Bảo Giám

Chương 135: Vọng, văn, vấn, thiết.

Chương 135: Vọng, văn, vấn, thiết.
- Giáo sư Hà, vội đi đâu chứ?
Từ đầu thôn rất xa đi đến một ông lão, quay về phía mấy người Tần Phong hỏi
- Uống chút nước đã, trời nóng như vậy người thành phố các anh làm sao chịu được?
Buổi trưa của thời tiết tháng tám quả thật giống như lò lửa. Trong thôn ngoài thôn còn yên tĩnh hơn cả đêm khuya, ngay cả chó cũng nằm rạp trên mặt đất không muốn sủa.
Mấy người Tần Phong sáng sớm đã mang theo công cụ đến bãi ngô kia làm việc, vừa mới bắt đầu còn có mấy đứa trẻ con theo chơi đùa sau một người cũng không có.
Giữa trưa ánh nắng giống như chiếu sáng làm cho mọi vật đều siêu vẹo, bãi ngô chừng mười mẫu ngoài Tần Phong Lãnh Hùng Phi và ông lão vừa đến thì không nhìn thấy ai nữa.
- Ông Đường, cảm ơn ông, hút điếu thuốc đi.
Tần Phong đầu đầy mồ hôi chui từ bãi ngô ra ngoài, rút ra một bao Hồng Tháp Sơn nói
- Ông Đường, làm hỏng một ít cây ngô của ông, tiền nếu không đủ ông cứ nói thẳng.
Đây là ngày thứ ba đi vào Bình Trang, hôm qua cả ngày Tần Phong không làm gì, mà đi dạo một vòng trên mặt đất của mộ táng kia, xác định phạm vi của ngôi mộ kia trên mặt đất.
Sau khi biết đây là bãi ngô của ông Đường, Tần Phong buổi tối đã đến nhà lão Đường, cho ông ta năm trăm tệ, xem như bồi thường tổn thất đối với bãi ngô của ông ta.
- Đủ, đủ, mấy cây ngô này đáng giá bao nhiêu tiền đâu, có một trăm tệ là đủ rồi.
Ông Đường nhận thuốc lá của Tần Phong suy nghĩ một lúc lâu sau không bỏ ra đốt mà lấy thuốc của mình ra hút.
Tuy miệng nói ngô không đáng tiền nhưng nông dân trồng trọt, đối với hoa màu sắp thu hoạch bị tổn thất vẫn là thực sự đau lòng. Lấy lý do là đưa nước thật ra là xem hoa màu.
Ông Đường đưa mắt nhìn những thay đổi của bãi ngô phát hiện Tần Phong chỉ chặt đứt năm sáu chục cây ngô lúc này mới yên lòng.
Tần Phong lấy muỗng uống một hơi nước ông Đường mang đến cười nói
- Ông Đường, cám ơn ông, nước suối này thật sự ngọt, chỉ nước này mang vào thành phố thôi cũng có giá trị.
- Giáo sư Hà, đừng đùa với người sống trên núi, nước này ở đâu cũng có, nào có giá trị gì đâu?
Lão Đường nghe vậy cười cười đưa thuốc lên tảng đá nói
- Giáo sư Hà, các anh bận đi, nước này tôi để lại đây tối đem thùng về cho tôi là được
- Được, ông Đường nhất định mang về cho ông.
Tần Phong cầm bao thuốc còn non nửa trong tay đưa cho ông Đường đưa hẳn ông ra bờ ruộng sau đó mới quay lại bãi ngô.
- Anh Phong, anh thật giỏi.
Nhìn Tần Phong trở lại, Lãnh Hùng Phi giơ ngón tay cái lên với Tần Phong nói
- Tôi ở đây hai ngày, ngay cả thôn cũng chưa dám vào, anh Phong đến, người khác còn thiếu là khua chiêng gõ trống chào đón, thật sự không bì được.
Lãnh Hùng Phi đến trộm mộ, mang theo bảy tám cái bánh mì, suốt hai ngày đào hang, thật sự khổ không chịu nổi.
Nhưng đi theo Tần Phong, chẳng những có rượu uống thịt ăn dùng xẻng Lạc Dương thăm mộ không ngờ có người đến đưa nước uống. Lãnh Hùng Phi nghĩ có lẽ trong cả nước trộm mộ như bọn họ tuyệt đối là tốt nhất.
- Phi Tử, mặc kệ làm gì đểu phải động não. Trộm mộ phải nói cách khác là khảo cổ, chẳng qua một cái là cá nhân một cái là tổ chức thôi.
Tần phong không cho là đúng
- Hiện giờ chỗ chúng ta đứng hẳn là chính là vị trí của ngôi mộ, con mẹ nó, tổng cộng có sáu cái hang, cũng không biết họ có chừa cho chúng ta chút đồ gì không.
Khi nói chuyện Tần Phong không khỏi lộ vẻ phẫn nộ, mộ táng này quy cách không nhỏ, là mộ táng đường hướng điển hình. Tổng cộng có sáu ngôi mộ chiếm một vùng rộng một trăm mét vuông.
Nhưng phía trên sáu ngôi mộ này không ngờ xuất hiện hai mươi tám cái hang, hơn nữa chỉ cần mộ chúa có sáu cái, tình hình này bên trong còn có thể giữ lại một số đô vật, phải xem vận may của Tần Phong.
- Anh Phong, tôi đã đào bên kia một lần, bên trong có hai xác chết, phía dưới chắc chắn có cơ quan, nói không chừng có thể lưu lại thứ tốt.
Lãnh Hùng Phi chuyển đề tài có chút nghi ngờ nhìn Tần Phong hỏi
- Anh Phong, sao ngài có thể xác định dưới chân chúng ta là một ngôi mộ.
Lãnh Hùng Phi tự hỏi cậu ta cũng hiểu được một số ít bí quyết trong phong thủy nhưng cậu ta chỉ có thể quan sát động tĩnh để định vị vị trí của mộ táng, xu thế phân bố của mộ táng Lãnh Hùng Phi không biết gì.
- Phi Tử, ông của cậu không muốn cho cậu đi con đường này.
Tần Phong nghe vậy cười chỉ mặt đất nói
- "Trung y lý hữu"Vọng", "Văn", "Vấn", "Thiết" (Trong Đông y có tứ chấn là Nhìn, Ngửi, Hỏi, Xem mạch), bốn chữ bí quyết này trong nghề trộm mộ cũng áp dụng.
Cái gọi là vọng, chính là vọng khí, đến một nơi, trước tiên phải nhìn địa thế, xem trên mặt đất xem mộ cổ nằm ở vị trí nào, người xưa xây mộ chắc chắn xem phong thủy, cho nên, lấy thuật phong thủy nhìn dấu hiệu trên mặt đất để xác định, gần như là bách phát bách trúng.
Nói tới đây Tần Phong dừng một chút ngồi xốm xuống nắm một nắm đất trong tay đưa lên mũi Lãnh Hùng Phi nói
- Nghe thấy chính là ngửi mùi, Phi Tử, cậu ngửi xem mùi bùn đất ở đây khác gì với bùn đất ở nơi khác.
- Không thấy, anh Phong tôi cũng không có năng lực đó, ông nội tôi chỉ sợ cũng không được, này có phần khoe khoang.
Lãnh Hùng Phi lắc lắc đầu, thật ra gã đã nghe ông nội nói kinh nghiệm trộm mộ, có thể từ mùi vị của bùn đất nhận ra đất bị khai thác mới, do đó phán phía dưới có mộ hay không, nhưng Lãnh Hùng Phi không có khả năng như vậy.
- Khoác lác, đó là cậu chưa thấy, điều này không tính, chỉ cần có thể nhận ra sai biệt trong đó là được…
Tần Phong bĩu môi, nói
- Đất này đã được đào bới cách đây hơn một nghìn năm, nhưng bị đào bới lên vài lần, tôi cũng không phát hiện được.
Có sư phụ là Tái Thị, những điều này trên giang hồ, Tần Phong đều đọc lướt qua. Năm đó Tái Thị dạy Tần Phong luyện mũi nhận mùi, vận dụng các phương pháp làm cho Tần Phong thiếu chút nữa đều mất đi khứu giác.
Hiện giờ Tần Phong tuy rằng không đạt được cảnh giới tuyệt đối như Tái Thị nhưng thổ nhưỡng của các thời kỳ Đường Tống Minh cậu vẫn có thể phát hiện ra một ít manh mối.
- Anh Phong, “Vấn” … tôi biết, anh nói cho tôi nghe một chút về thiết đi.
Nghe Tần Phong nói xong Lãnh Hùng Phi nói mình cũng không phải chưa từng nghe qua về vọng, thiết thì không hiểu nhiều lắm.
“Vấn” nói trắng ra là rất đơn giản, chính là kẻ trộm mộ hóa thành thầy địa lý, tìm một số lão già ở địa phương nói chuyện từ đó thu hoạch tin tức về địa điểm của mộ cổ.
Giống như Tần Phong cả ngày hôm qua đi dạo trong thôn, nhìn như không làm chuyện gì, thật ra nhà ai từng đào được đồ vật này nọ cậu đều hỏi thăm một lần.
- Chữ Thiết trong bốn chữ của bí quyết coi như quan trọng nhất.
Tần Phong đạt được khá hoàn thiện truyền thừa Môn đạo khá hoàn thiện, cậu cũng có suy nghĩ truyền cho Lãnh Hùng Phi, lập tức nói
- Trong y học Thiết chính là bắt mạch, nhưng trong trộm mộ nó mang ý nghĩa khác…
Tần Phong giơ ngón tay trỏ lên, giảng giải cho Lãnh Hùng Phi, hàm nghĩa thứ nhất chỉ là phát hiện cổ mộ, tìm cửa mộ như thế nào, làm cách nào tiến vào quan tài.
Công phu này không chỉ cần kinh nghiệm trộm mộ phong phú, hơn nữa phải có thể nghiệm và quan sát nhạy cảm sâu sắc.
Người am hiểu vấn đề này thường căn cứ mạch đi của địa thế, giống như người ta bắt mạch vậy rất nhanh tìm ra vị trí của quan tài, sau đó theo sườn dốc đào thành hang, nhanh chóng lấy đồ tùy táng trong mộ.
Đó cũng là một trong những tài nghệ quan trọng trong việc trộm mộ. Tần Phong sở dĩ có thể đoán được vị trí của ngôi mộ chính là xác định vị trí của mộ theo cách này.
Còn ý nghĩa thứ hai của Thiết chính là kỹ thuật giám định và thưởng thức đồ cổ sau khi hạ mộ. Tần Phong nói qua cho Lãnh Hùng Phi một chút cũng không nói sâu.
- Anh Phong, đi cùng anh, tôi thật sự là cái gì cũng không biết, hai cái kia coi như xong đi…
Nghe Tần Phong nói xong, Lãnh Hùng Phi có chút xấu hổ, Tần Phong giải thích cho gã mấy thứ này đúng là khiến gã được mở mang.
- Phi Tử, nên của cậu sẽ là của cậu, nếu không có cậu tôi cũng không tìm thấy nơi này.
Tần Phong lắc lắc đầu nói
- Suy nghĩ của cậu tôi biết, sau này muốn đi theo tôi cũng không thành vấn đề nhưng Tạ Hiên cùng Thiên Viễn có gia đình, không liên quan đến cậu, lần này cậu lấy được một suất, coi như là lấy một chút cho mình.
Dẫn theo Lãnh Hùng Phi đi vài ngày Tần Phong có thể nhìn ra Lãnh Hùng Phi từ nhỏ đi theo ông nội lớn lên, tâm địa vẫn rất đơn thuần, chỉ cần suy bụng ta ra bụng người không cần biết suy nghĩ thật của đối phương.
Lãnh Hùng Phi mặc dù không phải hết sức nghiên cứu phong thủy trong thuật trộm mộ nhưng Tần Phong phát hiện cậu ta có chút tài năng thiên phú trong việc xem tướng bói toán. Chỉ cần có nhiều kinh nghiệm giang hồ một chút, sợ là Tạ Hiên sau này trước mặt cậu ta cũng phải kinh ngạc.
- Anh Phong, tôi không cha không mẹ, ông nội cũng đã qua đời, sau này, các anh là thân nhân của tôi.
Lãnh Hùng Phi có thể cảm nhận rõ ràng sự chân thành trong lời nói của Tần Phong. Ánh mắt không nhịn được rưng rưng lệ. Từ khi ông nội qua đời không một người thân, Tần Phong nói làm cho Lãnh Hùng Phi cảm giác rất ấm áp.
- Là anh em, nói lời này làm gì?
Tần Phong cười khoát tay áo, đang muốn nói gì bỗng nhiên giật mình, đưa tay đẩy một cây ngô trước mặt cười nói
- Đúng vậy Thiên Viễn đã trở lại, đi thu dọn đồ một chút buổi tối hôm nay phải làm việc.
Mọi việc đều đêm dài lắm mộng, Tần Phong đến đây đã hơn hai ngày, hắn sợ Chủ nhiệm văn phòng ở Bảo Thị không chờ lâu được lại đi hỏi thăm chuyện hệ học tại chức kia, làm mọi chuyện của Tần Phong đều bị lộ.
Cho nên sáng sớm tần phong cử Lý Thiên Viễn lái xe đi chợ mua cho cậu mấy trăm đồng tiền rượu thịt, chuẩn bị mời trưởng thôn Đường uống rượu.
Người trẻ trong thôn đều ra ngoài làm việc cả, chỉ có mấy người già năm sáu chục tuổi ở nhà, buổi tối chỗ ngôi mộ không phải mặc cho bọn Tần Phong lấy sao.
Tai Tần Phong rất nhạy bén, khi hắn và Lãnh Hùng Phi đem xẻng Lạc Dương đến chờ Lý Thiên Viễn lái xe cũng dừng bên bờ ruộng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất