Bảo Giám

Chương 186: Tâm tình

Chương 186: Tâm tình
- Tiểu tử, không biết thì đừng giả vờ biết, còn không mau xin lỗi cô ấy?
Thấy mình đã khơi mào thành công sự bất mãn của Vi Hàm Phi đối với Tần Phong, trong lòng Lữ Binh hưng phấn. Y càng muốn thêm dầu vào lửa, khiến cho Vi Hàm Phi và Tần Phong phải cãi nhau, đến lúc đó thì mình không cần phải ra mặt đuổi Tần Phong đi nữa rồi.
Phải nói là mấy tên công tử nhà giàu này cũng rất giỏi bày mưu tính kế. Nếu đổi là một người khác thì chỉ sợ sẽ bị Lữ Binh chèn ép đến cùng. Nhưng rất tiếc hôm nay Lữ Binh lại gặp Tần Phong.
Nếu là ngày thường, Tần Phong sẽ nín nhịn bỏ qua sự khiêu khích của Lữ Binh rồi xin lỗi Vi Hàm Phi, coi như cho qua chuyện này.
Nhưng hôm nay là Lý Nhiên đưa hắn tới, hành động của hắn sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thể diện của Lý Nhiên. Mặc bộ quần áo này vốn đã là sai lầm của Tần Phong, hắn không muốn Lý Nhiên vì mình mà bị mất thể diện.
- Anh hiểu về đàn piano sao?
Sau khi hạ quyết tâm phải giữ thể diện cho Lý Nhiên, trong lòng Tần Phong trở nên thoải mái hơn rất nhiều, vẻ mặt suy nghĩ, nhìn về phía Lữ Binh nói: - Anh nói giống như anh hiểu biết lắm, hay là anh nói thử xem, vừa rồi cô ấy chơi ca khúc nào?
- Tôi tôi không hiểu về đàn.
Lữ Binh bị Tần Phong nói cho sững người, nhưng lập tức đã phản ứng lại, tiếp tục nói: - Tôi không hiểu nhưng cũng không đánh giá cô ấy chơi đàn, còn cậu thì ở đó nói lung tung, nhận xét vớ vẩn. Mọi người nói xem, bảo cậu ta xin lỗi có quá đáng không?
- Đúng thế, nếu như không hiểu thì đừng giả vờ hiểu biết, đó là biểu hiện của sự vô giáo dục. Nhìn thấy Tần Phong không nhắc tới chuyện đánh nhau với mình nữa, Đào Quân ở bên cạnh vui vẻ mà "ném đá xuống giếng".
- Hai người đều không hiểu thì dựa vào đâu mà nói tôi nhận xét không đúng?
Tần Phong lắc đầu, nói: - Tần Phong bất tài chỉ biết chơi đàn một chút, tự cảm thấy vừa rồi mình nói không hề sai!
Nói thật, từ khi đi theo Tái Thị học nghệ tới nay, người ở trên đời này khiến cho Tần Phong cảm thấy vừa mắt vẫn chưa có ai.
Còn về Hồ Bảo Quốc, Lý Thiên Viễn, Tạ Hiên thì đó là người thân của Tần Phong. Đám người Phùng Vĩnh Khang, Chu Khải, Lý Nhiên thì là quan hệ bạn bè và mối quan hệ xã hội, nhưng bọn họ cũng không có điểm gì khiến cho Tần Phong kính phục.
Người có tầm mắt cao thì đương nhiên sẽ kiêu ngạo. Tần Phong không thể hiện ra cũng không có nghĩa hắn là người khiêm tốn. Bây giờ nhìn vẻ mặt tươi cười của Tần Phong cũng đã khiến cho người ta có cảm giác khí chất trên người hắn cũng đã thay đổi.
Không ai nói được rõ đây là loại khí chất gì nhưng người mặc một bộ quần áo thể thao rẻ tiền như Tần Phong, đứng trước những công tử con nhà giàu, ở trước mặt những người từ nhỏ đã được hưởng một sự giáo dục quá tốt, lại vẫn có cảm giác như đang lấn át họ.
"Tiểu tử này tại sao bỗng dưng giống như trở thành một người khác?" Nhìn Tần Phong đứng đó, Mạnh Lâm cũng có chút không thể hiểu được.
Tần Phong lúc nãy xắn tay áo lên muốn đánh nhau với Đào Quân khiến cho người ta cảm giác là một người không được dạy dỗ cẩn thận. Còn Tần Phong bây giờ, trong dánh vẻ cao gầy đó lại cho người ta một cảm giác nho nhã.
- Tiểu tử, rất biết giả vờ đấy. Chúng tôi không hiểu về đàn piano nhưng cô ấy thì có hiểu Đào Quân nhìn Tần Phong, vẻ mặt khinh miệt.
Sự thay đổi của Tần Phong cũng khiến cho Đào Quân và Lữ Binh hơi sửng sốt. Nhưng chỉ với bộ quần áo đáng giá mấy chục đồng ở trên người Tần Phong kia thì hai người họ cũng không tin Tần Phong lại biết chơi đàn.
Vào năm 98, một tiết học đàn piano của một thầy giáo bình thường cũng đã mất 80 tệ, nếu như là thầy giáo nổi tiếng thì khoảng từ mấy trăm đến một nghìn, còn chưa nói tới mua một cây đàn cũng mấy chục ngàn.
Cho nên người mà học được đàn piano thì đều là gia đình tương đối giàu có. Còn Tần Phong mặc thứ quần áo ở vỉa hè, thích uống rượu trắng thì biết chơi đàn piano là điều không thể nào.
- Vị tiên sinh này, anh nói tôi chơi đàn không đúng, xin hãy chỉ giáo! Vi Hàm Phi cũng rất tức giận với sự chỉ trích của Tần Phong.
Vi Hàm Phi từ lúc 4 tuổi đã bắt đầu học đàn, đến bây giờ đã là 16 năm, chưa từng có ngày nào ngừng luyện đàn, tự cảm thấy bản nhạc mình vừa chơi đã là bản nhạc mình dày công luyện tập nhất.
Hơn nữa vì gia cảnh như vậy nên cuộc sống của Vi Hàm Phi cũng cực kỳ tốt. Thầy giáo vỡ lòng đàn piano của cô là một thầy giáo dạy đàn cực kỳ nổi tiếng của Pháp, học phí mỗi giờ là 100 bảng Anh.
Căn bản tốt từ nhỏ khiến cho sau đó Vi Hàm Phi lại được nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới Richard Clayderman chú ý, lúc 13 tuổi đã trở thành học trò của ông ấy.
Richard Clayderman học đàn từ khi 5 tuổi, 6 tuổi ngón tay đã cực kỳ điêu luyện, được biết đến như một thiên tài, sau khi vào học tại Học viện âm nhạc Paris, 16 tuổi đã bắt đầu diễn tấu các bản nhạc tự sáng tác, giành được thành tích học tập xuất sắc.
Clayderman đặc chơi các tác phẩm của Chopin, Ravel, Debussy rất giỏi, là một ngôi sao trong giới nhạc cổ điển hiện tại. Nhưng ông đột nhiên có hứng thú với âm nhạc phổ thông, không quan tâm tới sự phản đối của những người xung quanh, nhất định đổi hướng.
Sự thay đổi này, Richard Clayderman dựa trên nền tảng nhạc cổ điển, kết hợp giữa nhạc cổ điển và âm nhạc hiện đại, tạo thành các bản nhạc giản dị, thanh thoát, tao nhã, giai điệu du dương, điệp khúc đơn giản, âm sắc rực rỡ, đầy vẻ thơ mộng, cũng vì vậy mà mang lại cho ông danh hiệu Hoàng tử piano lãng mạn.
Từ khi Vi Hàm Phi trở thành học sinh của Richard Clayderman, khả năng chơi đàn cũng nâng lên nhanh chóng, đã giành được một số giải thưởng ở các cuộc thi quốc tế, bây giờ bị Tần Phong chê, có thể phục được mới là lạ.
- Cô vừa đàn khúc Bầu trời sao của Richard Clayderman đúng không?
Tần Phong nhìn Vi Hàm Phi một cái, thản nhiên nói: - Có lẽ là cô biết cảnh ý của bản nhạc này chứ? Tiếng vũ trụ giống như một ngôi sao băng trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một đêm hè, sau đó dùng tiếng đàn piano làm nó vỡ vụn, âm thanh tươi đẹp
Cùng với lời nói của Tần Phong, trước mặt mọi người ở đây dường như đều xuất hiện hình ảnh một bầu trời đầy sao, cho dù bây giờ không còn tiếng đàn nữa nhưng giọng nói của Tần Phong đã đưa họ đi vào ý cảnh này.
- Anh sao anh biết được? Đây là lời thầy tôi đã nói!
Khi dư âm lời nói của Tần Phong vẫn còn phất phơ quanh đây, khuôn mặt xinh đẹp của Vi Hàm Phi cũng lộ vẻ kinh ngạc. Bởi vì thầy Richard Clayderman cũng đã từng nói như vậy.
Tần Phong nhìn Vi Hàm Phi nói: - Cô đã cảm thấy mình đã đạt được tới cảnh ý này chưa?
- Tôi đã đạt được rồi!
Vi Hàm Phi nhìn chằm chằm vào mắt Tần Phong, nói: - Khi tôi chơi đàn, tôi thấy mình giống như đang ở trong một bầu trời đầy sao, những ngôi sao trên bầu trời dường như cũng chuyển động theo tiếng đàn
Đây là một trong những tác phẩm của thầy mà Vi Hàm Phi thích nhất, vì thế cô đã tập luyện suốt ba năm, cho đến năm ngoái thầy mới nói cô đã đạt được tới cảnh ý của khúc nhạc này.
Cũng chính vì khúc nhạc này mà năm ngoái Vi Hàm Phi đoạt giải nhất trong một cuộc thi piano quốc tế. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô bất mãn với lời bình luận của Tần Phong.
- Ý cảnh thì đã tới, còn tâm cảnh thì sao? Tần Phong phản đối, lắc đầu, nói:
- Khúc nhạc này chơi khi cô mất mát, nó đau thương,
Khi cô vui vẻ, nó yên bình
Khi cô phấn khích, nó vui vẻ
Khi lòng cô phiêu bồng bất định thì nó ổn trọng
Tần Phong nhìn vào mắt Vi Hàm Phi, nói: - Cô có thể khiến cho người ta đi theo tiếng đàn của cô để trải nghiệm tình cảm của mình không? Ở trong diễn tấu đàn Piano thì điều khiển ngón tay chỉ là một loại kỹ thuật, nhưng cô phải trao linh hồn mình cho bản nhạc, đó mới là bậc thầy!
Ban đầu khi Tần Phong mới học đàn, cũng là học chơi nhạc cổ điển, nhưng sau khi nghe băng của Richard Clayderman, liền cảm thấy thích, cách chơi cũng thay đổi từ đó.
Trên thế giới này thiên tài không thiếu, có những người vất vả cả đời với âm nhạc cũng không có được thành công nào, nhưng cũng có người trời sinh ra là đã có thể giao linh hồn của mình cho âm nhạc.
Tần Phong chính là người như vậy. Hắn học chơi đàn gần 3 năm nhưng nếu như ra ngoài thi đấu thì tin rằng có thể dễ dàng đoạt được giải thưởng cao nhất trong diễn tấu đàn piano.
Khả năng thiên phú là một điều vô cùng quan trọng, nếu như không có nó thì ngay cả dù có cố gắng cũng chưa chắc đã có thể làm được hoàn hảo.
- Anh anh nói không sai
Sau khi nghe Tần Phong nói xong, Vi Hàm Phi bỗng nhiên nói với Tần Phong: - Thật xin lỗi, nhận xét của anh rất đúng, tôi tôi vẫn chưa có thể khiến cho người nghe cảm nhận được sự đau thương, vui vẻ trong tiếng đàn
Tục ngữ nói người trong nghề thì học hỏi, người ngoài thì xem náo nhiệt, những lời mà Tần Phong nói người như Đào Quân và Lữ Binh sẽ không hiểu được.
Chỉ là Vi Hàm Phi thì không giống như họ, cô từ nhỏ đã học đàn, những thầy giáo của cô đều là những bậc thầy piano.
Cho dù bản thân chưa đạt được tới thành tựu của các thầy nhưng về lý thuyết thì Vi Hàm Phi không hề thua kém. Cô biết Tần Phong nói về việc đưa linh hồn mình vào bản nhạc, chính là mục tiêu theo đuổi suốt đời của mỗi nghệ sĩ đàn piano.
Chưa nói cái khác, chỉ với việc Tần Phong có thể nói ra những lời này Vi Hàm Phi đã tâm phục khẩu phục rồi. Bởi vì nếu là tự bản thân cô thì cũng không thể hiểu được điều này.
- Haiz, cô đừng nghe cậu ta nói linh tinh.
Nhìn thấy Vi Hàm Phi lại cúi đầu xin lỗi Tần Phong, Lữ Binh nhảy lên, nói lớn: - Tiểu tử, khoác lác thì ai chẳng biết, có bản lĩnh thì cũng lên đàn một bản đi?
Nếu hôm nay bị thua dưới tay Tần Phong thì sau này Đào Quân và Lữ Binh thật sự sẽ không thể ngóc đầu lên được. Cho nên dù thế nào Lữ Binh cũng phải khiến cho Tần Phong bị xấu mặt trước mặt mọi người.
Nghe Lữ Binh nói, Tần Phong không khỏi bật cười. Họ Lữ này cũng với những lời nói giang hồ của hắn ta quả thật giống như đùa với lửa.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất