Bảo Giám

Chương 130: Trộm không bằng lừa.

Chương 130: Trộm không bằng lừa.
- Chủ nhiệm Vương quá khách khí, chờ sang năm chúng tôi sẽ tổ chức riêng một buổi tuyệt dụng cho các anh, anh thấy thế nào?
Tần Phong cười ha ha, hắn để cho Lý Thiên Viễn chờ trong xe, dẫn theo Lãnh Hùng Phi theo Chủ nhiệm Vương lên tầng. Biểu hiện của Lãnh Hùng Phi cũng không tệ lắm, chào hỏi Chủ nhiệm Vương xong cũng không nói gì nữa.
- Chủ nhiệm Hà, hóa ra là vậy, sang năm tôi có thể xin người ở chỗ các anh.
Đưa hai người Tần Phong vào văn phòng xong Chủ nhiệm Vương vẻ mặt có lỗi nói
- Chủ nhiệm Hà, hôm nay thật sự xin lỗi Cục trưởng và Bí thư đi tỉnh họp, chờ một lát Phó cục trưởng Lưu về đây chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.
- Việc này…
Tần Phong do dự một chút nói
- Chủ nhiệm vương, anh cũng biết, tôi đến đây là tiền trạm, hai ngày ở đây xong sẽ về, trường học bên kia vẫn chờ.
Tay lấy trong túi ra một công văn có dấu của trường học Tần Phong nói
- Chủ nhiệm Vương, hay là giải quyết các công việc liên quan đi đã, đến lúc đó sinh viên đến đây, còn phải nhờ các anh hỗ trợ mạnh mẽ.
- Chủ nhiệm Hà, ăn cơm cũng là công tác cách mạng thôi.
Chủ nhiệm Vương nghe vậy liền cười cầm lấy công văn đặt trên bàn, nói
- Sau khi ăn cơm xong chiều ở lại đây, tôi để Tiểu Lý đi cùng anh xuống, đến huyện nào anh cũng không cần lo lắng.
- Như vậy thì ngại quá.
Tần Phong vội vàng khách khí, giọng điệu của hắn nhìn qua không khác gì tuổi mình bây giờ, ngay cả Lãnh Hùng Phi cũng sinh ra một ảo giác, rốt cuộc đây có phải là Tần Phong không?
- Đều là đơn vị anh em, có gì ngại đâu.
Chủ nhiệm Vương nhìn xong rồi nói
- Chủ nhiệm Hà, anh xem, Cục phó còn chưa về, nếu không tôi cho người dẫn hai người họ đến khách sạn nghỉ, tôi với anh ở đây tâm sự?
- Được, vậy theo sự sắp xếp của Chủ nhiệm Vương đi.
Tần Phong gật gật đầu nhìn Lý Thiên Viễn nói
- Lệnh Phi, những đồ thăm dò cứ để trên xe, sau đó ăn cơm với lái xe, nghỉ ngơi sớm một chút.
Thấy Tần Phong đồng ý, Chủ nhiệm Vương gọi một nhân viên lên, bảo họ dẫn Lãnh Hùng Phi đến khách sạn. Cục địa chất tất nhiên có khách sạn tiếp khách, đây cũng không cần Tần Phong tiêu tiền.
Từ lúc đi ra khỏi cục địa chất đến khi đến khách sạn Lãnh Hùng Phi còn cảm giác như mình đang mơ vậy. Gã dù thế nào cũng không thể hiểu được, chỉ với những lời nói của Tần Phong những người đó sao dễ dàng tin vậy?
Thật ra ở thập niên tám chín mươi, là thời kỳ kẻ lừa đảo hoành hành. Những kẻ lừa đảo không có kỹ thuật, liền leo lên xe trộm cắp linh tinh.
Mặt khác ở thập niên chín mươi, phóng viên cũng là nghề nổi tiếng, có kẻ lừa đảo còn tiêu tốn mấy chục đồng để có được thẻ phóng viên. Sau đó đi khắp nơi tìn cơ hội nếu thấy cơ hội tốt có thể kiếm được cả nghìn đồng.
Còn có kẻ lợi hại hơn, rêu rao là thương nhân Hồng Kông làm cho rất nhiều địa phương muốn có thành tích thu hút đầu tư ăn không ít mệt.
Giống như Tần Phong vậy, có việc có theo, trước đó còn gọi điện thoại liên hệ trước, sau đó còn có công văn có dấu. Hơn nữa là trường đại học, độ tin cậy sẽ cao hơn.
Hơn nữa Tần Phong cũng không phải lừa dối cái gì, chỉ là tiếp đãi sinh viên đến thực tập một chút. Chuyện như vậy địa phương thậm chí cũng lười gọi điện thoại đến trường để xác minh.
Cho nên Lãnh Hùng Phi nhìn đến một màn này căn bản không tính cái gì. Thời đại này chỉ cần biết một chút tình hình trong thể chế, lừa tiền không được nhưng lừa ăn uống là rất dễ dàng.
Chờ Lãnh Hùng Phi đi xong, Chủ nhiệm Vương cười nói:
- Chủ nhiệm Hà năm nay còn chưa đến bốn mươi nhỉ, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
- Cũng sắp bốn mươi rồi, trường học bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi.
Tần Phong thở dài nói
- Trong cơ quan chính quyền tốt hơn, bình thường trong trường học chuyện gì cũng phải tự mình lo liệu, không giống như Chủ nhiệm Vương quản lý nhiều người như vậy.
Tần Phong ánh mắt hơi đau khổ, vừa vặn giống với nhân vật mà hắn sắm vai. Chủ nhiệm Vương sợ là nằm mơ cũng không nghĩ đến, tuổi thật của “Chủ nhiệm Hà” trước mặt ông ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
- Đúng rồi, Chủ nhiệm Hà, tôi nghe nói trường các vị có hệ nghiên cứu sinh tại chức, không biết muốn tham gia học cần những điều kiện gì?
Chủ nhiệm Vương bỗng nhiên chuyển đề tài nói ra dụng ý thật sự của anh ta với Tần Phong.
Từ sau những năm chín yêu cầu về bằng cấp của cán bộ nhà nước cũng ngày càng cao. Chủ nhiệm Vương tổi cũng chưa nhiều, năm nay mới ba mươi sáu, nhưng chỉ có bằng trung cấp muốn tiến thêm một bước nữa sợ là khó.
Cho nên, nhận được điện thoại của Tần Phong xong trong lòng ông ta đã có chủ ý. Đại học địa chất Bành Thành có hệ nghiên cứu sinh tại chức cũng không phải cứng rắn bình thường. Toàn bộ hệ thống địa chất của thành phố chưa có vài người.
Chủ nhiệm Vương cảm giác dựa vào mạnh vì gạo bạo vì tiền của mình hơn nữa bằng vấp này không dùng được vài năm. Vị trí phó cục trưởng cục địa chất sợ là không chạy thoát được.
- Cái này, không giấu gì Chủ nhiệm Vương, có một hệ như vậy nhưng tuyển sinh là lãnh đạo cấp cục của tỉnh, đây là văn bản mà trường học thông báo…
Tần Phong nhìn thoáng qua Chủ nhiệm Vương, chần chừ một chút nói
- Viện trưởng hệ nghiên cứu sinh trước kia là thầy giáo của tôi, sau này tôi sẽ nói với thầy một chút, anh xem đi, phỏng chừng việc này không có vấn đề gì lớn…
- Ai ôi, Chủ nhiệm Hà, vậy toàn bộ kính nhờ anh, anh yên tâm, chuyện viện trưởng tôi nhất định xử lý tốt.
Chủ nhiệm Vương làm công tác văn phòng, ý tứ trong lời nói của Tần Phong một chút liền hiểu ngay. Hiện giờ ngoài người thân, làm việc gì không có tiền lễ. Cho dù quan hệ cũng không tốt, Tần Phong nói như vậy anh ta ngược lại lại yên tâm.
- Được, nhưng chuyện này vạn lần đừng lộ ra, người của các tỉnh muốn vào hệ này không ít.
Tần Phong nhỏ giọng dặn Chủ nhiệm Vương một câu.
- Đây là chắc chắn rồi sau này gặp Phó cục trưởng Lưu hi vọng Chủ nhiệm Hà cũng đừng nói chuyện này.
Chủ nhiệm Vương vẻ mặt tươi cười, lấy trong phòng ra một bình rượu nói
- Mao đài năm 1980, bình cuối cùng, hôm nay nhất định cùng chủ nhiệm Hà không say không về!
Chủ nhiệm văn phòng là đại quản gia của cục trưởng. Chủ nhiệm Vương cũng quan tâm đến suy nghĩ của Phó cục trưởng Lưu, buổi tối chiêu đã Tần Phong chính là dùng quy cách có thể nói lãnh đạo cấp Cục đến.
Ăn uống no đủ xong, chủ nhiệm Vương tự mình đưa Tần Phong về khách sạn, sau khi vào cửa, lấy một phong bì trong túi nhét vào tay Tần Phong.
“Mẹ kiếp, thảo nào mấy ngàn năm qua, Thiên môn cũng không bằng Đạo mon. Bạn bè gì cũng chưa phải, trước tiên đã thu được mười nghìn.”
Tần Phong căn bản là không cần mở chỉ lấy tay sờ, chỉ biết trong phong thư này bao nhiêu tiền, trên mặt dở khóc dở cười.
Nếu không có mánh lừa dối mà sư phụ dạy, Tần Phong thật đúng là muốn theo nghề này. Nhìn sự hào sảng của Chủ nhiệm Vương, có lẽ từ trên người anh ta lấy ra hai ba trăm nghìn cũng không thành vấn đề.
- Không muốn lại được, lời người xưa không sai chút nào!
Tần phong thở dài cất tiền đi.
Tần Phong ở khách sạn một mình một phòng, Lãnh Hùng Phi và Lý Thiên Viễn ở cùng phòng. Đi đến phòng hai người qua một vòng, Tần Phong mới biết được hóa ra hai người hôm nay cũng được người chiêu đãi, uống không ít.
Ăn uống no đủ sau, cấp dưới của chủ nhiệm Vương đưa cho Lý Thiên Viễn một bao thuốc tốt.
Dù sao đều là do ngân sách cơ quan chi trả, rõ ràng rượu và thuốc chỉ tám trăm nhưng hóa đơn trực tiếp ghi thành hai nghìn, nhân viên cũng kiếm chút cho mình.
Người nọ làm việc này cũng không kiêng dè Lý Thiên Viễn và Lãnh Hùng Phi. Một sinh viên và một lái xe, cũng không sợ họ nhìn thấy, làm cho Lãnh Hùng Phi bị khích động không nhỏ, thấy Tần Phong vẫn ồn ào, sớm biết thế năm đó đã đến trường làm nhân viên công vụ.
Tạo được mối quan hệ như vậy với Chủ nhiệm Vương xong, mấy người Tần Phong đến huyện không ngờ biến thành Chủ nhiệm Vương. Mấy ngày nay lãnh đạo Cục cũng không ở nhà, anh ta cũng muốn cùng Tần Phong thân thiết hơn.
Nói là khảo sát, thật ra vẫn là ăn uống, chủ nhiệm Vương là người giao thiệp rộng, hình như ở huyện nào cũng có bạn bè.
Còn chuyện thăm dò địa chất, Cục địa chất đã có sẵn tài liệu, đến lúc đó Tần Phong muốn cho đi thực tập ở đâu, trực tiếp đào là được.
Đi cùng Tần Phong hai ngày, ngày thứ ba lãnh đạo Cục đã về chủ nhiệm Vương không thể không về.
Đúng lúc bọn họ “khảo sát” đến gần thị trấn Dương Điền. Theo lời chủ nhiệm Vương, thịt dê ở đây là ngon nhất Bảo Thị. Quan hệ của chủ nhiệm Vương với đồn trưởng đồn công an không tồi, giới thiệu mấy người Tần Phong cho đồn trưởng xong mới quay về.

- Chủ nhiệm Hà, tôi đã chuẩn bị cho các anh hai phòng, các anh ở đây đi, trong thôn điều kiện sống không tốt lắm.
Đồn trưởng Dương năm nay bốn mươi tuổi, nhìn về phía chủ nhiệm Hà nhỏ tuổi hơn anh ta vài tuổi rất nhiệt tình.
Đồn trưởng chiêu đãi mấy người Tần Phong món thịt dê xong nghe chủ nhiệm Hà nói muốn ở Đồng Hương gia, đồn trưởng Dương nói gì cũng không được.
- Đồn trưởng Dương, không cần làm phiền, chúng tôi ở đây hai ngày, thăm dò hàm lượng khoáng sản ở đây, thôn này gần, bình thường cũng tiện.
Tần Phong lấy thuốc của Lý Thiên Viễn đưa cho đồn trưởng Dương nói
- Lát nữa phiền Đồn trưởng Dương đưa chúng tôi đi một chuyến.
- Cái gì có tiền hay không, nếu chủ nhiệm Hà quyết định tôi sẽ dẫn họ đi.
Đồn trưởng Dương khoát tay áo, nhận thuốc lá, như bọn họ chưa bao giờ thiếu thuốc lá này nọ, Tần Phong cho cũng nhận luôn.
Xe cảnh sát đi trước mở đường, xe của Tần Phong đi sau, hai chiếc xe đi hơn nửa tiếng, đi vào một khu đường nhỏ khoảng một km, chính là bình trang.
- Anh Phong, ngay dưới mặt đất kia, lần trước khi tôi đến, cây ngô vừa mới trồng, giờ đã có bắp, sắp được thu hoạch…
Ở cánh đồng trước mặt rộng khoảng năm trăm mét vuông, Lãnh Hùng Phi chỉ về phía bên phải, gã đã ngồi rất lâu trong bãi ngô cho côn trùng cắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất