đầu lĩnh. Thật đúng là bẽ mặt!
- Mời....
Tay trái của Tần Phong chỉ dẫn:
- Nếu là đồng đạo, mọi chuyện đều dễ nói, xin mời vào bên trong.
Như vừa rồi Tần Phong nói đều là tiếng lóng trên giang hồ. Thượng bài cầm nghĩa là đại ca, Hợp ngô có nghĩa là đồng đạo trên giang hồ. Tiếu cá nha lâm là mời vào trong uống trà. Mấy câu nói đó đều có nghĩa là vị đại ca kia là đồng đạo trên giang hồ, vậy thì mời vào trong uống trà nói chuyện chứ không có ý gì sâu xa.
Còn người kia trả lời ‘Cật các niệm’ cũng có nghĩa là người trên giang hồ. Còn Đảo lan đầu tử nghĩa là bản thân mà không có bản lĩnh thì sẽ bị mắc mưu, quay lại tìm thì sẽ mất hết thể diện.
Loại tiếng lóng như thế này dùng ở thời kì trước giải phóng. Chưa kể người nói mà ngay cả đến người nghe e rằng cũng đều là những lông phượng sừng lân cả. Nếu Tần Phong nói những câu đó với Thường Tường Phượng thì có khi ông ta cũng chỉ như vịt nghe sấm. Những người hiểu được những câu nói đó đều là những người đã thực sự ở trên giang hồ.
Người đối diện tuy khuôn mặt toàn là râu quai nón không nhìn rõ là khoảng bao nhiêu tuổi nhưng nghe tiếng nói thì tuổi cũng không phải lớn lắm. Đó chắc chắn là sự di truyền của tổ tiên bởi vì người trong giang hồ bây giờ trên cơ bản là không ai dùng loại tiếng lóng này nữa.
Tái Thị đã dừng dặn dò Tần Phong nếu gặp người giang hồ có truyền thừa như vậy thì nhất định không được lộ ra sơ hở. Tự nhiên đi gây thù kết oán, đó cũng là người dùng tiếng lóng giang hồ đầu tiên mà Tần Phong gặp được. Trong lòng có chút cảm giác như gặp được người tri kỉ cho nên biểu hiện lúc này mới rất khách sáo.
Sau khi ngồi xuống, người này ôm quyền nói:
- Vừa nhìn Hạ bài cấm Thác cá đại, vừa nhìn thấy sắp xếp chính là người của Xử môn tử ngạch. Làm chuyện hưởng nhi, mở ra cửa hàng này chắc là Quải sái hạ thượng phật kia đừng làm khó tôi.
Hạ bài cầm có nghĩa gọi Tần Phong là huynh đệ, Xử môn tử ngạch có ý nói Tần Phong hẳn là kiếm được rất nhiều tiền, làm việc để người ta phải thán phục. Mặc dù nói hoa mỹ như vậy nhưng ý câu nói sau cùng của người kia vẫn đương nhiên là muốn Tần Phong phải trả lại tượng cho anh ta.
- Được rồi, chúng ta đừng dùng những lời này nói chuyện nữa. Quy tắc làm ăn hẳn là anh cũng biết đồ vào được thì cũng không phải là không thể ra được nhưng vẫn phải có một quá trình.
Nghe thấy vậy Tần Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nhìn hàng rào trên bàn nhi của anh 8-9 phần là giả, tuổi cũng không lớn lắm. Anh nói lai lịch của mình đi nếu chúng ta có mối liên hệ gì đó thì không cần phải nói nữa đương nhiên tôi sẽ trả lại cho anh.
Tuy không nói tiếng lóng nhưng Tần Phong cũng dùng mấy câu mà năm đó hắn cùng với Tái Thị nói chuyện theo thói quen. Nói bàn nhi chính là thể diện của người kia, còn hàng rào là râu. Sau khi ngồi vào chỗ gần Tần Phong mới nhìn ra râu của anh ta là giả.
- Vị huynh đệ này thật tinh mắt đúng là không thể gạt được anh cái gì.
Người kia cúi đầu tay trà mạnh lên mặt lúc đó anh ta bóc lớp râu ra. Một lát sau lộ ra khuôn mặt không có một cọng râu nào. Ria mép của anh ta cho thấy cũng không lớn hơn Tần Phong bao nhiêu tuổi.
- Ôi, anh... Sao tướng mạo của anh lại thay đổi rồi?
Tạ Hiên vẫn đứng ở trong quầy nghe trộm sau khi nhòm qua khe hở nhìn thấy tướng mạo của người kia, gã không nhịn được mà kêu lên. Vốn dĩ tưởng rằng người này ít nhất cũng phải là 30-40 tuổi. Không ngờ anh ta cũng chỉ là một thiếu niên.
- Hiên Từ đừng nhiều lời.
Tần Phong quay đầu lại quát lớn một câu, hành tẩu trên giang hồ sửa dung mạo là điều quá đỗi bình thường. Chỉ là tay nghề của người này không được giỏi cho lắm chỉ có thể lừa bịp được người như Tạ Hiên mà thôi. Đứng trước mặt Tần Phong chỉ cần hắn liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngay.
- Tại hạ họ Tần, tên một chữ Phong, không biết nên xưng hô với anh thế nào?
Tần Phong rất ngạc nhiên về người này, không ngờ anh ta lại nói được nhiều lề lối giang hồ đến vậy. Người này dùng thuật dịch dung, sợ là có truyền thừa nếu không trên phố đầy người xấu ai cũng có thể dán râu giả thì sao cảnh sát có thể bắt được họ.
- Tôi... Tôi họ Lãnh, gọi là Lãnh Phi Hùng, năm nay 21 tuổi, kém một tháng nữa là vừa tròn 22.
Gương mặt trắng nõn của người thiếu niên kia đỏ bừng lên. Vừa rồi khẩu khí của y còn rất lớn gọi Tần Phong là lão đệ nhưng lúc này không biết ai sợ ai tự mình bêu xấu mình rồi.
- Vậy thì vẫn là anh Lãnh lớn hơn, tôi và cậu ta 18 tuổi.
Tần Phong cười tuy người này nói ra đầy một mồm tiếng lóng giang hồ nhưng kinh nghiệm thì vẫn còn rất ít. Vẫn còn non nớt chẳng trách lại bị Tạ Hiên lừa.
- Tần huynh đệ, cậu... Cậu chính là ông chủ của cửa hàng này?
Tuy Lãnh Phi Hùng chưa có nhiều kinh nghiệm giang hồ nhưng cũng là người rất thông minh. Chiếu theo cách nói chuyện của Tần Phong với Tạ Hiên, y cũng đoán ra được 9-10 phần thân phận của Tần Phong.
- Ha ha, bản khởi đạo của tôi đến rồi?
Tần Phong cười gật đầu nói:
- Cửa hàng này cũng không phải của một mình tôi. Hiên Tử và một người bạn khác của tôi cũng có phần, là bát cơm ăn chung mà thôi.
- Các cậu giỏi thật, còn trẻ như vậy mà đã có cửa hàng của riêng mình rồi...
Lãnh Phi Hùng nhìn Tần Phong và Tạ Hiên rất hâm mộ. Chưa đợi cho Tần Phong hỏi gì thì đã nói:
- Tôi là người Hà Bắc, đến Tân Thiên làm công nhưng không kiếm được tiền đến lộ phí về cũng làm mất cho nên mới nghĩ đến việc bán bức tượng phật...
- Đây là vật gia truyền của anh Lãnh?
Tần Phong ngắt lời đối phương.
- Không... không. Gia truyền nhà tôi không phải Đảo đấu.
Lãnh Hùng Phi lắc đầu liên tục. Trên giang hồ đảo đấu là để chỉ những kẻ trộm mộ. Tuy là một trong số Ngoai Bát Môn nhưng đứng đằng sau Xướng môn và Khất Nhi môn nhưng nó cũng rất bị người ta khinh thường.
Nhìn thấy Tần Phong dường như không tin vào lời mình nói, Lãnh Phi Hùng vội la lên:
- Ông nội của tôi làm vàng, cũng làm cả nghề khảm… từ nhỏ tôi đã theo ông nội học phong thủy cũng có nghiên cứu về mộ táng, lại làm chuyên về cái này....
Qua một lần giảng giải của Lãnh Phi Hùng coi như Tần Phong nghe ra ông nội của người này tên là Lãnh Nhất Nhãn, thời con trẻ là một người xem bói trên giang hồ. Nhưng có thể tính được kỳ môn hiểu về phong thủy. Giai đoạn trước giải phóng cũng được coi là một đại tông sư.
Nhưng sau giải phóng ông nội của anh ta không nổi tiếng hơn nữa còn bị coi là người hành nghề mê tín dị đoan. Sau khi bị giam mấy năm thì đến vùng nông thôn để ẩn cư làm một người ẩn dật.
Có lẽ vì đã sớm tiết lộ quá nhiều thiên cơ cho nên lúc Lãnh Nhất Nhãn 70 tuổi con trai và con dâu của ông ta bị chết trong một trận động đất, để lại một đứa trẻ vẫn còn trong tã lót đó chính là Lãnh Hùng Phi bây giờ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất