Bảo Giám

Chương 126: Đàm phán xong.

Chương 126: Đàm phán xong.
- Trước tiên đừng nói nhiều như vậy, anh Lãnh còn chưa có đồng ý.
Tần Phong khoát tay áo ngăn Tạ Hiên đang muốn nói thêm nhìn về phía Lãnh Hùng Phi nói:
- Anh Lãnh, có làm hay không cho một câu trả lời chắc chắn đi, nếu anh đồng ý thì sau này là anh em của tôi, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu…
Nếu anh Lãnh không muốn các bên đều có thể đi, ra khỏi cửa này tôi và anh coi như không quen biết, chờ tôi bán tượng phật kia xong, anh có thể đến lấy tiền…
Hành vi này của Tần Phong trên giang hồ gọi là kết nhóm buôn bán, kiêng kỵ nhất là trong có mâu thuẫn cho nên Tần Phong cũng không ép buộc Lãnh Hùng Phi. Nếu anh ta không muốn thì Tần Phong cùng Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên vẫn có thể tìm ra mộ táng thích hợp.
- Làm!
Lãnh Hùng Phi suy nghĩ một hồi gần như là cắn răng nói ra chữ này. Câu Tần Phong vừa nói đã kích thích đến anh ta, bởi vì anh ta đã hơn hai mươi tuổi, tiền đồ chưa có gì, gã thật sự không muốn bỏ qua cơ hội “Phát tài” lần này.
Hơn nữa nói lại, trộm mộ trong lòng Lãnh Hùng Phi cũng không phải chuyện gì nhân tâm. Chẳng qua lấy một ít gì đó dưới lòng đất mà thôi, lại không liên quan đến lợi ích của người khác.
- Được, anh Lãnh nói như vậy là được.
Tần Phong gật gật đầu nói
- Anh em chúng ta tính rõ ràng, lần hợp tác này anh Lãnh là người dẫn đường, những chuyện khác đều không cần phải lo, lấy hai phần trong đó, anh thấy thế nào?
Chia chiến lợi phẩm là nguyên nhân giải tán cũng như nội chiến của rất nhiều đội. Tuy rằng chưa thấy nhưng Tần Phong đã nói ra phương án phân phối sau.
Sở dĩ nói Lãnh Hùng Phi số đó bởi vì Lý Thiên Viễn cùng Tạ Hiên đều là người cùng một nhà, cùng nhau trải qua nhiều chuyện, bọn họ tin tưởng Tần Phong chắc là không bạc đãi bản thân.
- Hai phần.
Lãnh Hùng Phi suy nghĩ một chút, gật đầu thật mạnh nói
- Được, thật ra hai phần tôi đã hời rồi, cứ dựa theo quyết định của cậu Tần để làm, nhưng tôi có chút yêu cầu, đó là không xuống mộ!
Lãnh Hùng Phi theo ông nội học nghệ đã nghe Lãnh Nhất Nhãn kể không ít chuyện. Trong những đội trộm mộ, nhất định có một thầy địa lý, hơn nữa ngoài đại ca thì là người quan trọng nhất.
Nói như vậy, trộm mộ chia làm hai loại. Một là quan đạo, giống như Đổng Trác, Tào Tháo của cuối đời Hán, Ôn Thao của thời Ngũ Đại, Tôn Điện Anh của thời Dân quốc…tất cả đều rất nổi tiếng, bọn họ đều dùng nhiều binh lính làm rất lớn.
Còn một loại là dân đạo, phân bố các nơi, chiếm đa số, đều là lén lút tiến hành, khai quật mộ, quan tài, lấy ra những đồ vật quý chôn theo, kiếm tiền phi nghĩa.
Quan đạo không cần nói, khi đào mộ gióng trống khua chiêng, còn dân đạo, rất ít người làm một mình giống Lãnh Hùng Phi, ít nhất cần hai người.
Khi bắt đầu thì một người đào, một người dọn đất và trông chừng, sau đó một người vào trong mộ, một người khác ở trên mặt đất đón đất cùng với những đồ chôn theo.
Hợp tác là những người có quan hệ huyết thống hoặc bạn bè thân thích. Đây là để đề phòng người ở trên chôn sống người ở dưới mộ. Chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra.
Lãnh Nhất Nhãn trước giải phóng, từng có một thời gian ngắn hợp tác với một nhóm người, giúp bọn chúng tìm kiếm mộ táng. Lúc ấy định mức lấy cũng chính là hai phần.
Người mà Lãnh Nhất Nhãn hợp tác là bắc phái, có lần quan tâm đến một ngôi mộ ở Hà Nam. Nhưng phát hiện hai anh em lái buôn cũng theo dõi ngôi mộ này. Hai anh em này họ Lương, cũng có chút danh tiếng ở Hà Nam.
Vì thế đại ca của Lãnh Nhất Nhãn liền đưa ra yêu cầu mời người hợp tác. Đồ thu hoạch được chia ba – bảy, bọn họ lấy bảy, anh em Lương thị chiếm ba.
Anh em Lương thị nhìn thấy đội người của Lãnh Nhất nhãn người đông thế mạnh có chút chột dạ nhưng không nghĩ tại sao lại nhượng xuất trong mộ này, tự hỏi mãi sau cũng đồng ý.
Dùng hai ngày, bọn họ đào được một. Do Lương lão nhị cùng Lãnh Nhất Nhãn xuống mộ lấy đồ, Lương lão đại cùng Lãnh Nhất Nhãn ở bên trên tiếp ứng.
Đó là mộ của một Vương gia triều Minh. Nhưng đồ bên trong thật sự không ít. Hơn nữa trước kia chưa từng bị trộm cho nên, giằng co mãi đến nửa đêm mới đưa được đa số vật lên mặt đất.
Khi trời sắp sáng, bọn họ quyết định thu tay lại, vì thế cho ba người phía dưới thay nhau đi lên.
Đi lên đầu tiên chính là Lãnh Nhất Nhãn. Khi hai người lên đến mặt đất Lương lão nhị cầm dây buộc quanh lưng mình chờ người trên mặt đất kéo mình lên.
Nhưng điều làm cho Lương lão nhị không thể tưởng tượng được chính là hố sâu gần năm mét, ông ta được kéo lên đến ba mét, dây thừng liền trùng xuống, ông ta bị ném xuống mặt đất.
Không chỉ có như thế, khi dây thừng rơi, có một người bị ném mạnh xuống dưới, bùn đất nhanh chóng được đổ xuống. Lương lão nhị lúc này mới nghĩ đến vấn đề xấu thì đã bị bùn đất bao phủ.
Tất cả việc này đều là Lãnh Nhất Nhãn nhìn thấy. Ngay lúc đó đã làm cho đến khi nào xong mới thôi. Lương lão đại bị người ở trên giết chết, đợi cho người của mình đi lên đã ném Lương lão đại xuống hố để ông ta đi với em mình.
Lãnh Nhất Nhãn nói chuyện này cho cháu trai, đồng thời cũng cảnh báo cho Lãnh Hùng Phi, nếu có tham gia trộm mộ không phải người thân ở trên mặt đất trăm triệu cũng không thể xuống mộ.
Lãnh Hùng Phi sở dĩ vừa rồi lo lắng một hồi lâu, chính là lo lắng Tần Phong làm chuyện xấu. Nhưng Tần Phong tổng cộng chỉ có ba người, trong đó Tạ Hiên còn không đi, cũng làm cho Lãnh Hùng Phi bớt lo không ít.
- Vốn không cần mấy người xuống mộ.
Tần Phong làm sao đoán được suy nghĩ của Lãnh Hùng Phi, lập tức cười cười nói
- Đến lúc đó anh cùng Thiên Viễn ở trên trông chừng, tôi tự đi xuống là được.
- Được, cậu Tần yên tâm, ở đây là bãi ngô buổi tối rất ít người ở đó.
Lãnh Hùng Phi nghe vậy mặt đỏ lên, nhưng việc liên quan đến tính mạng, gã cũng không dám nói là sẽ cùng Tần Phong xuống mộ.
- Anh Phong, mọi người đều ra ngoài, giữ tôi lại đây làm gì?
Nghe Tần Phong cùng Lãnh Hùng Phi đã đám phán xong điều kiện hợp tác, Tạ Hiên vẻ mặt đau khổ, nói
- Anh Phong, dù sao quán cũng chưa kinh doanh, để em đi chơi…
Tuổi trẻ thích tìm cái lại, Tạ Hiên nhìn qua thì trung hậu thành thật nhưng cũng là người to gan lớn mật. Chuyện trộm mộ hay như vậy, gã sao có thể bỏ qua.
- Tiểu Hiên, đó cũng không phải chỗ để chơi.
Tần Phong lắc đầu nói
- Chuyện khác không nói, mộ táng này ở trong vườn ngô, hiện giờ tháng bảy tháng tám, nóng đừng nói, lại còn côn trùng cắn, cậu chịu được không?
Tần Phong nói nhìn thân hình béo tốt của Tạ Hiên nhìn thấy Tạ Hiên đã nổi hết da gà.
- Không sao, anh Phong mang theo thuốc chống côn trùng là được, em không sợ…
Đúng là lực hấp dẫn của việc trộm mộ trong truyền thuyết vẫn lớn hơn. Tạ Hiên tỏ vẻ rất hùng hồn.
- Cậu không sợ tôi sợ.
Tần phong tức giận vỗ vỗ đầu Tạ Hiên nói
- Giữ cậu ở lại không phải đùa với cậu, chờ khi lấy được đồ chúng ta phải đi bán.
Tạ Hiên mắt sáng lên
- Anh Phong, anh để em lại là để tôi tìm khách hàng?
- Đừng nói nhảm, trước kia không cho cậu tiếp xúc với những người đó, là trên tay chúng ta không có hàng, tôi sợ cậu nói mạnh miệng không lấy được đò sau này trong nghề cũng không được tốt.
Tần phong gật gật đầu nói tiếp
- Từ tượng Phật đồng vàng kia có thể thấy đây là một ngôi mộ lớn, niên đại cũng có thể là đời tống, nếu thuận lợi chuyến này tiền sẽ đủ cho chúng ta ăn chơi cả đời.
Từ xưa đến nay, việc trộm mộ từ trước đến nay đều không thể lộ ra ngoài. Bất kể là như thế nào, chỉ càn hơi có chút tin tức, nhất định là đả kích với chính quyền.
Cho nên, những thứ trong mộ cổ qua tay người đầu tiên thường là sau khi đào được đều sốt ruột, giá bán có thể nói là rẻ cực kỳ, thậm chí giá trị không đến một phần trăm đồng bạc.
Nhưng chuyên nghiệp về ngành đồ cổ như Tần Phong không giống với những con chuột đất. Cậu có quán bán đồ cổ, đồ đào ra, sản phẩm không tốt không cần, không có giá trị không cần, nếu được đồ quý hiếm thì thật sự là đủ ăn cả đời.
- Anh Phong? Anh nói thật sao. Em không đi, em ở lại phố đồ cổ tìm người mua.
Nghe Tần Phong nói xong, tiểu mập mạp mặt rạng rỡ lên, so với đến chỗ trộm mộ, cùng với đàm phán về giá cả với những người kinh doanh thì phù hợp hơn với Tạ Hiên.
- Nhớ nhé, chúng ta làm, đều là có sự truyền thừa, trước tiên cậu kết bạn với những người này, vật cụ thể chờ chúng ta lại hãy nói.
Tần Phong dặn Tạ Hiên vài câu, với những người chơi đồ cổ này, nếu cậu nói đồ này là vừa khai quật, có lẽ những tên kia đều có thể làm cho người ta hộc máu.
- Anh Phong, anh yên tâm đi, em biết rồi.
Tạ Hiên mỉm cười, nhìn cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng cũng làm cho Lãnh Hùng Phi nhịn không được rùng mình một cái, thằng nhóc này lúc ấy mua tượng phật của cậu ta chính là bộ dáng này.
Dặn dò Tạ Hiên xong, Tần Phong nhìn Lãnh Hùng Phi nói
- Anh Lãnh, chuyện này cứ như vậy, hai ngày này tôi sẽ chuẩn bị một chút, buổi sáng hai ngày sau anh đến đây tìm tôi thế nào?
Sở dĩ đưa Lãnh Hùng Phi về nhà là vì Tần Phong muốn loại bỏ nghi ngờ của đối phương. Trên thực tế cậu cũng đã làm được rồi, Lãnh Hùng Phi nếu không nhìn nhà này chắc gì đã đồng ý vui vẻ như vậy.
- Hai ngày? Cậu Tần, nói thật với cậu, tôi là không muốn quay lại công trường kia, tôi sợ không nhịn được cơn tức của mình.
Lãnh Hùng Phi cười khổ một tiếng cậu ta khổ sở một tháng mới cầm được mấy trăm đồng, cậu sợ khi nhìn thấy quản đốc của mình sẽ không nhịn được đập gạch vào đầu y.
- Được rồi, không muốn về cứ ở lại chỗ này của tôi.
Tần Phong tuy rằng không biết sau này mình muốn làm gì nhưng đối với người chuyên nghiệp như Lãnh Hùng Phi cậu vẫn muốn có bên mình. Tuổi trẻ kinh doanh lớn, cậu cũng không muốn làm việc xấu.
Trộm mộ chỉ bởi vì để phát triển quán đồ cổ mới ngẫu nhiên làm. Tần Phong sẽ không coi đó là việc chính.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất