Chương 185: Họa thủy đông dẫn.
Tục ngữ nói cây phải có vỏ, người phải có thể diện, nhất là những công tử nhà giàu ở thủ đô này, càng cần thể diện. Vì họ bị mất mặt ở bên ngoài cũng chính là làm mất mặt cả gia đình.
Cho nên sau khi nghe hai người đó nói, vẻ mặt Lý Nhiên trở nên nặng nề. Đào Quân và Lữ Binh trước kia không có cách nào đối phó được với Lý Nhiên nên bây giờ rõ ràng là muốn tìm cách gây chuyện.
- Lý Nhiên, chúng là người như thế nào thì cậu cũng biết, đưa loại người như vậy đến đây, có chút không phù hợp đấy?
Đào Quân chỉ chỉ quần áo của Tần Phong, giễu cợt nói: - Tôi thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy cái nhãn hiệu này, bên trên là Adidas dưới là Nike, hai công ty này sát nhập làm một rồi hả?
- Cái gì mà Adidas sát nhập với Nike?
- Đùa cái gì thế? Ai đang nói vậy?
- Quân, uống nhầm thuốc à? Nghe tin này ở đâu ra thế?
Giọng nói của Đào Quân quá lớn khiến cho những người xung quanh đều quay lại.
Tuy năm trước Adidas mới được nhập khẩu vào trong nước, hơn nữa giá cả lại cao hơn nhiều so với các nhãn hiệu quần áo thể thao ở trong nước nhưng những người đang ngồi đây lại chính là những người thích dùng hàng nước ngoài, dường như không ai là không biết.
- Tin này còn cần phải nghe ngóng ở đâu à? Mọi người qua đây mà xem, ở đây còn có một vị mặc đồ có cả Adidas và Nike này.
Càng nhiều người để ý thì Đào Quân càng hưng phấn, liền chỉ vào Tần Phong, nói: - Anh bạn này, không biết cậu mua quần áo này ở đâu? Giới thiệu cho mọi người đi, lát nữa chúng ta cũng mỗi người đi mua một bộ nhỉ?
Đào Quân nhằm vào Tần Phong, thứ nhất là khó chịu với câu nói của Tần Phong, trong bữa tiệc đẳng cấp này lại xuất hiện một người như Tần Phong, chẳng phải là sẽ làm giảm giá trị của bọn họ xuống sao?
Thứ hai là, Đào Quân và Lữ Binh tuy cũng được coi là con nhà quyền thế nhưng không thể so sánh được với Lý Nhiên. Vì ông của Đào Quân và Lữ Binh không ở cùng phe với ông của Lý Nhiên.
Quân đội trước giải phóng, có thể nói là rất đông đảo. Thời điểm sớm nhất có 4 cánh quân lớn, bên trong cách cánh quân lại có các binh đoàn, sau này tổ chức lại thành 4 đoàn quân dã chiến, bên trong gồm rất nhiều các phe phái.
Tục ngữ nói nơi nào có người là còn có giang hồ, nhiều các phe phái đến từ trời nam biển bắc như vậy thì đương nhiên là mâu thuẫn cũng rất nhiều. Trước kia phân tán ở khắp nơi để đánh giặc thì không sao, bây giờ ở cùng một chỗ rồi đương nhiên là cũng có đấu tranh.
Lớp người lớn tuổi đấu nhau thì đương nhiên con cháu cũng sẽ không hòa hợp được. Từ nhỏ Lý Nhiên đã không ít lần đánh nhau với Đào Quân và Lữ Binh. Nhưng ở trên Lý Nhiên còn có mấy anh trai rất khỏe và đánh nhau giỏi nên khi đó Đào Quân và Lữ Binh đều là đối tượng bị Lý Nhiên bắt nạt.
Bây giờ nhà họ Lý tuy vẫn rất có thế lực nhưng Lý Nhiên lại không đi theo con đường làm quan là lại đến trường học là trợ giảng. Điều này cũng khiến cho nhà họ Lý không coi trọng Lý Nhiên lắm, nếu không hai người Đào Quân và Lữ Binh cũng sẽ không dám giễu cợt như vậy.
- Đào Quân, hơi quá đáng rồi đấy?
Lý Nhiên vẻ mặt bình tĩnh đứng lên nói: - Mấy người này đều là bạn học của tôi, là sinh viên giám định và phục hồi cổ vật, tôi đưa tới để giúp anh Hoa đánh giá đồ cổ. Còn hai tên vô dụng các người đến đây chỉ làm phí rượu của anh Hoa!
Lý Nhiên biết những bọn nhà giàu này rất bài xích người ngoài, nhưng đúng như Lý Nhiên nói, hôm nay là ngày khai trương của anh Hoa, Lý Nhiên đưa mấy sinh viên chuyên ngành đến cũng không phải quá bất ngờ, không ngờ Đào Quân vẫn muốn tìm cách gây chuyện.
- Lý Nhiên, tôi cũng chưa nói là cậu không được dẫn cậu ta đến, tôi chỉ nói là quần áo của cậu ta rất đặc biệt thôi mà?
Đào Quân cũng không đối đáp lại lời nói của Lý Nhiên. Y cũng biết về đồ cổ thì mình hoàn toàn không biết gì cho nên mới mang quần áo của Tần Phong ra nói, khiến cho Lý Nhiên cũng không có cách nào phản bác lại lời nói của mình.
"Mẹ kiếp, ông đây mặc cái gì thì liên quan quái gì tới ai?"
Tần Phong vốn vẫn nghĩ là muốn im lặng không gây chuyện với ai, lúc này thầm chửi ở trong lòng, sao đi tới đâu cũng có những tên vô vị thế này? Vừa mới giải quyết xong Chu Dật Thần thì bất giờ lại có hai tên này.
Nhưng Tần Phong cũng biết bản tính của mấy tên công tử này, một khi dính phải thì phiền phức sẽ ngày càng nhiều, lập tức đứng dậy nói: - Quần áo của tôi mua ở cổng trường đại học Bắc Kinh, một bộ là 45 tệ. Nếu anh muốn mua thì lát nữa tôi sẽ đưa đi mua?
- 45 tệ mua đồ Adidas à?
Đào Quân tỏ vẻ khoa trương, cười nói:
- Hôm qua mới nghe được một tin, tin hôm nay còn thú vị hơn. 45 tệ một bộ đồ Adidas, thật là đắt quá. Các vị, mọi người nói xem chúng ta có nên mỗi người mua một bộ không?
- Được, lát nữa phải đi mua, mỗi người mặc một bộ đi đá bóng!
Lư Binh ở bên cạnh nói vào. Bình thường trong những buổi như thế này thân phận mọi người đều tương xứng với nhau, sẽ không ai làm mất mặt đối phương, nhưng hôm nay Tần Phong xuất hiện lại khiến cho bọn họ tìm được một loại cảm giác ưu việt.
Đào Quân và Lữ Binh cố nói to lên khiến cho cô gái đáng đánh đàn cách đó không xa nhíu mày, miễn cưỡng dừng lại. Âm thanh lớn như vậy khiến cho cô không thể tiếp tục chơi được.
- 45 tệ một bộ không đắt đâu. Nếu các vị muốn thì tôi tặng cho các vị cũng được.
Trong lúc mọi người đang cười, giọng nói của Tần Phong vang lên khiến cho tiếng cười của mấy người đó im bặt. Bọn họ không biết Tần Phong là giả ngốc hay là ngốc thật, mở miệng nói ra được câu như vậy.
- Anh, anh cũng không nói mấy người Đào Quân đi? Tần Phong đã giúp em đấy!
Mạnh Dao bất mãn nhìn anh trai mình. Cô biết anh trai mình rất có uy tín với những người này, chỉ cần anh trai mở miệng nói thì Đào Quân và Lữ Binh sẽ không dám tiếp tục làm ồn nữa.
- Yên tâm đi, cậu ta sẽ không chịu thua đâu
Mạnh Lâm hạ giọng nói vào tai em gái: - Em không nhận ra Tần Phong vẫn rất dửng dưng à, nếu đổi là người khác thì ai có thể chịu được sự chế nhạo như vậy?
Khi đám người nói, sự chú ý của Mạnh Lâm vẫn đặt ở trên người Tần Phong. Mạnh Lâm ngạc nhiên nhận ra, trong mắt Tần Phong lại có một tia khinh thường, rõ ràng là không coi mấy người đó là đối thủ.
Sở dĩ không nói giúp Tần Phong là vì Mạnh Lâm muốn xem hắn hóa giải tình cảnh trước mắt như thế nào. Mạnh Lâm cũng muốn biết giới hạn của sự kiềm chế của Tần Phong là ở đâu?
- Có phải là đầu của cậu không được tốt cho lắm không?
Nhìn chằm chằm Tần Phong một lúc lâu, Đào Quân rốt cuộc không nhịn được, nói: - Đây không phải là nơi cho người vô học như cậu tới, nơi này không chào đón cậu Đi về đi!
- Anh là ông chủ ở đây?
Tần Phong nghe vậy liếc nhìn Đào Quân, nói một câu rồi đứng dậy, xắn tay áo thể theo lên, mắng: - Đừng có tỏ ra mình oai phong lắm, anh cũng không phải ông chủ ở đây, ở đây ba hoa làm gì? Có chuyện gì thì chúng ta đấu một trận, ai đánh ai bị thương thì cũng đừng về nhà kiện cáo!
- Đánh đánh nhau?
Động tác của Tần Phong khiến cho tất cả mọi người choáng váng. Họ không ngờ tên trẻ tuổi này lại nóng nảy như thế, còn chưa nói được mấy câu thì đã muốn xắn tay áo đấu võ?
Nếu nói đánh nhau thì ở đây có rất nhiều người là ở trong quân đội ra, người nào người nấy đều cũng đã thân kinh bách chiến, nhưng trong trường hợp này, dù là đánh thắng hay thua thì cũng sẽ bị tất cả mọi người chê cười.
Ngay cả Đào Quân cũng sững người. Trong suy nghĩ của Đào Quân thì loại người giống như Tần Phong, chỉ hù dọa mấy câu còn không ngoan ngoãn cút đi sao? Đâu nghĩ là sẽ thành như thế này?
- Giỏi, giỏi lắm. Đây là điển hình cho câu điếc không sợ súng
Mạnh Lâm chứng kiến chuyện này cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ tán thưởng. Thân phận và cách ăn mặc của Tần Phong không được phù hợp với ngày hôm nay, nếu chỉ cãi nhau qua lại thì chỉ có bị Đào Quân chế nhạo mà thôi.
Nhưng nếu chuyển từ động khẩu sang động thủ thì lại khác. Chưa nói đến việc Đào Quân có đánh thắng được Tần Phong hay không, cho dù Đào Quân đánh thắng cũng sẽ làm mất mặt anh Hoa, không biết sau này Vi Hoa sẽ trừng trị cậu ta như thế nào.
Không chỉ có Mạnh Lâm nghĩ tới điểm này mà cả Lý Nhiên cũng nghĩ tới, thầm giơ ngón tay tay về phía Tần Phong.
Nếu mọi chuyện quá đà thì Lý Nhiên có thể nói là Tần Phong còn trẻ dễ kích động không hiểu chuyện. NHưng nếu như Đào Quân bị bàn tán về chuyện này thì sợ là sau này sẽ không thể có mặt ở những nơi như thế này nữa.
- Quân, bạn của tôi không hiểu chuyện, hay là cậu ra tay dạy dỗ cậu ta đi? Lý Nhiên ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa khiến cho vẻ mặt Đào Quân từ đỏ chuyển sang trắng, ra tay không được mà không ra tay cũng không được.
- Anh Quân, anh so đo với tên quê mùa này làm gì? Đánh nhau với hắn thì không phải là tự hạ thấp mình sao?
Nhìn thấy mọi chuyện đã hơi căng thẳng, Lữ Binh ở bên cạnh giảng hòa, chỉ vào Tần Phong, nói: - Này, tiểu tử, đây không phải là chỗ đánh nhau, muốn đánh thì để lúc khác, các anh đây sẽ chiều.
- Đánh nhau còn phải chọn chỗ? Có phải ánh ta sợ rồi không?
Tần Phong giả ngốc nói: - Hay là tôi để cho hai người cùng lên một lúc? Nhìn bộ dạng ẻo lả kia thì một người không đủ cho tôi đánh!
Tần Phong vừa nói xong, Lữ Binh chỉ hận không thể tự cho mình hai cái bạt tai, giúp Đào Quân làm gì để tự mang rắc rối đến cho mình?
- Các anh đây không tính toán với loại người như cậu. Tiểu tử, hãy đi mau đi.
Lữ Binh biết quan hệ của mình và Đào Quân với mọi người cũng không phải là quá tốt. Lữ Binh có thể giúp Đào Quân nhưng chưa chắc đã có ai mặt giúp mình, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để tìm lối thoát.
Lữ Binh nhìn sang cô gái đánh đàn piano, nói: - Vừa rồi cậu nói là cô ấy đánh đàn không ra sao, hay là cậu lên đàn một bản hay hơn đi?
Lữ Binh chưa dứt lời, cô gái vốn đã hơi bực mình vì bị gián đoạn rồi liền cau mày lại, nhín về phía Tần Phong, nói: - Nói tôi đàn không hay? Anh biết đàn sao?
- Đúng là Không biết gì lại còn dám chê người khác bừa bãi, đây không phải vô văn hóa thì là cái gì?
Nhìn bộ dạng tức giận của cô gái, Lữ Binh không khỏi thầm vui sướng. Người khác không biết thân phận của cô ấy nhưng Lữ Binh thì biết. Cô gái này tên là Vi Hàm Phi, là con gái ruột của Vi Hoa.
Vi Hoa kết hôn rất sớm, 2 năm đã sinh được một đứa con gái. Nhưng khi Vi Hàm Phi 10 tuổi, Vi Hoa ly hôn với mẹ của cô. Vi Hàm Phi đi theo mẹ ra nước ngoài sống, cách đây không lâu mới trở về nước.
Vừa hay mấy năm trước Lữ Binh gặp Vi Hàm Phi ở đất nước mà cô sinh sống trong một cuộc gặp mặt của những người Hoa tại đó, trong lúc vô tình nghe được người ta nói về gia thế của cô.
Nhưng khi đó, Vi Hàm Phi còn nhỏ, Lữ Binh cũng chỉ vừa mới nhớ ra khi nhìn cô chơi đàn, còn Vi Hàm Phi thì không nhớ hắn ta rồi.
Lữ Binh hiểu, hôm nay chỉ cần kéo được Vi Hàm Phi về phía mình thì sau này người mà Vi Hoa oán giận nhất định sẽ là Tần Phong, vì người mà Vi Hoa yêu thương nhất chính là cô con gái này.