Bảo Giám

Chương 190: Không thể trêu vào

Chương 190: Không thể trêu vào
- Thế giới này cũng thật là nhỏ, không ngờ đã gặp nhau ở Tân Thiên, tới Bắc Kinh còn có thể gặp được nhau.
Nhìn thấy Thái Đông ở trong đám người xung quanh Vi Hoa, Tần Phong lắc lắc đầu không nói gì. Mấy người này ở Tân Thiên phóng hỏa xong rồi bỏ chạy, báo hại mình suýt nữa thì bị bắt đến đồn cảnh sát.
Vị đồn trưởng Chu đó, bây giờ đã bị mất chức rồi nhưng nhìn trang phục của người này, rõ ràng là không hề bị ảnh hưởng bởi sự kiện đó.
Khi Tần Phong nhìn thấy Thái Đông, Thái Đông cũng thấy rõ, người đứng ở phía trước Vi Hàm Phi kia cũng chính là Tần Phong đã gặp khi ở Tân Thiên sao?
Đối với Tần Phong, Thái Đông ngoài căm hận còn có vài phần cảnh giác. Người có thể khiến cho Thường Tứ gia và lão đại của ngành cảnh sát ra mặt thì tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.
Trải qua cơn phong ba đó, Thái Đông cũng không phải là không bị tổn hại gì giống như Tần Phong nghĩ.
Thiết cán của y là A Đinh sau khi trở về Bắc Kinh được một ngày liền bị cha ở thành phố phía Nam gọi đi. Lần nào gọi điện tới cũng không ngừng kêu khổ, hình như ngày nào cũng bị cha trừng trị.
Thái Đông cũng không tốt đẹp gì, sau khi trở lại thủ đô liền bị cấm túc khoảng 1 tháng, mãi đến trước đó không lâu mới được bỏ lệnh cấm. Hơn nữa, chuyện hắn ta bị mất mặt ở Tân Thiên đã lang truyền ra trong giới thượng lưu. Thời gian này, cuộc sống của Thái Đông không có gì vui vẻ.
Nhưng mấy năm nay, Thái Đông luôn giúp đỡ Vi Hoa, vì nể mặt Vi Hoa nên không ai nhắc tới chuyện này.
Hôm nay Vi Hoa khai trương, Thái Đông đã tới đây từ sớm để lo liệu. Chỉ là khi mấy người Tần Phong tới thì Thái Đông vừa đi ra ngoài tiếp khách nên hai bên mới không gặp nhau. Nhưng núi không chuyển thì nước chuyển, bây giờ lại gặp lại nhau.
Sau khi nghe Thái Đông gọi tên Tần Phong, Vi Hoa quay đầu lại hỏi:
- Sao? Thái Đông, cậu quen cậu ấy?
- Anh Hoa, đây là bạn bè quen biết của em ở Tân Thiên.
Thái Đông cười trừ, nói:
- Tần Phong, không ngờ hôm nay lại gặp cậu ở đây.
Nói thật, mặc dù đã bị Tần Phong cho một vố nhưng Thái Đông cũng không muốn trêu vào Tần Phong. Vì sau lưng Tần Phong rõ ràng còn có Thường Tứ gia và Hồ Bảo Quốc làm chỗ dựa, không nên trở thành kẻ thù của người này.
Dễ dàng bỏ qua cũng là lý do khiến dòng họ Thái Đông dần dần xuống dốc, nhưng bản thân vẫn còn rất được ưa thích ở thủ đô, Thái Đông rất ít khi làm chuyện gì làm bất lợi cho mình.
- Thái tiên sinh, xin chào. Thế giới này thật là nhỏ quá.
Tần Phong cười mà như không cười nhìn Thái Đông. Nếu đối phương đã không nói ra thì mình cũng không nhất thiết phải nói. Dù sao khi đó Thái Đông và A Đinh cũng không có mặt.
- Vừa rồi còn tưởng là do con gái đàn, thật là khiến cho anh bạn chê cười rồi…
Nếu như đã quen biết Thái Đông, Vi Hoa chỉ nghĩ là Tần Phong cũng là người trong tầng lớp quý tộc, liền cười nói:
- Anh bạn trẻ này đã tốt nghiệp nhạc viện nào? Tiếng đàn vừa rồi tôi thấy thật say mê.
- Vi tiên sinh quá khen rồi.
Tần Phong đúng mực cười cười, nói:
- Vi tiên sinh, tôi là sinh viên trường đại học Bắc Kinh, chuyên ngành giám định và phục hồi cổ vật, đàn piano chỉ là một sở thích khi rảnh rỗi thôi.
- Ồ? Hóa ra là có liên quan tới đồ cổ, thảo nào Lý Nhiên đưa nhiều người tới đây như vậy.
Mắt Vi Hoa sáng lên, cũng không nhắc lại chuyện đàn piano nữa. Hiểu biết của Vi Hoa với đàn piano chỉ dừng lại ở việc nghe ra được bản nhạc đó, cũng không biết bản nhạc vừa rồi Tần Phong đàn có độ khó như thế nào.
- Hôm nay tôi còn mời cả thầy Tề Công, ông ấy đang nghỉ ngơi ở nơi khác, lát nữa sẽ tới gặp mọi người…
Những người hôm nay tới ủng hộ thật sự rất nhiều, Vi Hoa sau một lúc nói chuyện với Tần Phong liền kéo theo con gái đến chỗ khác để tiếp khách. Những người này rất coi trọng thể diện, thật sự phải làm cho chu đáo mới được.
Tần Phong vừa rồi tuy thể hiện tài năng khiến cho mọi người không dám xem thường nữa.
Nhưng cho dù là một nghệ sĩ nổi tiếng thì trong mắt những người này cũng không thể nào so được với Vi Hoa. Vi Hoa vừa đi vào, mọi sự chú ý lại đổ dồn trên người của anh ta.
- Tề Công tiên sinh tới rồi, lát nữa phải thỉnh giáo một chút.
Vốn Tần Phong không hứng thú lắm với nơi này nhưng sau khi nghe Vi Hoa nói lại ngồi xuống. Đối với nhân vật được xem là ngôi sao trong giới đồ cổ, Tần Phong cũng thật sự rất ngưỡng mộ và kính trọng.
- Các vị, rất cảm ơn hôm nay các vị đã tới ủng hộ!
Sau khi nói chuyện hàn huyên ở trong phòng, Vi Hoa đứng ở giữa phòng, nói:
- Các vị hãy chờ một lát, bốn giờ chiều sẽ khai trương, còn có vài vị khách chưa tới…
- Anh Hoa, khách khí như vậy làm gì.
- Đúng vậy, ở đây rượu ngon, lại có tiếng đàn của cháu gái, chúng tôi đợi được.
Với thân phận của Vi Hoa ở thủ đô, cửa hàng của anh ta khai trương nhất định là có nhân vật quan trọng tới dự. Nhưng những người đó công việc rất bận rộn, đều phải tranh thủ thời gian để tham dự các hoạt động, mọi người đều hiểu được.
- Vậy được, Vi mỗ xin lỗi vì không tiếp được một lát.
Khách khứa có mặt ngày hôm nay, Vi Hoa sắp xếp họ nghỉ ngơi ở những nơi khác nhau, chắp tay chào 4 phía, Vi Hoa kéo theo con gái không tình nguyện đi ra khỏi phòng.
Còn cách giờ khai trương khoảng 40,50 phút, Vi Hoa đi rồi, một số người quan hệ tốt ngồi nói chuyện với nhau. Thái Đông vốn đi theo Vi Hoa cũng ngồi xuống ghế của Đào Quân.
Đều là người quet, nói chuyện cũng không có gì phải kiêng kỵ, Đào Quân rót cho Thái Đông ly rượu, cười nói:
- Đông tử, hết bị cấm cửa rồi hả? Cậu nói xem, chỗ của cậu ở Tân Thiên cũng có thể bị lật đổ được sao?
- Đừng đứng đó nói chuyện, cậu không biết người đó chính là người từ Tân Thiên tới à?
Thái Đông bĩu môi, cố ý hạ giọng xuống nói:
- Có bản lĩnh thì cậu thử trêu vào người đó mà toàn thây đi ra khỏi Tân Thiên được xem?
Thái Đông biết, ở trong tầng lớp quý tộc này, mất thể diện không khác nào là bị mất thân phận. Thái Đông đương nhiên không chịu nói là bị Tần Phong ép tới mức đó, chỉ có thể đem nhận vật ở Tân Thiên đó ra để nói chuyện.
Phải biết rằng, người đó năm nay dù đã sắp về hưu, nhưng hổ lão hùng phong, cho dù là cha chú của những người này ở trước mặt người đó cũng còn nơm nớp lo sợ chứ chưa nói tới những tiểu tử kém cỏi này.
Những người ở đây không nghi ngờ đều là những người cực kỳ mẫn cảm với chính sự. Nhân vật nào xuất thân ở Tân Thiên, bọn họ đương nhiên biết rất rõ. Bây giờ sau khi nghe Thái Đông nói, sự khinh miệt trong mắt đột nhiên biến mất.
- Cậu đúng là có mắt như mù, trêu phải người đó không phải là tìm khó chịu sao?
Chế giễu Thái Đông một câu, Đào Quân thấp giọng nói:
- Các vị, không gặp Chu Dật Thần đúng không? Nói cho mọi người biết một chuyện, tiểu tử này đã bị đá ra nước ngoài rồi.
Nhà họ Chu và đám người Đào Quân gia thế cũng không khác nhau nhiều lắm nên dĩ nhiên là biết nhau. Nhưng Chu Dật Thần hư hỏng, đối với mọi người cũng rất ngang ngược, nếu không phải là nhìn còn nhỏ tuổi thì không biết sớm đã bị người ta làm cho thành cái dạng gì rồi.
Mà những người này cũng không thích Chu Dật Thần lắm, hôm qua nghe tin của nhà họ Chu đều cười trên nỗi đau của người khác, không một ai cảm thông.
- Đừng nói ở đây, anh Mạnh ở phía sau đấy.
Lữ Binh huých Đào Quân, nói:
- Chúng ta đổi chỗ qua bên kia ngồi đi, nghĩ tới ngồi phía sau tiểu tử kia là tôi không thoải mái rồi.
Chiếc ghế mà mấy người Lữ Binh đang ngồi là ở sau lưng ghế của Tần Phong và Mạnh Lâm nên khi nói chuyện dù nhỏ thì âm thanh cũng khó tránh khỏi bay tới tai của đối phương, với người như Mạnh Lâm, họ cũng không có gan đắc tội.
Sau khi chuyển chỗ ngồi, Lữ Binh nói:
- Quân, không phải ngắm được Mạnh Dao rồi chứ? Cô bé ấy quả thật là không tồi. Không giống những cô gái khác mà tôi quen, cả ngày chỉ không ở trong club thì chạy đến Hồng Kông.
- Thôi đi, nhà họ Mạnh bây giờ lên rồi, tầm nhìn cũng cao lắm.
Đào Quân khoát tay, xem như là cũng tự biết mình, biết nhà họ Mạnh cũng không thích mình, nói lảng đi:
- Chu Dật Thần rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Từ nhỏ cậu ta đã có hôn ước với Mạnh Dao, đâu phải là ngày một ngày hai…
- Chuyện này tôi biết…
Nghe Đào Quân nói xong, Lữ Binh nói:
- Nghe nói là gây chuyện với ai đó ở đại học Bắc Kinh, chuyện cũng không nhỏ. Anh rể Hàn Minh của cậu ta ra mặt cũng không giải quyết được, hình như còn có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của Hàn Minh…
Chuyện này thì Hàn Minh không muốn nên gây chuyện ly hôn với chị gái Chu Dật Thần. Hình như mấy người con rể nhà họ Chu đều không ưa tên Chu Dật Thần đó nên cuối cùng Chu lão gia đã lên tiếng khiến cho Chu Dật Thần phải ra nước ngoài.
Lữ Binh có quan hệ rất tốt con rể thứ hai của nhà họ Chu. Hôm qua tên đó còn vui vẻ tìm Lữ Binh uống rượu, lúc trên bàn rượu đã nói ra chuyện này, cả đêm gần như đã lan truyền ra khắp nơi.
- Đại học Bắc Kinh?
Thái Đông nghe vậy nhíu mày, nói:
- Hiện tại ở đại học Bắc Kinh ngoài Mạnh Dao, Hoa Hiểu Đồng còn có Chu Dật Thần, hình như không còn ai nữa? Không lẽ cậu ta chọc phải Lý Nhiên?
- Không phải Lý Nhiên, Lý Nhiên vẫn không ép nổi cậu ta đi đâu.
Lữ Binh lắc lắc đầu nói:
- Nghe nói chỉ là một sinh viên mới, trong lúc huấn luyện quân sự đã bị Hàn Minh sai người đánh gãy tay. Ở bên trong rốt cuộc có chuyện gì thì cũng không biết.
Chuyện liên quan tới tiền đồ của Hàn Minh, ngay cả con rể nhà họ Chu cũng không biết rõ nội tình thì càng không giống như lời đồn của những người như Lữ Binh.
- Sinh viên mới, sẽ không phải là Tần Phong chứ?
Nghe Lữ Binh nói, Thái Đông không kìm được nhìn về phía Tần Phong, không biết vì sao, theo bản năng Thái Đông liền cho rằng người đó chính là Tần Phong.
- Không thể nào?
Lữ Binh ở bên cạnh cũng sợ hãi. Hai người bọn họ vừa rồi cũng đã đắc tội với Tần Phong không nhẹ.
- Có thể…
Vẻ mặt Thái Đông ngưng trọng nói:
- Tiểu tử đó ở Tân Thiên rất có thế lực, có thể có quan hệ với người đó, nếu như là sinh viên của đại học Bắc Kinh thì tôi nghĩ chính là hắn.
- Đông tử, không phải cậu đã bị hắn làm gì rồi chứ?
Đào Quân và Lữ Binh tuy là những kẻ ăn chơi trác táng nhưng phản ứng cũng rất nhanh.
- Có liên quan tới hắn.
Thái Đông không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lữ Binh, Quân tử, trước tiên đừng gây chuyện với tên họ Tần đó, chờ nghe ngóng rõ ràng chuyện này rồi nói.
Lữ Binh cũng trở nên nghiêm túc. Lữ Binh rất hiểu Đào Quân, hôm nay bị Tần Phong làm cho mất mặt như vậy không biết trong lòng còn có ý định gì nữa.
- Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm đi, tên này có chút kỳ lạ.
Đào Quân gật gật đầu. Đào Quân tuy rằng tính tình ngang ngược nhưng cũng không phải là không có đầu óc. Người có thể ép Chu Dật Thần phải ra nước ngoài thì Đào Quân tự biết là mình cũng không thể trêu vào.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất