Chương 127: Chuẩn bị.
Lãnh Hùng Phi tới thành phố Tân Thiên, ngoài tượng Phật kia đáng giá thì trên người không có vật gì đáng giá. Gã rất hận công trường kia, ngay cả đồ lót cũng không lấy, đến ngay nhà của mấy người Tần Phong.
Tạ Hiên tuy rằng bị Lãnh Hùng Phi nói dối nhưng nếu đã là anh em, gã cũng không nhỏ mọn, dẫn Lãnh Hùng Phi ra chợ mua sắm cho gã chút quần áo từ đầu đến cuối.
Đàm phán điều kiện với Lãnh Hùng Phi xong, Tần Phong liền biến mất, ngay cả ba ngày đều không thấy bóng dáng của hắn. Chuyện như vậy mấy người Tạ Hiên đã quen, mỗi ngày cần làm gì thì làm.
Lãnh Hùng Phi cũng không nóng vội, mỗi ngày không đi luyện quyền với Lý Thiên Viễn thì chính là đến phố đồ cổ với tạ hiên.
Cuộc sống như thế đối với Lãnh Hùng Phi mà nói rất mới, gã có thể nhìn thấy rất nhiều sự hòa nhã mà trước kia chưa từng thấy. Ngày xưa ông nội dạy chính là kinh nghiệm giang hồ đã dần dần ngấm vào người gã.
Hơn nữa đồ ăn ở tứ hợp viện này cũng làm cho Lãnh Hùng Phi mở mắt, bởi vì Lý Thiên Viễn cùng Tần Phong đều là người luyện võ. Gần như ngày nào cũng ăn thịt dê, ngay cả con Vàng cũng hưởng chế độ đãi ngộ ngang nhau.
Ngoài ra còn có chút thuốc, uống xong người chỉ luyện qua công pháp chưa luyện qua đấu pháp gì giống Lãnh Hùng Phi đều cảm giác chân khí trong cơ thể rất hoạt bát.
- Anh Béo, anh Phong đi làm gì nhỉ, đã bốn năm ngày rồi còn không thấy đâu.
Hôm nay trở lại Tứ hợp viện xong Lãnh Hùng Phi cuối cùng không nhịn được. Tục ngữ nói, ăn thịt người ngắn nhất, mỗi ngày đều ở đây ăn thịt bò, trong lòng gã có chút ngượng ngùng.
Nhìn thấy hai người vào, Lý Thiên Viễn hai tay chắp trước ngực từ từ đem chân khí ép đến đan điền, thu quyền xong cười nói
- Tôi nói này Phi Tử, vội cái gì, anh Phong xong việc sẽ tự trở lại.
Ban đầu Lý Thiên Viễn còn cùng Tạ Hiên đến quán đồ cổ, nhưng hiện giờ có Lãnh Hùng Phi gã cũng lười đi, cả ngày ở nhà rèn luyện thân thể.
- Anh Thiên Viễn, nhưng tôi hỏi một chút, cả ngày chỉ ăn uống không làm việc gì, tôi khó chịu lắm.
Lãnh Hùng Phi cười, cùng Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên gặp nhau, bình thường cũng có nhiều chuyện nói, không cần làm gì cuộc sống mười phần vui vẻ.
Đương nhiên Tạ Hiên cùng Lý Thiên Viễn đều là người nghe lời Tần Phong, cũng không muốn vô duyên vô cớ trêu chọc đến anh. Sau hai ngày tẩy não đã biến Lãnh Hùng Phi thành một đứa bé tẩy não.
Dựa theo cách nói của Tạ Hiên, học vô tiên hậu, đạt giả vi sư, ai có bản lĩnh tất nhiên là làm anh.
Tần Phong cũng không cần nói, chưa đến hai mươi tuổi, gia nghiệp ở Tân Thiên này không ai so sánh được. Đó là hoàn toàn xứng đáng làm anh.
Mà Lý Thiên Viễn đúng là không có gì ngoài Tần Phong. Là người có giá trị vũ lực cao nhất, muốn nói chuyện gì với gã, thì hỏi nắm tay gã trước. Tạ Hiên từng đánh một thời gian ngắn nhưng vẫn cảm giác tú tài gặp binh, không thể nói rõ.
Lý Thiên Viễn làm Nhị ca, Tạ Hiên nói cái gì cũng không thể đem vị trí Lão tam ra ngoài. Trước mặt Lãnh Hùng Phi gã có ưu thế, lần nói dối kia làm cho Lãnh Hùng Phi tự nhận chỉ số thông minh và kinh nghiệm giang hồ đều không bằng Tạ Hiên.
Bị Tạ Hiên lừa dối như vậy, Lãnh Hùng Phi đến sau cùng chỉ có thể nhận vị trí lão Tứ, cả ngày bị Tạ Hiên sai vặt.
Nhưng không ai ngờ rằng mấy anh em vô danh bừa bãi này sau này đều tỏa sáng trong công việc, đương nhiên việc này nói sau.
- Dì Trương, cơm chiều đã có chưa?
Tạ Hiên quay đầu vào bếp hỏi sau đó quay ra nói nhỏ với Lãnh Hùng Phi:
- Lo cái gì, đi theo anh Phong sau này là làm việc, tôi nói nhé Phi Tử, ánh mắt đừng thiển cận như vậy.
Hai ngày nay ngoài chuyện tẩy não cho Lãnh Hùng Phi thì chuyện thứ hai Tạ Hiên còn thành công trong việc đem Lãnh Hùng Phi từ thành viên lâm thời phát triển thành nhân viên đang chờ sát hạch. Chỉ cần Tần Phong gật đầu thì vị trí lão Tứ mới xem như có thể quyết định.
- Thằng nhóc mập mạp này, cũng không học Thiên Viễn, không có việc gì thì rèn luyện thân thể đi, chưa gì đã nghĩ ăn.
Theo tiếng ồn ào của Tạ Hiên một người phụ nữ năm mươi tuổi đeo tạp dề từ trong bếp đi ra nói
- Đồ ăn đã làm xong, để trên bàn trong phòng bếp, cơm các cậu tự xới, ăn xong cứ để đấy là được ngày mai tôi đến dọn.
- Tôi uống nước lạnh cũng béo phì, luyện hay không luyện đều giống nhau.
Tạ Hiên cười nói
- Dì Trương, buổi tối ăn cơm ở đây đi…
Tạ Đại Chí đúng là đã làm một việc tốt, mấy cậu bé ở trong ngôi nhà này sẽ không thích nấu cơm rửa bát vì thế đã gọi dì Trương đến.
- Không được, con thứ hai đang nghỉ hè, tối tôi phải về nấu cơm cho nó.
Dì Trương lắc đầu rửa tay xong đi ra ngoài cửa, vừa ra đã nói
- A, Tiểu Tần, cậu về khi nào vậy, vài ngày nay tôi đã không gặp cậu.
- Dì Trương, cháu đi ra ngoài vài ngày, vất vả cho dì rồi.
Khi tiếng Tần Phong vang vào trong nhà, bóng dáng của cậu cũng xuất hiện, sau lưng đeo cái bao lô to gần bằng cậu.
- Anh Phong, anh về rồi.
- Lão Phong, đây là cái gì vậy?
Nhìn thấy Tần Phong bước vào Lý Thiên Viễn cùng Tần Phong vây quanh, ngay cả Lãnh Hùng Phi nghẹn nửa ngày cũng cất lên một tiếng “anh Phong”, làm cho ánh mắt Tần Phong nhìn gã cũng mang theo chút thắc mắc.
- Không việc gì, các cậu ăn đi, tôi đi trước.
Dì Trương thấy mấy người vây quanh Tần Phong, cười đi ra ngoài đóng cửa lại.
- Anh Phong, nhìn anh đen đi không ít, chao ôi, đây là cái gì vậy? Nặng như vậy.
Thấy dì Trương đi ra ngoài Tạ Hiên xung phong nhận việc tiếp nhận ba lô của Tần Phong. Nhưng ngay khi Tần Phong buông tay Tạ Hiên thiếu chút nữa thả ngay xuống đất.
Tạ Hiên đứng thẳng người, thử dùng hai tay nâng ba lô kia lẩm bẩm nói
- Cái này… có lẽ phải hơn trăm cân?
- Hơn trăm cân?
Lý Thiên Viễn đẩy Tạ Hiên ra, định nâng ba lô kia lên tùy tay đẩy ra phía sau nói
- Cũng không nặng nhiều, tiểu mập, cơ thể của cậu là quá kém.
- Tôi có thể so với các anh sao?
Tạ Hiên than thở một câu ngay sau đó nhìn Tần Phong nói
- Anh Phong, mấy ngay nay anh đi đâu vậy? Trong bao này chuẩn bị cái gì?
Mấy ngày trước Tần Phong hỏi Tạ Đại Chí mượn chiếc xe cũng không nói với mấy người Tạ Hiên là đi đâu. Đã đi gần một tuần, mấy người Tạ Hiên nói không lo lắng cũng là giả.
- Thiên Viễn, đi giữ cửa.
Tần Phong nhận lại ba lô trên tay Lý Thiên Viễn đặt ngay xuống đất nhìn về phía Lãnh Hùng Phi nói
- Lãnh huynh, đều là người giang hồ, vừa rồi cách xưng hô của anh, tôi thật sự không đảm đương nổi…
Mặc dù Tần Phong là đương kim ông chủ của Ngoại môn, nhưng Ngoại môn đã không còn cảnh náo nhiệt như những năm đó, hiện giờ có những chuyện không thể thể hiện ra ngoài, gần như mỗi sự kiện đều có thể bị chính quyền phán ba năm năm.
Vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, Tần Phong cũng sẽ không thu về mình, đó không phải là cái bia cho nhà nước ngắm đánh sao.
Hơn nữa, nói lại, Lãnh Nhãn năm đó là một lái buôn, cùng Ngoại môn cũng không có quan hệ gì, cho dù nói về giao tình giang hồ cùng bối phận Tần Phong cũng không đảm đương nổi tiếng “anh” của Lãnh Hùng Phi.
- Lão Phong, tôi … tôi sau này muốn theo các anh.
Lãnh Hùng Phi lắp bắp nói:
- Tôi không có ai thân thích, nếu các anh đồng ý nhận tôi, anh Hiên nói sau này tôi chính là lão Tứ, mấy người đều là anh của tôi.
- Anh Hiên?
Tần Phong chẳng hiểu gì đưa mắt nhìn tiểu mập mạp.
Từ trong ngục đi ra, Tạ Hiên vẫn lần đầu bị người ta gọi là anh, lập tức nói
- Anh Phong, là như vậy, em thấy Phi Tử cũng đáng thương, gia thế cũng không khác chúng ta, đã muốn bảo cậu ấy trở về đây.
Nheo nheo mắt nhìn Tần Phong, giọng Tạ Hiên nhỏ đi vài phần nói tiếp
- Anh Phong, việc này toàn bộ là em chỉ nói thôi còn phải anh quyết định.
- Hóa ra là như vậy.
Tần Phong gật gật đầu nhìn Lãnh Hùng Phi nói
- Tôi ngày xưa cũng là trẻ mồ côi, Hùng Phi, tình hình của cậu cũng có chút giống chúng tôi, thật sự muốn ở lại đây không phải không được.
- Anh Phong tôi thật sự rất muốn ở cùng mọi người, ông nội tôi qua đời xong tôi đã không có ai thân thích.
Lãnh Hùng Phi nghe vậy mắt hoe đỏ, từ khi ông nội qua đời đến nay đã bốn năm năm, cậu chỉ tìm được cảm giác gia đình trong căn nhà của Tần Phong.
- Được, chỉ cần cậu đồng ý làm anh em với chúng tôi, làm người thân thì sau này cứ ở lại đây.
Nhìn sự thể hiện chân thành của Lãnh Hùng Phi Tần Phong vỗ vỗ vai của gã xem như đồng ý vị trí lão Tứ, cười nói
- Ăn cơm đã, tôi lái xe hai mấy tiếng, đói bụng rồi.
Chúng thức gia nhập Tứ hợp viện, tình cảm của mấy người vô hình chúng đã hòa hợp hơn nhiều.
Nhất là có người gọi anh, Tạ Hiên khuôn mặt luôn tươi cười, nếu không phải xếp hạng lão Tam, sợ là đã tự gọi tiếng anh rồi.
Sau khi ăn cơm xong, mấy người lên nhà chính, nhìn vẻ mặt tò mò của ba người Tần Phong không thừa nước đục thả cậu trực tiếp mở ba lô ra từ bên trong lấy ra một bọc nhỏ, mặc cho bọn họ lật lên xem.
- A, đây đúng là một cái xẻng? Anh Phong, đây là xẻng Lạc Dương à?
Lãnh Hùng Phi lấy ra một khối đồng nửa hình tròn, đầu sắc bén vẻ mặt kinh ngạc nói
- Trước kia tôi từng nghe ông nội nói qua thứ này, đến giờ còn chưa từng thấy qua.
- Anh Phong, anh lấy biển số xe Bắc Kinh về sao?
Tạ Hiên móc trong ba lô ra một tấm sắt bọc trong giấy báo, hóa ra là biển số xe Bắc Kinh.
Tạ Hiên còn chưa dứt lời, Lý Thiên Viễn cũng từ bên trong cầm một thứ ra, giơ lên nói:
- Còn cái này nữa, anh Phong, đây là cái gì vậy? Giống như dụng cụ chống độc trong phim vậy?