Bảo Giám

Chương 136: Trộm mộ.

Chương 136: Trộm mộ.
Lý Thiên Viễn hạ cửa kính xe, nói với Tần Phong:
- Anh Phong, hai miếng thịt lợn, còn mua một con dê, chục lít rượu, đủ chưa?
- Gọi tôi là gì?
Tần Phong nghe Lý Thiên Viễn nói vẻ mặt cũng trầm xuống.
- Ôi, không có người ngoài nên cũng quên mất.
Lý Thiên Viễn gãi gãi đầu nói
- Giao sư Hà, anh Phong yên tâm, sau này tôi làm người câm, một câu cũng không nói.
Lý Thiên Viễn tuy rằng thiên phú luyện võ thật tốt nhưng đối nhân xử thế cũng không bằng Lãnh Hùng Phi. Có nhiều lần xưng hô đều thiếu chút nữa lỡ miệng, sau đó bị Tần Phong nghiêm lệnh trước mặt người khác không được nói gì.
- Suy nghĩ một chút, đi thôi, Phi Tử lên xe.
Tần Phong nói với Lãnh Hùng Phi một tiếng, lên ghế phụ nói
- Tối nay hai người một ngụm rượu cũng không được uống, Thiên Viễn giả là tiêu chảy, Phi Tử đi chăm sóc cậu ta…
- Hiểu rồi anh Phong.
Thấy sắc mặt Tần Phong nghiêm túc Lãnh Hùng Phi và Lý Thiên Viễn đều đáp.
Giáo sư Hà từ thành phố đến muốn mời khách ở Bình Trang chính là một việc lớn, hơn nữa hai miếng thịt heo lớn ở đầu thôn, có còn con dê lột da đều làm người ta hoa mắt.
Tuy rằng đã cuối thập niên chín mươi nhưng cuộc sống ở đây vẫn khá gian khổ. Thu nhập một năm cũng chỉ một nghìn tệ.
Trong thôn các hộ đều nuôi lợn và dê, chỉ có ngày lễ tết mới giết. Hơn nữa đa số còn mang đi chợ bán, trong nhà nhiếu nhất chỉ giữ lại mấy cân thịt cho đỡ thèm.
Cho dù là thợ săn như Đại Pháo, bình thường vào núi bắn được lợn hoặc gà rừng gì đó cũng đều đem bán cho các khách sạn, trong bụng cũng thiếu chất béo.
Thấy Tần Phong mời khách cả thôn nhỏ đều xôn xao. Trưởng thôn Đường dẫn theo một ít ông lão lớn tuổi và Đại Pháo đều ra đón.
- Giáo sư Hà, anh xem việc này sao lại để anh bỏ tiền?
Trưởng thôn Đường từ xa đã nói với Tần Phong.
Đồn trưởng Dương giới thiệu, không chiêu đãi lại còn để người khác bỏ tiền mời khách. Điều này làm cho trưởng thôn có chút không nhịn được.
- Trưởng thôn Đường, tôi sắp trở về, có lẽ mấy tháng sau sẽ đưa sinh viên đến.
Tần Phong vẻ mặt thành thật nói
- Đến lúc đó đưa đến nhiều người, có lẽ còn phải phiền mọi người, chút đồ này tính gì, mọi người hôm nay ăn thoải mái, xem như tôi cảm ơn mọi người.
- Vậy cũng không thể để một mình anh tiêu tiền.
Trưởng thôn Đường nghĩ một chút nói
- Trong nhà Đại Pháo còn có đồ chuẩn bị đi bán? Lấy ra đi buổi tối nướng ăn. Tôi còn có một vò rượu hai mươi năm, buổi tối chúng ta uống …
Trưởng thôn Đường đã từng đi lính, xuất ngũ xong đã làm trưởng thôn đã ba mươi năm, nói chuyện tuyệt đối là nhất ngôn cửu đỉnh, lập tức dẫn mọi người về mọi thứ tốt đều lấy ra.
Nông thôn bình thường nhà có chuyện đều là tự mình lo liệu. Đừng nhìn chỉ có ông già bà lão ở nhà, nấu cơm cũng rất nhanh.
Trưởng thôn Đường giao việc, vài bát tô thịt đã xuất hiện, sau đó hái rau trồng được làm chút rau đã xong.
Trời mùa hè đã vãn, bảy giờ chiều, cả thôn mấy chục hộ đều chờ ở đầu thôn. Bất kể là người già hay dâu con đều ngả bát rượu.
Làm diễn viên chính của buổi hôm nay, Tần Phong tất nhiên là được mọi người đặc biệt quan tâm. Sau khi trưởng thôn đi đầu, các ông lão trong thôn thay phiên nhau đến kính rượu Tần Phong.
Tần Phong cũng là dùng bát uống rượu, nhưng còn chưa đi hết một vòng Tần Phong nói chuyện bắt đầu líu lưỡi, lại uống thêm mấy bát nữa cả người đổ xuống dưới gầm bàn, làm cho một trận cười vang lên.
Ở nông thôn, uống rượi chẳng khác nào là chiêu đãi tốt lắm. Thấy Tần Phong sau khi uống rượu xong, đám người thôn trưởng Đường vẫn uống mãi đến chín mười giờ tối, một đám say khướt mới về đến nhà.
- Đã chuẩn bị tốt chưa?
Khi thôn nhỏ chìm vào yên tĩnh, Tần Phong xoay người dậy trong phòng ngủ của Trưởng thôn Đường, hắn rõ ràng nghe được tiếng ngáy của trưởng thôn Đường, giờ dù có sét đánh sợ cũng không làm ông ấy tỉnh được.
Buổi tối nhìn như Tần Phong uống nhiều rượu nhưng thật ra ngoài mấy chén cố ý uống còn lại tất cả đều là nước.
Mánh khóe này đối với Tần Phong mà nói không có chút khó khăn nào, cũng không bị người ta nhìn ra manh mối gì.
- Anh Phong, đã chuẩn bị xong hết rồi.
Lý Thiên Viễn đeo ba lô, mặt đầy hào hứng. Đối với người bằng tuổi này như cậu ta, chuyện xảy ra ngày hôm này hết thảy không thể nghi ngờ đều là chuyện rất kỳ lạ.
- Anh Phong, có phải chờ một lát không?
Lãnh Hùng Phi đã từng xuống mộ thật ra bình tĩnh hơn, cậu sợ trong thôn còn có người chưa ngủ say, sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
- Không sao, buổi tối bọn họ uống nhiều rượu, chỉ sợ là đã ngủ say hết rồi, đi thôi, trên đường đi nhẹ nhàng chút…
Tần phong lắc lắc đầu, hôm nay bị các ông lão ở Bình Trang này làm cho hoảng sợ. Lý Thiên Viễn mua hai mươi cân rượu không đủ uống, cuối cùng bọn họ rượu trong nhà nấu rượu gia vị cũng đều lấy ra hết lúc này mới uống say.
Tần Phong nói xong ba người nối đuôi nhau đi ra sân. Bầu trời nhiều sao nên sáng, rất nhanh đã đi ra khỏi thôn. Bảy tám phút sau mấy người đến bãi ngô của nhà lão Đường.
- Thiên Viễn, cậu ở bờ ruộng trông chừng, Thiên Viễn, cậu phải chuẩn bị quạt gió cho tốt…
Tới bờ ruộng, Tần Phong cầm ba lô lên dặn Lãnh Hùng Phi:
- Sau khi tôi đào xong cậu hay phủ áo khoác lên quạt gió để khởi động nếu không tiếng động sẽ rất lớn.
Ngôi mộ lớn này tuy rằng nhiều phần nhưng rốt cuộc là đã phủ bụi ngàn năm, hơn nữa, các hang động đều kín, bên trong có thể sinh ra khí độc. Tần Phong còn chưa sống đủ cậu cũng không muốn non nớt như Lãnh Hùng Phi lần đầu đã chui vào mộ.
Nghe Tần Phong nói xong Lãnh Hùng Phi nói
- Anh Phong, anh còn phải vào mộ nếu không anh nghỉ ngơi để tôi đào.
Trong hành trình trộm mộ này Lãnh Hùng Phi hoàn toàn chỉ là đi theo ăn uống. Cho dù tìm đến mộ chính đó cũng chính là Tần Phong nhìn ra, Lãnh Hùng Phi đây là muốn ra chút sức trong lòng cũng có thể thoải mái một chút.
- Được, để tôi xem tay nghề của cậu.
Tần phong nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cười đưa xẻng Lạc Dương cho Lãnh Hùng Phi.
Xẻng Lạc Dương là Tần Phong mang từ Hà Nam về, là dụng cụ đặc chế ngắn nhưng rất sắc, hoàn toàn dùng lực của hai tay để đào đất, khác nhau rất nhiều so với xẻng bình thường.
- Thứ này là đồ tốt.
Lãnh Hùng Phi ngồi xổm người xuống để thử một chút, trên mặt nhất thời lộ vẻ vui mừng. Đất phơi nắng rất cứng dưới sức của xẻng Lạc Dương này lại mềm như củ đậu vậy.
Tần Phong nhìn thoáng qua khắp nơi, bước một bước để định vị nói với Lãnh Hùng Phi
- Cứ đi theo đường này, nhớ kỹ, đường kính phải một mét, nếu không có vất lợt tôi không cầm lên được.
- Yên tâm đi, anh Phong.
Lãnh Hùng Phi nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, dựa theo hướng Tần Phong vạch ra đào xuống.
Nhìn thoáng qua động tác của Lãnh Hùng Phi, Tần Phong lắc đầu lập tức mở động cơ dầu của quạt gió, đem can dầu ma-zut trên xe xuống đổ vào.
- Dù thế nào, Phi Tử cũng phải im lặng.
Đổ dầu cho quạt gió xong Tần Phong nhìn về phía Lãnh Hùng Phi không khỏi thất vọng, mới hơn mười phút, hai tay của Lãnh Hùng Phi vẫn lên xuống nhưng động tác trở nên vô cùng thong thả.
- Anh Phong, thứ này đúng là thật sự sắc, nhưng lực cánh tay không hơn được.
Lãnh Hùng Phi thở hổn hển nói, nhìn khối đất đào ra chưa đến một mét vẻ mặt không biết là mệt hay xấu hổ mặt đỏ xuống tận cổ, hai tay không ngừng run rẩy, hiển nhiên là dùng mất nhiều lực rồi.
- Được, cậu nghỉ ngơi một chút đi.
Tần Phong cười nhận lại cái xẻng trong tay Lãnh Hùng Phi nói
- Dùng thứ này cũng là một bí quyết, tam sạn nhất bát, bớt việc lại dùng ít sức.
Vừa nói chuyện Tần Phong đã bước đến chỗ hang mà Lãnh Hùng Phi đào, dùng cái xẻng đâm xuống đất hắn không hất đất lên luôn mà lại hạ xẻng hai lần nữa xung quanh đó.
Ba xẻng này hình thành hình tam giác, nên khi Tần Phong buông xẻng xong một đống bùn đất tự động rơi xuống, Tần Phong chỉ cần đem xẻng hất ra là được.
Tần Phong đào một cái hố, tuy rằng trước kia bị kẻ trộm đào nhưng bùn đất vẫn cứng, chỉ cần tìm được bí quyết cũng không cần mất nhiều sức.
Không đầy nửa tiếng, cả người Tần Phong đã biến mất dưới mắt đất. Nhìn đống bùn đất không ngừng đầy lên, hố sau hai mét hơn xuất hiện Lãnh Hùng Phi trợn mắt há hốc mồm.
- Thông…
Hai tiếng hơn sau, cả người đã ở dưới đất gần bốn mét trong một lần đặt xẻng bỗng nghe tiếng “đinh” nhất thời làm cho Tần Phong lộ vẻ vui mừng.
Nhẹ nhàng gạt lớt đất dưới chân trước mắt Tần Phong xuất hiện một viên gạch trọn vẹn. Sợ là hầm sẽ sập, Tần Phong ở ba mét sau đã thay đổi phương hướng, hắn phát hiện chỗ mình đào chính là ngôi mộ chính.
Ngừng lại thở Tần Phong dùng xẻng Lạc Dương bẩy hòn gạch kia lên.
Đó là loại gạch điển hình của những ngôi mộ nhà Đường. Lấy bốn tầng gạch ra xong xuất hiện một hố đen ngòm phảng phất mùi thối tỏa ra ngoài.
Cũng may Tần Phong đã có chuẩn bị từ trước, kéo động dây thừng bên hông. Lãnh Hùng Phi ở phía trên nhận thấy động tĩnh lập tức kéo Tần Phong lên.
Hít một hơi thật sâu Tần Phong nói với Lãnh Hùng Phi
- Phía dưới đã đả thông, đưa lồng dưỡng khí cho tôi, còn nữa, khởi động quạt gió đi..
- Anh Phong, anh cẩn thận một chút.
Lãnh Hùng Phi đưa lồng dưỡng khí cho Tần Phong xong sau đó khởi động quạt gió.
Tần Phong nhận lồng dưỡng khí cũng không đội mà lấy bộ áo da co giãn bó sát người mặt vào, cuối cùng mới chụt lồng dưỡng khí lên cổ.
- Anh Phong, anh cẩn thận một chút.
Lý Thiên Viễn đứng ở bờ ruộng bị côn trùng cắn khổ không thể tả được cũng quay lại nói một câu. Trong suy nghĩ của cậu ta mộ của người chết tóm lại là có chút thần bí và quỷ dị.
- Không sao, hai cậu cứ quan trọng hóa.
Tần Phong khoát tay áo, trượt xuống, cả người trong nháy mắt đã biết mất trong cái hố.
Đi vào mộ táng Tần Phong chụp lồng dưỡng khí vào miệng, sử dụng xẻng Lạc Dương để đào ra hơn mười viên gạch mở ra một lối vào lớn.
- A, đây không phải là ngôi mộ chính.
Nhìn phía dưới Tần Phong không khỏi sửng sốt một chút, bởi vì dưới mặt đất có chút bùn nước cậu cũng không nhìn thấy quan tài.
Khu đất hình tròn phía dưới ngoài hai thi thể đã mục nát còn xếp đầy một thứ gì đó màu đen, dưới ánh sáng của ngọn đèn, giống như là ngũ cốc.
- Đây là mộ đời đường, không ngờ mở hai sân nhà chủ nhân nhất định là quan to nhị phẩm trở lên.
Tần Phong đem quạt gió áp sát vào, động dây thừng bảo Lãnh Hùng Phi khởi động, đưa qua đưa lại xung quanh, một cỗ gió thổi mạnh xộc vào bên trong mộ táng, không khí bên trong trở nên trong sạch.
- Mẹ nó, thật sự là điêu, đây chỉ là kho lương thực, không ngờ bố trí ám khí.
Tần Phong không vội đi xống mà cố gắng quan sát cẩn thận vách đá bốn xung quanh. Vừa nhìn thấy cũng làm cho cậu toát mồ hôi lạnh.
Trên tường gạch vẽ mặt trăng và các vì sao cũng những cỗ xe ngựa, những ocn lạc đà, lại có hình ảnh những đôi nam nữ đang vui vẻ.
Nhưng ở một vài vị trí cũng thiếu mất một số viên gạch, mục tiêu chính là hai khối xương khô trên mặt đất kia.
Nhìn thật lâu sau Tần Phong cẩn thận hạ dây, tuy ngôi mộ này chỉ cao hai mét nhưng Tần Phong sợ dưới đất có hầm nên vẫn thả dây đến ngồi trên mặt đất.
Đẩy hai thi thể mục nát không chịu được ra, Tần Phong nhìn thấy trước ngực họ cắm ba mũi tên đen thui, mũi tên đã bị năm tháng ăn mòn.
Ngoài mấy thứ này trên người hai người không có thứ gì khác. Tần Phong biết, đó cũng là quy củ của kẻ trộm mộ trước kia.
Trước đã từng nói qua, từ xưa đến ngày ngoài quan ra, đội trộm mộ bình thường đều là những người gan lớn hay là hạng du côn… Khi đào móc cũng không theo quy củ gì, đều cứ thế làm, sau khi mở quan tài thì chia đều tài sản.
Nhưng khi đào những ngôi mộ lớn, lại có vấn đề xuất hiện. Bởi vì mộ táng lớn bị lấp nhiều, không giống những nấm mồ san bằng bình thường, đào ra quan tài. Lúc này chỉ có một cách đó là đào thẳng vào ngôi mộ.
Khi đào xuống mọi người thay phiên nhau đào, nhưng khi vào mộ chỉ có thể một người đi vào. Bình thường là rút thăm để quyết định, hơn nữa người này phải mặc đồ bó sát và thắt lưng dài đi vào tìm bảo vật.
Bởi chỉ có như vậy mới có thể loại bỏ nghi ngờ của mọi người đối với anh ta. Người này lấy bảo vật sau đó xuất động, còn phải ném ra trước một nửa, đây là nói cho người ở phía ngoài việc này có thu hoạch, mọi người phải đồng lòng cho anh ta ra ngoài mới có thể chia đều bảo vật trong tay mình.
Nếu người này không văng ra một nửa bảo vật, liền coi như có nghĩa là người này muốn độc chiếm. Người ở ngoài hang có quyền lấp hang động làm cho người này bị chôn sống trong đó.
Khi người xuống mộ đi ra phải chủ động há mồm thè lưỡi cho mọi người xem, cho thấy trong miệng mình không có gì. Vì sự nghi ngờ này làm cho đội trộm mộ sau này phát triển dần thành mối liên hệ dòng họ.
- Mẹ nó, đã chết một người còn không cam lòng, thật sự là bám riết không tha.
Trong lòng Tần Phong thầm mắng một câu, theo suy nghĩ của hắn, hai người này quần áo rất giống nhau, phải là người của cùng một đội trộm một đi xuống hai lần, chỉ là hai người đều chết ở đây.
- Nói không chừng là một ngôi mộ của Vương gia, nhìn đây ít nhất cũng có tám đến mười mạng người.
Nhìn thấy cảnh này trong lòng Tần Phong cũng hơi vội. Đối với quy cách của những ngôi mộ táng thời Đường hắn rất hiểu biết. Trong mộ táng có bố trí ám khí, thân phận chủ nhân quý không thể nói.
Thời Đường lấy lưu vực sông Hoàng Hà là việc chính thống trị khu vực phía bắc. Chế độ mộ táng cho đến nay giống với nhà Tùy.
Thời đó, mộ táng của quan lại đều chọn cách các đoạn đường nối nhau, đường vào mộ chính là một đoạn đường hầm rất dài, phần đỉnh đường hầm có mở giếng trời, hai vách có khám (khám thờ Phật).
Trong ngôi mộ táng mà Tần Phong đang ngồi, chẳng những có giếng trời, nhưng lại có đặc điểm của ngôi mộ Hán vương, táng theo ngũ cốc lúa gạo, chỉ sợ thân phận của chủ nhân ít nhất có thể là người trong hoàng thất.
Nếu đến đây tất nhiên sẽ không đã vào núi mà quay về tay không. Cẩn thật quan sát một hồi lâu, Tần Phong đẩy một bức tượng thú trên vách tường.
Vách tường xuất hiện tiếng răng rắc, từ từ mở ra, một hầm khoảng bốn năm mét hiện ra trước mặt Tần Phong.
- Mẹ kiếp, cũng phức tạp ra phết.
Chiếu đèn vào trong mộ ánh mắt Tần Phong dừng lại bởi vì giữa có một tảng đá, nhưng bị một cây gật sắt xuyên qua chính giữa để lộ ra một khe hở mắt thường có thể nhìn thấy được.
Bẫy cũng là một trong những cơ quan trong mộ táng thời xưa. Nhóm xây mộ thủ công này sẽ đào ra một cái bẫy sâu chừng ba mét, dài ngắn rộng hẹp tùy vào tình hình của ngôi mộ, trong đó sẽ rải những vũ khí sắc nhọn.
Bên trên là một tám ván, giữa tấm ván có trục được nối với tảng đá ở tình trạng cân xứng. Tấm ván bị che đi, nếu người trộm mộ bước lên tấm ván, bẫy sẽ hạ xuống người sẽ rơi xuống hố có vú khí sắc nhọn.
Khi Tần Phong đi đến chỗ cái bẫy, dùng đèn chiếu vào khe hở sau đó phát hiện bên trong không chỉ mai táng một người. Xương cốt dưới ánh sáng của ngọn đèn phát sáng huỳnh quang, đầu không có mắt kia làm Tần Phong cũng cảm thấy lạnh người.
Liên tiếp nhìn thấy hai cơ quan bí mật trong mộ táng, Tần Phong cảm giác mình thật sự may mắn.
Phải biết rằng tuy rằng cơ quan trong mộ táng rất thông thường nhưng vì đã lâu đời nên rất nhiều cơ quan ám khí đã mục nát và mất đi công dụng. Nhưng công dụng vẫn có thể dùng như ở đây Tần Phong vẫn chưa từng nghe sư phụ nói qua.
Thật cẩn thận đi qua bẫy vào mộ Tần Phong cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng lần này may mắn, khi đi vào một ngôi mộ lớn không có gì xảy ra.
- Mộ chính?
Nhìn một ngôi mộ chiếm mười hai mười ba mét vuông, ánh mắt Tần Phong có chút đăm đăm lầm bẩm nói
- Chẳng lẽ là Tào Tư Không phù hộ, nên Tần Phong tôi phát tài.
Tuy rằng trộm mộ có từ thời Xuân Thu nhưng phát triển mạnh từ thời Tào Tháo cho nên Tần Phong không khỏi nhắc vài câu, trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ.
Sở dĩ nói đây là ngôi mộ chính là bởi vì ở chính giữa của ngôi mộ đặt một cái quan tài hơn hai mét. Hơn nữa đây là một quan tài đá, trên đó có dấu vết của chém nhưng quan tài đá cũng không bị khai phá.
- Mẹ nó, thật sự là không chuyên nghiệp, tàn phá của trời không tiếc tay.
Vui mừng xong, thấy rõ tình hình xong Tần Phong không nhịn được nói lên.
Bốn phía của ngôi mộ, có ba thi thể đã hóa thành bộ xương khô, trên mặt đất rơi rụng một ít dụng cụ bằng vàng bạc. Điều làm cho Tần Phong đau lòng chính là, có một lọ gốm đời Đường bị vỡ.
Những mảnh vỡ trên nền có thể cho thấy phải có một người trộm mộ đã vào trong ngôi mộ này, hơn nữa, số người không ít, ngay cả đã chết ba người xong không ngờ còn muốn cướp hết những gì trong mộ thất.
Nhưng lúc ấy có thể đã xảy ra một việc gì đó khác, bọn họ chưa kịp đập quan tài nên đã chiếm một số đồ rồi thoát đi, những đồ rơi rụng trên mặt đất này đã chứng minh điều đó.
Bởi vì nói chung bọn trộm mộ chắc chắn sẽ không để lại cái gì có thể mang đi.
- Người xưa trồng cây con cháu hưởng gió mát.
Suy diễn chuyện đã xảy ra hàng trăm năm thậm chí sớm hơn Tần Phong cười nói.
Những đồ trong mộ đại đa số điều bị đánh cắp, nhưng những người trộm mộ đều hiểu rõ, nơi chôn theo nhiều nhất là trong quan tài.
Ngoài quan tài đá thì tổng cộng có bốn cái.
Có nén kích động trong lòng, Tần Phong quan sát chung quanh quan tài đá xong một lát sau, trên mặt lộ rõ vẻ đã hiểu, xẻng Lạc Dương đâm vào khe hở ở trên quan tài đá.
Tay dùng sức đẩy tiếng “răng rắc” vang lên, tảng đá kia bị Tần Phong đập đứt, lặp lại vài lần như thế Tần Phong dùng hai tay đẩy nắp lên.
- Két … két … két…
Tiếng ma xát kêu lên, nắp quan tài từ từ mở ra.
- Người châm nến, quỷ thổi đèn, Tổ sư gia phù hộ.
Quan tài mở ra xong, sắc mặt Tần Phong nghiêm trọng lùi lại mấy bước, lấy từ trong túi ra một ngọn nến châm lên, cung kính đặt trên nắp quan tài.
Đây qua quy tắc của kẻ trộm mộ khi mở quan tài từ xưa đến nay. Nếu ngọn nến không tắt, chứng tỏ tổ tông phù hộ xuôi nước xuôi gió có thể lấy bất cứ thứ gì trong quan tài.
Nhưng nếu ngọn nến tắt thì nói lên rằng việc này không thuận, có tà khí oan hồn trong mộ người trộm mộ phải lập tức rời đi. Năm đó khi truyền cho Tần Phong kinh nghiệm trộm mộ Tái Thị đã dặn kỹ điều này.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất