Bảo Giám

Chương 129: Nhiệt liệt hoan nghênh.

Chương 129: Nhiệt liệt hoan nghênh.
Tuy rằng cả người đều mệt mỏi không chịu được nhưng đã thành thói quen nhiều năm, Tần Phong vẫn thức dậy sớm.
Ra ngoài hiên Tần Phong liếc mắt đã thấy Lý Thiên Viễn đứng bên cạnh. Lãnh Hùng Phi hình như đang theo Lý Thiên Viễn học tập, không khỏi lấy làm lạ hỏi
- Phi Tử, sao cậu cũng dậy sớm như vậy?
- Anh Phong, tôi học chút công phu của anh Thiên Viễn.
Lãnh Hùng Phi gãi gãi đầu, nói
- Ông nội tôi không dạy võ cho tôi, nếu không ở công trường tôi cũng không bị người ta bắt nạt như vậy…
Lãnh Hùng Phi từng theo ông nội đi mãi võ, gã thấy tận mắt ông nội đã tám mươi tuổi giơ tay ra đánh cho đám lưu manh ở chợ ngã lăn ra đất. Lúc đó Lãnh Hùng Phi mới biết ông nội mình biết võ.
Nhưng dù Lãnh Hùng Phi khẩn cầu thế nào, Lãnh Nhất Nhãn chỉ dạy cho gã một số cách hít thở, còn về công phu võ thuật thì một chiêu cũng chưa dạy.
- Phi Tử, đừng trách ông của cậu, ông ấy muốn tốt cho cậu.
Tần Phong lắc lắc đầu nói
- Thiên Viễn nếu không phải vào tù mấy năm, tôi cũng không dám dạy gã võ, ôi, cho dù như vậy thằng nhóc này cũng gây ra không ít phiền toái…
Người xưa nói Văn dĩ Nho phạm pháp, Hiệp dĩ Võ phạm cấm; những lời này không phải nói tùy tiện. Người học võ thường thường khí huyết tràn đầy không có chỗ phát tiết, điều này làm cho trong cuộc sống bình thường một lời không hợp sẽ quyền cước ra luôn.
Hành vi này mang đến cho xã hội nhiều tai họa ngầm, đồng thời cũng mang đến cho bản thân hậu quả nghiêm trọng.
Như người có xung đột với Lý Thiên Viễn, nếu gã không biết võ có lẽ chuyện đánh cũng không có, nhưng võ công của Lý Thiên Viễn cũng không tệ lắm, đánh trả làm mọi chuyện rối như tổ ong vò vẽ.
Điều này làm cho Tần Phong rất vất vả, mạo hiểm rất lớn. Mới vừa tiêu diệt Tập đoàn Viên Bính Kỳ.
Mà nếu Lãnh Hùng Phi luyện quyền cước, chắc chắn cũng không chịu để quản đốc bắt nạt, một khi động tay không nặng không nhẹ, nói không chừng bị bắt giam vào trại tạm giam. Lãnh Nhất Nhãn không dạy cháu võ công cũng là lo lắng điểm này.
Nhìn vẻ mặt say mê võ công của Lãnh Hùng Phi, Tần Phong cười khổ một tiếng nói:
- Phi Tử, người xưa nói võ đức, một là tu thân hai là phòng thân. Cậu luyện võ với Thiên Viễn tôi mặc kệ nhưng phải đảm bảo sau này không thể đánh người.
- Đúng vậy, anh Phong, tôi nhớ kỹ, ông nội tôi trước kia cũng đã từng nói như vậy.
Lãnh Hùng Phi gật gật đầu, gã dễ bảo hơn Lý Thiên Viễn. Nghe ra Tần Phong sợ gã tập võ xong gây chuyện thị phi, gây họa cho bản thân.
Tần Phong vươn vai vung tay chân mấy quyền trong sân xong đó nói với hai người
- Phi Tử, ra ngoài mua đồ ăn sáng, tôi phải chuẩn bị chút chuyện, giữa trưa chúng ta xuất phát, tranh thủ buổi tối sẽ đến nơi.
- Được, anh Phong!
Lãnh Hùng Phi đáp, nhanh chóng chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng, bình thường việc như vậy đều là Lý Thiên Viễn làm.
- Anh Phong, sáng sớm đã mua cải củ để làm gì?
Tạ Hiên bị Tần Phong lôi từ trong chăn ra chỉ vì để đi mua một cân cải củ sau trở về vẻ mặt hậm hực nói.
Tần Phong đá cho gã một đá, nói
- Được rồi, cậu nhanh đi mở cửa tiệm đi, nếu tôi về cậu không tìm được người mua thì tôi thấy tiệm đồ cổ này không cần phải tiếp tục nữa.
- Đừng, anh Phong, anh yên tâm, tôi nhất định có thể tìm được người mua.
Tạ Hiên thật ra thích cuộc sống bây giờ, làm sao muốn cho Tần Phong đóng cửa.
Mấy ngày nay Tạ Hiên theo dõi vài người nhưng còn chưa có nói chuyện với họ. Dù sao trên tay cũng không có đồ vật, không thể cho người ta xem hàng, nói đều là giả.
Ăn sáng xong Tần Phong sai Tạ Hiên mua hai cân cải củ xong đã để gã vào phố cổ, còn hắn tự giam mình trong nhà không ai biết gã làm gì.
Tới giữa trưa Tần Phong ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, ăn bữa trưa đơn giản do dì Trương làm, dẫn theo Lý Thiên Viễn cùng Lãnh Hùng Phi đến Bảo Thị.
Thành phố Tân Thiên và Bắc Kinh giống nhau, giống như bị bao vây trong tỉnh Hồ Bắc. Từ Tân Thiên đến Bảo Thị cũng chỉ có hơn hai trăm km. Đi đường cao tốc chỉ hơn ba tiếng.
Nhưng Tần Phong đi là đường quốc lộ, xe chạy hơi chậm một chút, đến bốn giờ chiều mới đến địa phận của Bảo Thị. Tần Phong dừng xe ở một đoạn đường hai bên đều là ruộng.
- Anh Phong, anh dừng ở đây làm gì?
Lý Thiên Viễn nhảy xuống xe, gã cao gần một mét chính, ngồi trong xe bốn tiếng, vừa xuống xe thì thắt lưng các khớp chân tay đã được vặn kêu răng rắc.
- Cậu thích hợp luyện công phu ngoại môn, từ ngoại cập nội có lẽ tốt hơn một chút.
Tần Phong nhìn thoáng qua Lý Thiên Viễn nói:
- Đều xuống dưới làm việc, tôi đổi biển số xe, cậu và Phi Tử đem những chữ này dán trên xe, sau đó tôi hóa trang cho hai cậu, sau đó Thiên Viễn lái xe.
Tần Phong nói xong lấy trong xe ra hai tấm biển xe được gói trong giấy báo nhìn, đem một cái ném trở lại xe.
Trước đó Tần Phong đã chuẩn bị tổng cộng hai biển số xe. Hiện giờ hắn cầm trên tay là một bộ, là biển số của thành phố Bành Thành của tỉnh Giang Tô. Lý do còn phải đợi Lý Thiên Viễn và Lãnh Hùng Phi dán xong chữ.
Khi Tần Phong đổi biển số xe xong Lý Thiên Viễn cùng Lãnh Hùng Phi cũng xong việc rồi, hai bên xe màu vàng đều là dòng chữ “Đại học địa chất Bành Thành”.
Đổi biến số xe và dán chữ xong Tần Phong ngồi vào vị trí lái phụ, nói với Lý Thiên Viễn:
- Thiên Viễn, chuyến này cậu là lái xe của đại học địa chất Bành Thành. Không cần phải nói gì, mặc kệ chúng ta đi làm gì, cậu đều phải ở trong xe, biết không?
- Biết rồi anh Phong, em sẽ coi như mình là người câm.
Lý Thiên Viễn gật đầu thật mạnh.
Dặn dò Lý Thiên Viễn xong Tần Phong quay đầu lại nhìn Lãnh Hùng Phi nói
- Phi Tử, sau này cậu dùng tên là Lệnh Phi, là sinh viên của khoa thăm dò khoáng sản đại học địa chất Bành Thành lúc này đi theo tôi đến Bảo Thị làm thực tập khảo sát, cậu cũng không cần nhiều lời…
- Đúng rồi, sau này các cậu xưng hô với tôi thì gọi là Chủ nhiệm, phải nhớ kỹ đấy, đừng gọi sai.
Tần Phong Lãnh Hùng Phi và Lý Thiên Viễn đều có thân phận. Tần Phong nói rõ thân phận của mình mấy ngày sau đó cậu phải là Chủ nhiệm khoa thăm dò khoáng sản đại học địa chất Bành Thành.
Nếu Tần Phong thật sự đi vào cánh cửa hang đó, vậy hắn tuyệt đối sẽ giống như chuột đất, trực tiếp đào hang trộm mộ, thổi quét hết tất cả những gì trong đó.
Đương nhiên, làm như vậy sẽ có mạo hiểm nhất định. Bởi vì ở Bảo Thị, có tồn tại những ngôi mộ của triều đình nhà Thanh đối với dân trộm mộ đó là đả kích rất lớn.
Nhưng Tần Phong có tài nghệ của Ngoại bát môn, chuyện không cần đến kỹ thuật hắn không muốn làm. Từ lúc đến tỉnh Hà Nam để chuẩn bị công cụ, Tần Phong hay dùng danh nghĩa của đại học địa chất Bành Thành gọi một cuộc điện thoại cho Cục địa chất Bảo Thị.
Là một trong những đại học chuyên ngành địa chất của cả nước, Đại học địa chất thành phố Bành Thành cũng khá nổi tiếng.
Cho nên đối với việc các thực tập sinh của đại học này muốn đến Bảo Thị làm thực tập thăm dò, lãnh đạo Cục địa chất thành phố trên điện thoại đã rất nhiệt liệt hoan nghênh.
Mọi việc chỉ cần dính dáng đến nhà nước, kia chẳng khác nào có ô dù, đến lúc đó cho dù Tần Phong dùng Lạc dương sạn đào mộ ban ngày chỉ sợ rằng người ta đều nghĩ là thăm dò địa chất.
Nói với Lý Thiên Viễn và Lãnh Hùng Phi kế hoạch hành động xong, Tần Phong lấy ra kéo dính và thuốc màu, trong nửa tiếng đã làm cho khuôn mặt của ba người thay đổi.
Tần Phong dùng thuốc màu quệt lên gò má của Lý Thiên Viễn, làm cho gương mặt của gã thoáng nhìn qua có vẻ nhu hòa hơn nhiều, không còn vẻ hung ác trước kia.
Còn Lãnh Hùng Phi tần phong trên cơ bản không thay đổi cái gì, tướng mạo của gã thanh tú, hơn nữa tuổi cũng xấp xỉ sinh viên, chỉ cần diễn xuất tốt là được.
Thay đổi lớn nhất trong ba người vẫn là Tần Phong. Hắn dùng phấn đánh cho gương mặt mình tối đi rất nhiều. Dùng nhựa cao su đến kéo ra một ít nếp nhăn nơi khóe mắt, nhìn qua như người ba bốn mươi tuổi, khác hẳn trước đó.
Lý Thiên Viễn đối với việc Tần Phong thay đổi diện mạo đã quen nhưng sự thay đổi của Tần Phong đã làm cho Lãnh Hùng Phi kinh ngạc, hóa ra thuật dịch dung mà ông nội dạy cho gã so với Tần Phong quả thực chính là gặp sư phụ.
Đến lúc này công tác chuẩn bị xem như đã hoàn thành, Lý Thiên Viễn khởi động xe, hơn nửa tiếng sau xe dừng trước cổng của Cục địa chất Bảo Thị.
Bảo Thị nằm ở đồng bằng Bắc Trung Quốc, cùng với Bắc Kinh – Thiên Tân tạo thành Tam Giác Vàng. Từ xưa là “Bắc khống tam quan, nam đạt cửu tỉnh” là cửa ngõ của nhiều vùng lớn là một trong những thành phố của khu vực Thiên Tân, là địa điểm trọng yếu của Bắc Kinh và các vùng lân cận. Được gọi là Thủ đô của phía nam.
Bảo Thị có tài nguyên khoáng sản phong phú. Vùng núi Tây Bộ có các khoáng sản như vàng, đồng, sắt… tương đối tập trung. Đồng bằng phía đông có tài nguyên dầu mỏ phân bố rộng khắp, là một trong những địa phương có trữ lượng lớn kim loại màu và kim loại hiếm.
So với Cục địa chất của các địa phương thiếu thốn tài nguyên thì Cục địa chất Bảo Thị không thể nghi ngờ là nơi có tiền. Do vậy tòa nhà làm việc cũng rất khí phái.
- Chủ nhiệm Vương, buổi trưa có gọi điện thoại cho ngài, tôi họ Hà, từ Bành Thành đến.
Tần Phong không biết trong bụng nghĩ những gì, nhìn qua bộ dạng khác một trời một vực so với trước. Khi bắt tay với chủ nhiệm Vương, thể hiện chút tri thức giống như lãnh đạo trường học.
- Chủ nhiệm Hà, nhiệt liệt chào mừng ngài đến…
Chủ nhiệm Vương bắt tay Tần Phong thật chặt, rất nhiệt tình nói
- Hàng năm đều muốn mời một số sinh viên của thầy nhưng không có ai tình nguyện đến nơi thâm sơn cùng cốc chúng tôi.
Địa vị của đại học địa chất Bành Thành trong ngành có thể so sánh với đại học Hoa Thanh, và đại học Tài chính kinh tế.
Ở những năm chín tám, sinh viên tốt nghiệp hàng năm của đại học địa chất thật sự là rất đắt giá. Nếu không chủ nhiệm Vương đã không nhiệt tình như vậy đối với một lãnh đạo của trường.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất