Chương 191: Bị bỏ rơi
- A lô, anh Hàn, em là Quân đây!
Thừa lúc đi toilet, Đào Quân lấy di động ra gọi cho Hàn Minh. Nghe Lữ Binh nói xong, trong lòng Đào Quân có chút bất an, không làm rõ được đầu đuôi sự việc thì sợ là đã vô duyên vô cớ có một kẻ thù.
Những kẻ nhà giàu ăn chơi ở Bắc Kinh này, nhìn ai ai cũng giống như lỗ mũi hướng lên trời, thực ra ai động vào được ai không động vào được, trong lòng bọn họ biết rất rõ, chẳng may đụng phải người lợi hại, họ cũng sẽ lập tức tìm cứu trợ.
- Quân, có chuyện gì? Bây giờ tôi đang bận.
Hàn Minh thật sự là đang rất bận. Tuy rằng hôm qua đã khăng khăng khiến cho nhà họ Chu phải thỏa hiệp nhưng cửa của mẹ vợ và vợ cũng không dễ qua.
Cả ngày hôm nay vợ đều xụ mặt. Hàn Minh đi chợ, nấu cơm, quét dọn, ở nhà bận kinh khủng, lúc này cũng đang phải dùng đầu để giữ điện thoại ở trên cổ mà nói.
- Anh Hàn, Tiểu Dật bên đó là xảy ra chuyện gì vậy?
Nhà họ Đào là thông gia của nhà họ Hàn, chị gái của Hàn Minh gả cho nhà họ Đào, nên Đào Quân cũng không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề nói:
- Hôm nay em tới lễ khai trương của anh Hoa, gặp một người tên là Tần Phong. Anh Hàn, em nghe nói tên đó có liên quan tới chuyện của Tiểu Dật à?
- Tần Phong?
Nghe thấy cái tên này, đầu dây bên kia bỗng im lặng.
Một hồi lâu không có tiếng nói nào, Đào Quân sốt ruột, nói:
- Anh Hàn, hôm nay em gây chuyện với tên Tần Phong đó, rốt cuộc là có chuyện này không, anh nói cho em biết đi!
- Quân, cậu xin lỗi cậu ta đi, chuyện này nên cho qua!
Hàn Minh thở dài nói:
- Cũng không cần phải xin lỗi ở nơi đông người. Cậu tự tìm một cơ hội là được. Đừng sợ mất mặt, người này rất lợi hại, cậu không thể trêu vào đâu.
Nhớ tới những tư liệu về Tần Phong tìm thấy ở chỗ của Mạnh Lâm, Hàn Minh vẫn cảm thấy sợ hãi. Một đứa trẻ 12,13 tuổi mà dám chính tay giết chết 5 người, người này phải có một trái tim mạnh mẽ đến như thế nào?
Hơn nữa điều khiến cho Hàn Minh không muốn động vào Tần Phong là vì sau mấy năm ở tù, Tần Phong càng trở nên khó hiểu hơn. Những tính toán của mình và Chu Dật Thần sớm đã bị Tần Phong nhìn thấu mà không có một động tĩnh nào.
Hơn nữa, Hàn Minh hiểu Tần Phong tuyệt đối là người có thù tất báo.
Nếu không phải Hàn Minh nhanh chóng lựa theo tình thế, đến nhà xin lỗi, hơn nữa đồng ý điều kiện của Tần Phong thì sợ là đoạn băng kia đã được gửi tới Bộ tư lệnh rồi, mà con đường làm quan của mình cũng coi như kết thúc.
- Anh Hàn, em biết rồi, cảm ơn anh!
Sau khi nghe Hàn Minh nói, lưng Đào Quân khẽ toát mồ hôi. Phải biết rằng Hàn Minh cũng là một nhân vật có tiếng tăm, bây giờ lại nói Tần Phong lợi hại như vậy thì có thể thấy Tần Phong là người như thế nào.
Sau khi cúp máy, Đào Quân đứng ở trong toilet một lúc lâu, dùng nước lạnh rửa mặt rồi mới đi ra. Đào Quân cũng không muốn vì đắc tội với Tần Phong mà bị tống ra nước ngoài.
Lúc này đã gần 4h, dưới sự hướng dẫn của tiếp tân, mọi người đang đi ra ngoài, khi khai trương sẽ có một nghi thức đơn giản.
Nhìn thấy Tần Phong đang nói chuyện với hai người thanh niên ở phía sau, Đào Quân đi tới, nói:
- Tần Phong, có thể dừng bước nói chuyện một lát không?
- Quân, còn muốn làm gì nữa?
Lý Nhiên đi trước nghe thấy Đào Quân nói, không khỏi nhíu mày nói:
- Hôm nay là ngày khai trương của anh Hoa, có chuyện gì xảy ra thì cậu chịu trách nhiệm được không?
- Anh Nhiên, không sao, em nói chuyện với anh Quân một lát.
Tần Phong dừng bước nói:
- Anh Quân cũng là người hiểu biết, sẽ không làm gì em đâu.
Đạo lý thêm bạn bớt thù, Tần Phong hiểu rõ hơn bất cứ ai. Tới đây lại gây chuyện với mấy tên công tử không hề có lợi gì cho Tần Phong, nhìn thấy Đào Quân có ý làm lành, Tần Phong đương nhiên sẽ không từ chối.
- Tần Phong huynh đệ rất thấu tình đạt lý…
Lời nói của Tần Phong khiến cho Đào Quân rất thoải mái, vội vàng chắp tay nói:
- Vừa rồi là do tôi nói xằng nói bậy, khi còn nhỏ chúng ta không phải cũng uống rượu trắng sao…
- Vậy được, hôm nào tôi mời, anh Quân nhất định phải tới đấy.
Tần Phong nghe vậy cười. Những công tử ăn chơi trác táng này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất là có thể giả bộ được, đối phó với loại người này thật đúng là không có cách nào hay.
- Cậu mời thì nhất định tôi sẽ tới.
Đào Quân vỗ ngực nói:
- Nếu cậu đã nói vậy thì sau này tôi sẽ đưa cậu tới xưởng rượu cho cậu uống thỏa thích…
Đào Quân biểu hiện tốt trước, Tần Phong lại tiếp nhận, cuộc nói chuyện này của hai người giống như là chưa từng xảy ra chuyện vừa này, vừa cười vừa nói đi về phía cửa phòng.
Cảnh này cũng khiến cho không ít người nhìn thấy mâu thuẫn lúc trước của Tần Phong và Đào Quân phải mở rộng tầm mắt. Rất nhiều người tưởng rằng Tần Phong chỉ đàn giỏi bây giờ cũng đã hiểu.
Trong giới của họ, cho dù có tranh chấp bất hòa nhưng cũng không hoàn toàn không nhìn mặt nhau, không chừng mấy ngày nữa lại ngồi uống rượu với nhau rồi. Nhưng điều này chỉ giới hạn đối với những người được họ công nhận.
Nếu như là quan chức địa phương, thương nhân hay là người không có địa vị thì kết cục sẽ rất thảm. Đám người này không làm được việc gì tốt nhưng việc xấu thì rất nhiều.
Bây giờ hành động của Đào Quân khiến cho mọi người có thể hiểu rằng cho dù Tần Phong không có chỗ dựa trong giới quan chức như họ nhưng nhất định có điều gì đó khiến cho Đào Quân phải kiêng nể, không phải là loại người đơn giản.
Khi nhìn Tần Phong, sự kiêu căng và cảm giác hơn người trong mắt của rất nhiều người cũng bị biến mất, cũng không coi Tần Phong từ một sinh viên trở thành một nghệ sỹ dương cầm nữa.
Đối với sự thay đổi này, trong lòng Tần Phong đương nhiên cũng hiểu rõ. Hắn cũng không cố tình tỏ vẻ quê mùa kia nữa, lời nói và cử chỉ cũng không khác gì những người xung quanh, cười nói đi về phía nơi chuẩn bị khai trương.
Nơi sẽ khai trương đương nhiên là sẽ không đặt ở ngoài hành lang, sau khi mọi người đi thang máy xuống tầng, ở cửa phòng đã bày đầy lẵng hoa, trên mặt đất còn trải thảm đỏ, vô cùng long trọng.
- Rất vui khi mọi người có thể tới tham dự nghi thức khai trương!
Vi Hoa mặt mũi hồng hào đứng ở cửa, cầm mic nói:
- Cảm ơn các vị lãnh đạo là Cục trưởng Vương, ông chủ Lưu, Cục trưởng Triệu, còn có Tề Công tiên sinh bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn tới cửa hàng nhỏ này để hướng dẫn công việc…
Ở nơi này không thiếu nhất chính là người cùng nghề, nghe những cái tên mà Vi Hoa đọc, một số người đang đứng quanh xem đồ cổ đều tỏ vẻ kinh ngạc, những vị đó đều là những nhân vật có liên quan mật thiết với ngành kinh doanh đồ cổ.
Cục trưởng Vương chính là đại cục trưởng của cục quản lý cổ vật quốc gia. Ông chủ Lưu là chủ của bảo tàng cố cung, còn Tề Công thì đã được gọi là ngôi sao sáng trong giới cổ vật trong và ngoài nước.
Mấy người đó cùng tới dự nghi thức khai trương của một cửa hàng đồ cổ, có thể thấy được chỗ dựa vững chắc của cửa hàng này.
Chỉ là những người này không biết, nghi thức khai trương lần này tập trung hầu hết con cháu của các quan chức ở thủ đô, ngoài ra còn một số người rất nổi tiếng, chỉ là thân phận không bằng mấy người hay lên đài mà thôi.
Sau khi giới thiệu các nhà lãnh đạo là tới nghi thức cắt băng, đến lúc này nghi lễ coi như là đã được hoàn thành, mấy vị lãnh đạo đi thang máy lên trên phòng.
Quá trình này khiến cho Tần Phong cảm thấy coi chút buồn chán. Hắn vốn nghĩ có thể tiếp xúc với thầy Tề Công, hỏi một số vấn đề về phục hồi cổ vật. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, hầu như hắn không có cơ hội nào.
- Tần Phong, tại sao anh luôn đi ở phía sau vậy?
Lúc Tần Phong đã chờ thang máy cùng mọi người, bên tai bỗng vang lên giọng nói của Vi Hàm Phi.
- Phía sau yên tĩnh.
Tần Phong bật cười nói đùa:
- Tôi không có quan hệ gì với mấy quan chức này, nên không cần đi trước nịnh nọt họ.
- Ừ, anh không giống như người khác.
Vi Hàm Phi gật gật đầu, nói:
- Tần Phong, anh có thể cho tôi biết anh đã học đàn bao nhiêu lâu không?
- Bốn năm!
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Vi Hàm Phi, Tần Phong thở dài, nói:
- Vi tiểu thư, tôi đã nói rồi, đàn piano cần phải có sự thiên phú, hơn nữa những thành tựu mà phụ nữ đạt được trên lĩnh vực này thật sự rất có hạn…
Từ khi đàn piano trở thành một nhạc cụ được thế giới công nhận, đã xuất hiện vô số thiên tài, nhưng những người này đều có một đặc điểm, đó là thành danh từ khi còn trẻ. Điều này cũng chứng mình thuyết thiên tài của Tần Phong cũng không phải là nói bừa.
- Tôi biết, nhưng tôi rất thích diễn tấu đàn piano.
Trên mặt Vi Hàm Phi có một tia mất mát, với thân thế và gia sản của mình, đương nhiên cô không cần kiếm sống dựa vào đàn, động lực khiến cô học đàn thật sự chỉ là vì yêu thích.
- Thôi đi, không nói chuyện này nữa.
Vi Hàm Phi lắc lắc đầu, cười nói:
- Tần Phong, sau này tôi có thể thỉnh giáo anh một số kỹ thuật diễn tấu đàn piano không?
- Đương nhiên là được, chỉ cần tôi rảnh thì lúc nào cũng được.
Tần Phong cười đồng ý. Đối với cô gái tính cách có chút Tây hóa này Tần Phong cũng không ghét. Hắn cũng không có suy nghĩ tránh mặt chỉ là bình thường Tần Phong rất hay bận rộn, không hay có thời gian rảnh.
Hàm ý trong lời nói của Tần Phong, đương nhiên Vi Hàm Phi không thể nhận ra. Nhìn thấy Tần Phong đồng ý yêu cầu của mình, cô rất vui, vừa nói chuyện vừa cùng Tần Phong đi vào thang máy.
- Các vị lãnh đạo, tôi đã chuẩn bị một ít trà bánh, mọi người qua nếm thử một chút đi!
Vi Hoa vẫy vẫy tay với Mạnh Lâm nói:
- Lâm tử, giúp tôi tiếp đón mấy vị đi. Tôi và thầy Tề còn có việc khác phải làm.
- Được, anh Hoa, yên tâm đi, bên này giao cho em là được rồi.
Mạnh Lâm gật gật đầu, đi đến phòng tiếp đón mấy vị lãnh đạo.
Đừng thấy mấy vị lãnh đạo này bên ngoài vô cùng có thể diện, nhưng sau khi vào trong phòng, họ đều rất khiêm tốn. Vì nơi này tập trung rất nhiều con cháu của các gia đình giàu có ở thủ đô, cha chú của bất cứ người nào cũng đều có thể là cấp trên của họ.
Sắp xếp xong những người tới ủng hộ, Vi Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, đỡ Tề Công lên phòng nghỉ nói:
- Tề tiên sinh, nơi này là một số đồ cổ do tôi thu thập cả trong nước và ngoài nước được hơn 10 năm qua, hôm nay tôi muốn làm phiền ngài xem giúp tôi một chút…
- Vi tiểu thư, thất lễ, tôi phải đi học rồi.
Khi thang máy vừa tới nơi, Tần Phong liền nghe thấy giọng nói của Vi Hoa, mắt sáng lên, vội xin lỗi Vi Hàm Phi. Có cơ hội được tận mắt nhìn thấy chuyên gia giám định đồ vật, đây là cơ hội khó mà có được.
“Chẳng lẽ mình còn không hấp dẫn bằng lão già đó sao?”
Tuy rằng không phải loại người thích được người khác theo đuổi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vội vàng bỏ đi của Tần Phong, đối với một người không hiểu gì về đồ cổ như Vi Hàm Phi vẫn có chút cảm giác bị người khác bỏ rơi.