Bảo Giám

Chương 187: Hai con hổ

Chương 187: Hai con hổ
- Anh bạn kia, nếu thật sự biết đàn thì lên chơi cho mọi người nghe một bài đi?
- Đúng vậy, cậu ấy vừa nói là tôi đã muốn lên đàn một bài rồi. Loại tâm trạng này, tôi thậm chí còn chưa nghe nói tới!
- Tần Phong, lên chơi một bài cho chúng tôi nghe đi? Tôi cũng đã học đàn vài năm rồi
Cuộc đối thoại của Tần Phong và Lữ Binh cuối cùng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hiện giờ hơn hai mươi người ở trong phòng dường như đều đã rời khỏi chỗ của mình đi tới bên cạnh ghế của Tần Phong.
Trong số những người đó dĩ nhiên là có những người chỉ muốn tới xem náo nhiệt, còn những người còn lại thì vô cùng hứng thú với Tần Phong.
Bởi vì những người ở đây, từ nhỏ đều được giáo dục rất tốt, kể cả Mạnh Lâm, thậm chí rất nhiều người đàn ông cũng đã được học chơi đàn piano, cho nên những lời vừa rồi của Tần Phong đã khiến cho rất nhiều người phục rồi.
Vì thế họ càng muốn biết cậu thanh niên có vẻ quê mùa, Tần Phong này cuối cùng là có tàn năng gì hay chỉ là nói lý thuyết suông để lấy lòng mọi người thôi?
Nhưng những người này cũng không kém cỏi như Đào Quân và Lữ Binh, ngược lại, sự giáo dục tốt khiến cho họ đều rất lịch sự, cho nên khi nói chuyện với Tần Phong cũng rất khách khí.
- Tiểu tử, đừng ở đó mà nói khoác nữa, nói nữa cũng vô dụng, đi lên đàn một khúc đi thì mới là thật.
Thấy tất cả mọi người đều đã vây quanh, Lữ Binh không khỏi đắc ý. Nói khoác thì không phạm pháp nhưng nếu như nói khoác thì bản thân sẽ bị mất mặt. Lữ Binh chính là muốn làm cho Tần Phong phải xấu mặt trước mặt mọi người.
- Đàn cho anh nghe? Anh hiểu được không? Vậy không phải là đốt hạc chử cầm à?
Tần Phong khinh thường nhìn Lữ Binh, lắc đầu nói: - Không đúng, câu này không thích hợp, phải là đàn gảy tai trâu mới đúng. Hai người hiểu được cái gì gọi là âm nhạc sao?
Tần Phong vốn không phải là loại người quá khắt khe nhưng chuyện Lữ Binh vừa mới gây ra cũng khiến cho Tần Phong tức giận.
Gia giáo không nghiêm là do cha mẹ không biết dạy, Tần Phong không cho phép bất kỳ ai chỉ trích cha mẹ mình.
Trong cơn tức giận của Tần Phong, khí chất nho nhã mang trên người trong nháy mắt đã bị phá hủy đến không còn một chút nào. Tần Phong bây giờ nhìn chỉ giống một tên lưu manh.
Sự thay đổi này khiến cho mọi người đều có một cảm giác không thật. Một người tại sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy?
Không biết từ khi nào, trong phòng nghỉ này, Tần Phong đã trở thành trung tâm của mọi người.
Bất luận là cười đùa, mắng chửi hay là phê bình tiếng đàn của Vi Hàm Phi, dường như mỗi câu đều có thể thu hút sự chú ý của người khác. Nói cách khác, sự hấp dẫn của Tần Phong rất lớn.
- Tiểu tử, muốn chết à? Nghe Tần Phong nói, Đào Quân cuối cùng không nhịn được cơn tức giận, học theo Tần Phong, cũng xắn tay áo lên, nhìn tư thế thật sự là muốn động thủ rồi.
Cha mẹ của Đào Quân đều là quân nhân. Trước mười tuổi, tính tình Đào Quân rất khó bảo, sau này lớn lên cũng không thích học hành, nổi danh trong giới nhà giàu, bây giờ nhẫn nhịn Tần Phong như vậy cũng là đã tới giới hạn rồi.
- Thế nào? Không phục thì chúng ta đánh thử? Thấy Đào Quân muốn động thủ, Tần Phong đương nhiên rất hoan nghênh.
- Quân, nói cậu nghe không hiểu cũng đâu có oan, kích động như vậy làm gì? Nhìn thấy hai người sắp sửa đánh nhau, một giọng nói vang lên từ phía sau Đào Quân.
Đào Quân lúc này đã giận quá mất khôn, quay đầu lại mắng: - Ông đây thích thế, ai quản được?
- Xưng ông với tôi, cậu nói lại một lần nữa xem?
Mạnh Lâm tức giận nói. Đừng nói là Đào Quân, ngay cả người như Vi Hoa ở trước mặt Mạnh Lâm cũng không dám nói năng như thế, suy cho cùng thì vai vế của mọi người đều giống nhau.
- Ái, là anh Lâm à, anh xem, em nói lung tung rồi.
Đào Quân vừa quay lại thấy người mình vừa nói chuyện với là ai, vội vàng tát nhẹ lên miệng mình một cái, vội nói: - Anh Lâm, anh đừng đừng chấp người như em, nếu không em sẽ tự vả vào miệng hai cái nữa?
Mạnh Lâm lớn hơn bọn họ không ít. Trước mặt Mạnh Lâm, Đào Quân luôn rất câu nệ, thậm chí còn hơi sợ.
Cũng có nguyên nhân trong đó, dựa vào thế lực của gia đình, bọn người Đào Quân ăn chơi trác táng, cứ 2,3 ngày lại có chuyện xảy ra, nhưng với thân phận của mình, dù có đổi xe ở trên đường phố Trường An thì cảnh sát cũng không làm gì họ.
Sau đó một lầnbọn họ uống rượu say rồi ẩu đả ở quán rượu, bị Mạnh Lâm bắt được.
Mạnh Lâm mặc kệ là như thế nào, liền tạm giam cả đám lại 5 ngày. Việc này khiến cho mấy tên phá phách ở Bắc Kinh cứ thấy Mạnh Lâm là sợ như chuột thấy mèo.
Cho nên lúc này dù Đào Quân có làm cái bộ dạng đó thì cũng không có ai chê cười cậu ta. Ai cũng biết chỗ dựa của Mạnh Lâm vững chắc, chọc phải anh ta thì sẽ không có kết quả gì tốt, nhất là kẻ "mông không sạch sẽ" giống như Đào Quân.
- Được rồi, được rồi
Mạnh Lâm lắc lắc đầu, cũng không truy cứu Đào Quân nữa. Tuy rằng vai vế thì giống nhau nhưng thân phận của Mạnh Lâm lúc này đã vượt xa đám người Đào Quân rồi.
- Tần Phong, nếu cậu biết chơi đàn thật thì chơi một bản đi.
Sau khi giáo huấn Đào Quân, Mạnh Lâm quay mặt nhìn về phía Tần Phong, nói: - Trước kia tôi cũng có đi học đàn mấy ngày, chỉ là thầy giáo nói tôi không có cái thiên phú đó, nhưng khả năng cảm nhận và đánh giá thì cũng có đôi chút, thế nào, thể hiện chứ?
- Em chỉ nói miệng, hù dọa mấy vị đại ca kia thế thôi chứ làm sao biết chơi đàn được?
Nghe Mạnh Lâm nói, Tần Phong lắc đầu. Mạnh Lâm đã mở miệng nói giúp mình thì hai tên đó sẽ không tới gây phiền phức cho mình nữa, Tần Phong cũng không hy vọng sống bằng việc đàn hát cho nên không cần phải khoe khoang trước mặt mọi người.
- Giấu tài đúng không?
Mạnh Lâm nghe vậy bật cười. Nếu nói ở trong căn phòng này ai là người hiểu Tần Phong rõ nhất thì chính là Mạnh Lâm. Hồ sơ ở tù của Tần Phong đã bị Mạnh Lâm đọc đi đọc lại không dưới 10 lần.
Tần Phong cười cười, coi như là đồng ý. Vì chỉ cần là người trong nghề, nghe những lời bình của Tần Phong về tiếng đàn piano, nếu nói hắn không biết đánh đàn thì có lẽ không ai tin được.
- Cậu tên là Tần Phong đúng không?
Vi Hàm Phi ở bên cạnh nhìn thấy đám người Đào Quân không đối phó được với Tần Phong, bỗng nói: - Tần Phong tiên sinh, lời nhận xét của anh, nếu thầy tôi nghe được tôi tin rằng người cũng sẽ đồng ý. Cá nhân tôi rất hy vọng anh có thể chơi một bản
Nhìn một lượt đám người Đào Quân, Vi Hàm Phi thản nhiên nói: - Nếu người nào không thích nghe thì có thể đi, tôi tin rằng cha tôi cũng sẽ không phải đối.
Vi Hàm Phi vừa nói xong, sắc mặt Lữ Binh chợt trở nên khó coi. Vốn muốn dùng Vi Hàm Phi để đuổi Tần Phong đi không ngờ lại thành mình bị con nhỏ này mở miệng đuổi.
Còn những người không biết thân phận của Vi Hàm Phi đều sửng sốt. Họ vốn nghĩ rằng cô gái chơi đàn piano này chỉ là do Vi Hoa tìm tới từ một nhạc viện nào đó, không ngờ lại là con gái của Vi Hoa.
- Cháu là Hàm Phi sao? Lúc cháu còn nhỏ chú còn đã từng bế cháu, không ngờ đã lớn như vậy rồi!
Trong phòng có Mạnh Lâm là lớn tuổi hơn những người trong phòng một chút là biết Vi Hàm Phi. Nhưng đã cách đây gần 10 năm rồi, lúc đó Mạnh Lâm cũng chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên là không nhận ra được cô gái yêu kiều trước mắt này chính là Vi Hàm Phi.
- Cháu chàu chú Mạnh!
Vi Hàm Phi lễ phép chào một tiếng. Những người có mặt ngày hôm nay chủ yếu đều là những người ngang hàng với cha mình cho nên Vi Hàm Phi vốn không muốn tới.
Nhưng sinh ra được người con gái xuất sắc như vậy, Vi Hoa lại muốn cô có mặt. Điều này có lẽ cũng vì một chút hư vinh của cha nữa?
Chào Mạnh Lâm một tiếng, Vi Hàm Phi lại chăm chú nhìn Tần Phong, nói: - Khi tôi chơi đàn, luôn cảm thấy mình còn thiếu thứ gì đó, có thể đúng như lời anh nói đó là ý cảnh, hy vọng Tần Phong tiên sinh có thể chỉ giáo cho tôi một chút!
Vi Hàm Phi thật lòng khâm phục Tần Phong. Từ nhỏ cô đã sống ở nước ngoài nên suy nghĩ cũng có chút Tây hóa, cô chỉ khâm phục những người có tài chứ không có khái niệm gì về địa vị thân phận của người đó.
- Tần Phong, nếu biết thì chơi một bản đi!
Nhìn thấy sự ngưỡng mộ của Mạnh Lâm và con gái Vi Hoa với Tần Phong, Lý Nhiên rất đắc ý. Tần Phong là do mình đưa tới, nếu cậu ta càng có tài thì mình càng được nở mày nở mặt.
Quần áo không đẹp thì sao? Lý Nhiên còn biết là bữa cơm hôm qua Tần Phong còn mất 20 ngàn, cũng không phải là không có tiền chỉ là không muốn khoe mà thôi.
- Tần Phong, không ngờ là cậu còn biết chơi đàn, mau đàn một bản đi, đánh bật bọn họ đi!
Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải cũng sáng mắt lên. Từ khi đi vào đây, họ vẫn luôn cảm thấy không tự nhiên. Những người xung quanh không đếm xỉa đến mình cũng làm tổn thương một chút đến lòng tự trọng của họ.
Nhất là Phùng Vĩnh Khang, vừa rồi còn thấy may mắn vì đã không đưa Tống Dĩnh tới, nếu không để Tống Dĩnh nhìn thấy cảnh tượng mình như không tồn tại này thì thật là mất mặt.
- Được, thế thì đàn một bản vậy!
Nhìn ánh mắt tha thiết của Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải, Tần Phong bật cười. Nếu hôm nay không để cho hai người này nở mày nở mặt thì có lẽ mình cũng không thể cho yên thân được.
- Cảm ơn Tần tiên sinh! Nghe Tần Phong nói, Vi Hàm Phi tươi cười, nói: - Mọi người tránh ra, tránh ra cho Tần tiên sinh đi
- Mẹ kiếp, tiểu tử này biết thật hay là đang giả vờ thế?
Tần Phong vừa đồng ý khiến cho Lữ Binh và Đào Quân đã ngồi lại ghế sửng sốt, trong lòng vô cùng chán ghét. Nếu như Tần Phong thật sự có khả năng thì không phải sẽ chứng tỏ hai người họ là những kẻ kém cỏi sao.
Nếu đã đồng ý thì Tần Phong cũng không khách khí nữa, gồi xuống trước đàn, hay tay đặt trên phím đàn, mười ngón tay khẽ động, vài nốt nhạc vang lên.
- Hai con hổ, hai con hổ, mau chạy đi, mau chạy đi. Một con không có tai, một con không có đuôi, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái
Từ ngón Tần Phong truyền ra một giai điệu mà mọi người đã rất quen thuộc. Nhưng tất cả những người nghe được bản nhạc này đều há to miệng, ánh mặt tỏ ra vẻ cực kỳ hoang đường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất