Bảo Giám

Chương 123: May mắn

Chương 123: May mắn
Lãnh lão gia lăn lộn trên giang hồ mãi đến khi đất nước thống nhất mới lấy vợ. Lúc đó ông ta đã gần 50 tuổi nhưng sau khi vừa sinh con xong cũng bởi vì cái gọi là mê tín dị đoan mà ông ta đã bị bắt giam vào tù.
Lãnh Nhất Nhãn năm đó biết bói toán, phong thủy, tìm long mạch đã tiết lộ không ít thiên cơ, chưa biết chừng kiếp nạn của người nhà ông ta là do chính ông ta gây ra. Cho nên sau khi ra tù được mấy năm ông ta đã dời xa vợ một mình trốn về nông thôn sống một mình.
Phàm là những người lăn lộn trên giang hồ đều biết cách để cho mình một đường lui. Lãnh Nhất Nhãn ở trước thời giải phóng đã dấu được không ít đồ. Thực ra cuộc sống của vợ con ông ta sống cũng không đến nỗi nào. Năm con trai 25 tuổi ông ta lấy vợ cho con trai coi như đã thực hiện xong một tâm nguyện.
Nhưng điều khiến ông ta không thể ngờ được đó là khi cháu nội mình được tháng thứ 2 thì một tai nạn ập đến Đường Thị. Một trận động đấy hơn 8 độ ríchte đã làm cho cả Đường Thị dường như chìm trong đống đổ nát, mười mấy vạn người chết trong trận động đất này.
Suốt mấy đêm liền Lãnh Nhất Nhãn chạy đến Đường Thị thì phát hiện con dâu và con vợ mình đã không thể tránh nổi kiếp nạn này. Chỉ còn duy nhất một đứa cháu mới sinh là còn sống sót. Mẹ của Lãnh Hùng Phi trong lúc nguy hiểm đã ôm cậu ta vào lòng dùng cơ thể của mình để chắn.
Lãnh Nhất Nhãn khóc mãi không thôi, kêu than cho đứa cháu nhỏ sau đó đưa cháu về quê cũng may mà người quê chất phác, lương thiện. Có mấy bà thím cũng vừa mới sinh con xong thay phiên nhau cho Lãnh Hùng Phi bú, cuối cùng cũng anh ta cũng được sống sót.
Lãnh Nhất Nhãn là tiền bối thuộc lớp người đi trước, học bói toán. Theo ông ta cái chết của vợ mình đều là do báo ứng. Ông ta muốn để cho Lãnh Hùng Phi người độc tôn còn lại duy nhất của dòng họ đi theo mình có được cuộc sống yên ổn cho, nên trước đây ông ta không để lộ bất cứ điều gì. Chỉ sống dựa vào mấy mẫu đất bạc màu.
Lãnh Hùng Phi từ từ lớn lên từ tiểu học lên trung học rồi lúc thi trượt đại học thì Lãnh Nhất Nhãn đã 98 tuổi rồi.
Nhìn cháu quay về cuộc sống nhà nông, ông ta có một cảm giác khó nói lên lời. Mà lúc này đất nước đã khá lơi lỏng việc quản thúc bói toán cho nên ông ta đã có ý muốn truyền nghề này cho cháu trai mình sau này có nghề kiếm cơm.
Nhưng suy cho cùng tuổi của ông ta đã quá lớn hơn nữa cũng đã hơi lú lẫn chưa kịp dạy cho cháu, lúc ông ta 100 tuổi thì cũng là lúc phải về thế giới bên kia, để lại một mình Hoàng Phi Hùng.
Lãnh Hùng Phi học trung học ở nông thôn như vậy đã được coi như là tú tài. Dù thế nào thì anh ta cũng muốn dựa vào việc trồng trọt trên mảnh đất đỏ bzan để nuôi sống bản thân mình.
Cuộc sống như vậy cứ thế trôi đi hơn 1 năm. Rốt cuộc người thanh niên Lãnh Hùng Phi cũng không thể chịu nổi cuộc sống nông dân bần cùng. Sau khi để đất cho người nông thôn thuê, anh ta mang theo quần áo và hành lý đơn giản đi đến Tân Thiên làm thuê.
Nhưng điều mà anh ta không thể ngờ được rằng đó chính là cuộc sống xa hoa bên ngoài khó khăn hơn so với trong tưởng tượng của anh ta rất nhiều. Anh ta đã làm mấy việc những tài nghệ mà ông nội dạy cho dường như là vô ích giữa chốn thành thị này.
Lãnh Hùng Phi từng mặc xiêm áo thử làm thầy tướng số nhưng vì cậu ta còn quá trẻ nên không có ai tìm đến để xem bói toán. Ngoài ra còn bị những kẻ cùng cảnh ức hiếp. Cả một tuần không nhận được tiền công đến số tiền ít ỏi kiếm được và hành lý cũng bị mất.
Chỗ mà Lãnh Hùng Phi bày gian hàng cách phố đồ cổ Sùng Nhân không xa lắm. Anh ta cũng thường xuyên di chuyển trên đường ở phố cổ cho nên cũng biết giá trị của một số đồ được khai quật. Sau khi đã khánh kiệt Lãnh Hùng Phi mới có nghĩ đến đào mộ.
Lãnh Nhất Nhãn vốn là một thầy phong thủy rất giỏi. Lãnh Hùng Phi cũng kế thừa tố chất này của ông nội. Chuyện tìm kiếm mộ táng với anh ta mà nói dễ như trở bàn tay. Từ sau khi dời khỏi Tân Thiên, Lãnh Hùng Phi đã tìm được mộ ông nội rất nhanh.
Theo Lãnh Hùng Phi nói, chỗ đặt ngôi mộ này rất cao, là trong một khu đồng ruộng. Theo kết quả mà anh ta nhìn được ngôi mộ này đã bị đào trộm mấy lần, bên trong có để lại thứ gì đó không là rất khó nói.
“Đảo đấu” từ trước đến nay đều là hành vi tập thể, trong đội đó thường có một tiên sinh rất am hiểu về phong thủy. Nói chung, thầy phong thủy chính là nhân vật số hai trong đoàn, địa vị rất cao.
Nhưng quy tắc trong nghề Đảo đấu là khi nào thầy phong thủy xem không Đảo đấu thì bọn họ không bao giờ được đào mộ. Cho nên Lãnh Hùng Phi tìm được mộ rất thuận lợi nhưng tay nghề trộm mộ thì có vẻ như hơi non nớt.
Thiếu công cụ và công nhân Lãnh hùng Phi rơi vào đường cùng. Chỉ có thể mở rộng được một ngôi mộ của tiền nhân hạ đến phần trong mộ táng nhưng điều làm cho Lãnh Hùng Phi không ngờ chính là các phần trong mộ táng rất phức tạp. Còn người bị giữ lại trong mộ này cũng không thể chạy đi, sớm đã hòa thành một đống xương khô rồi.
Lãnh Hùng Phi chỉ hiểu phong thủy để tìm mộ nhưng còn kĩ thuật trộm mộ thì còn rất kém. Sau khi xuống mộ xong anh ta cũng không dám làm gì mà chỉ nhặt bức tượng phật từ chỗ đống xương khô rồi vội vàng bỏ chạy.
Lãnh Hùng Phi biết trộm mộ là phạm pháp, đương nhiên sẽ không tiêu thụ ở nơi đó vì thế đã mang pho tượng phật kia đến Thành phố Tân Thiên.
Về việc tìm kiếm người mua anh ta cũng có sự giải thích cho mình. Vì được ông nội dạy kinh nghiệm giang hồ những người đó đã thành tinh, vô cùng gian trá. Cho dù biết tượng Phật bằng vàng giòng đáng giá nhưng sợ là bọn họ sẽ ép xuống giá thấp thậm chí có thể ăn cắp.
Cho nên sau khi tìm hiểu phố cổ mấy ngày cuối cùng anh ta cũng lấy mục tiêu là cửa hàng Bảo Trai. Nguyên nhân rất đơn giản là chủ cửa hàng này còn kém hơn Lãnh Hùng Phi mấy tuổi, hơn nữa tướng mạo mập mạp nhìn cũng có vẻ rất phúc hậu.
Chuyện sau đó Tần Phong cũng biết rồi. Cuối cùng Lãnh Hùng Phi vẫn là công toi không có được kinh nghiệm phong phú như Lãnh lão gia đã truyền dạy. Thế nhưng tên Tạ Hiên này ở trên giang hồ lần này cũng đã ăn trộm thành công.
Điều làm cho Tần Phong cảm thấy buồn cười đó chính là lớp tiền bối trên giang hồ không quen với xã hội hiện đại, nhưng thủ đoạn hãm hại thì lại đang tăng lên không ngừng. Giống như tên mập Tiểu Hiên là một tên ăn trộm không có điểm dừng đó cũng là một sự tồn tại kì lạ.
- Tần huynh đệ, tôi không thạo nghề, bị ngã ở chỗ cậu thực sự mất mặt quá.
Sau khi nói xong lai lịch của mình Lãnh Hùng Phi xấu hổ, cho đến giờ anh ta mới biết được Tạ Hiên không phải người trong giang hồ. Anh ta là truyền nhân của Lãnh Nhất Nhãn nhưng lại bị tiểu tử này giở trò lừa bịp.
- Người có tay, ngựa có móng. Thực ra đây cũng không có gì, Tạ Hiên cũng là anh em của tôi thì cũng coi như là người trên giang hồ rồi.
Tần Phong cười hàn huyên với Lãnh Hùng Phi mấy câu rồi chuyển đề tài:
- Mấy hôm nay anh Lãnh đi đâu? Sao bây giờ mới nhớ ra đến đòi tượng phật?
Tần Phong biết, tuy lúc đó Lãnh Hùng Phi bị lừa nhưng chắc chắn anh ta có thể nghĩ ra được ngay. Theo lý thuyết mà nói anh ta phải lập tức tìm đến đây nhưng thời gian lại cách đến cả nửa tháng. Tần Phong cũng không biết vì sao Lãnh Hùng Phi lại như vậy. Vì sao mà thời gian lây như vậy, cũng đủ để người ta mang ra ngoài tiêu thụ mất rồi.
- Ôi, nói ra cũng lại càng mất mặt...
Thực ra tính của Lãnh Hùng Phi rất phóng khoáng.cũng không có ý dấu chuyện của mình, anh ta cười nói:
- Hôm đó sau khi tôi đi vào phố đồ cổ này thì trên người không có lấy một đồng. Chỉ biết đi tìm một chỗ để làm thuê, bây giờ mới lấy được tiền công cho nên mới đến đây...
Phải nói là anh ta cũng thật xui xẻo, lúc đó lại đi tin lời Tạ Hiên nói. Sợ là công an sẽ truy cứu chuyện anh ta đi trộm mộ cho nên lập tức ra phố cổ bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến Tân Thiên.
Chỉ là sau khi xuống xe anh ta mới phát hiện phải trả lái xe 30 tệ nhưng một xu anh ta cũng không có. Đáng thương cho anh ta là ngay cả lúc quay về tìm thì lộ phí cũng bị mất hết.
Rơi vào đường cùng anh ta chỉ có thể kiếm đại một công trường để làm công nhân lao động đơn giản, không cần kĩ thuật chỉ cần cơ bắp khỏe thì ai cũng có thể làm được.
Phải nói là quẻ này không tính là chính xác. Nếu như anh ta có thẻ xem được quẻ cho mình thì tháng này anh ta đã ở quê ăn rau chứ cũng không chạy đến Tân Thiên này.
Bời vì tên chủ thầu của công trường mà Lãnh Hùng Phi làm là một tên hiểm độc. Mỗi này làm việc chỉ được ăn cơm một lần còn tiền công đến cuối tháng mới được lấy. Hơn nữa tên chủ thầu này còn không ngừng giảm bớt nhân công lao động đuổi họ đi và cắt xén tiền công.
Anh ta thừa chết thiếu sống 20 ngày sau đó đi đến mượn nhân viên tạp vụ chút lộ phí rồi chạy đến phố đồ cổ đòi Tạ Hiên pho tượng phật kia. Nhưng không ngờ tên mập đó cả một bụng xấu không những không trả lại tượng phật mà còn sai Lý Thiên Viễn, suýt nữa còn đánh cho anh ta một trận.
Càng xui xẻo hơn chính là sau khi anh ta quay lại công trường thì ông chủ đã trừ lương vì cái tội bỏ bê công việc. Khấu trừ mười mấy ngày tiền lương mà anh ta khổ sở trong làm trong 1 tháng trời. Kết quả chỉ lấy được 200 tệ, ức quá thiếu chút nữa là anh ta nhảy sông tự tử.
- Anh bạn, anh cũng thật là thảm!
Sau khi nghe Lãnh Hùng Phi nói mà đến cả tên mập kia cũng tỏ vẻ không đành lòng. Thậm chí anh ta cảm thấy mình đi ăn trộm cũng là một người xui xẻo, chỉ là không nói ra mà thôi.
- Hiên Tử, lấy tượng phật kia ra đi, đều là người trên giang hồ không thể làm chuyện này được.
Thấy vẻ mặt của Tạ Hiên, Tần Phong cũng cố nén cười cũng không phải là hắn không đồng tình mà thực sự người bạn Lãnh Hùng Phi này là thần xui xẻo. đã có quá nhiều điều xui xẻo mà anh ta phải đụng phải rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất