Chương 189: Trung tâm
- Chúa ơi, là… là bản giao hưởng số 3 của Rachmaninoff?
Vi Hàm Phi hơi thất lễ kêu lên, nhưng vừa thốt ra nàng liền lấy tay bịt miệng lại, sợ phát ra một chút xíu tiếng động sẽ làm ảnh hưởng tới Tần Phong.
Học đàn hơn 16 năm, Vi Hàm Phi đương nhiên là biết bản giao hưởng số 3 của Rachmaninoff, đó là một trong mười bản nhạc vô cùng khó được thế giới công nhận.
Rachmaninoff là người Nga, cũng là một nhạc sĩ quan trọng trong nền âm nhạc cổ điển của thế kỷ 20, một nghệ sĩ dương cầm, nhạc trưởng. Bản giao hưởng số 3 mà ông để lại cũng bao gồm những thách thức khó khăn nhất đối với các nghệ sỹ chơi đàn piano.
Tần Phong đang chơi là chương thứ 2 trong bản giao hưởng, tuy không có hợp âm, clarinet, bassoon và các nhạc cụ khác kết hợp, nhưng Tần Phong lại cho thấy khả năng khéo léo tài tình của mình, khiến cho người nghe say mê.
Giai điệu vừa lộng lẫy mà lại vừa mãnh liệt kia, như một bản nhạc cuồng tưởng, khiến cho người nghe không kìm được sự hưng phấn, dường như trước mắt mình đang mở ra một bản anh hùng ca hoành tráng, đưa mọi người vào bên trong thế giới âm nhạc.
Ngón tay của Tần Phong đã khiến cho người ta dường như không còn nhận ra được nữa, từng nốt nhạc không ngừng chạm vào trái tim của mọi người, trái tim dường như đang muốn nhảy ra ngoài.
Ngay khi cảm thấy mọi người đã trở nên choáng ngợp, Tần Phong bỗng dừng lại, âm thanh bỗng im bặt, đầu óc của mọi người giờ phút này trở nên trống rỗng.
Sau tiếng đàn như cơn bão kia dừng lại, toàn bộ cả phòng yên lặng, yên lặng tới mức tiếng thở dốc của người bên cạnh cũng nghe rõ ràng.
Vào lúc này, không ai muốn nói chuyện, những giai điệu tuyệt đẹp lại quay trở lại trong đầu. Cho dù là đám người kém hiểu biết như Đào Quân cũng đang nhớ lại khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Có lẽ là một phút sau, cũng có lẽ là 10 phút sau, không biết là do ai vỗ tay trước, toàn bộ cả phòng vỗ tay như như sấm dậy. Ngay cả Đào Quân và Lữ Binh vốn không hứng thú cũng vỗ tay.
Âm nhạc là một thế giới, khi Tần Phong chơi đàn khiến cho mọi người có một loại cảm giác thoải mái.
Bản giao hưởng số 3 lại khiến cho mọi người cảm nhận được sự mênh mông của biển cả, cho dù là người có lòng dạ hẹp hòi vào lúc này cũng đắm chìm ở trong âm nhạc mà quên mất vừa rồi mình vẫn còn cảm thấy khó chịu.
- Hay!
Một tiếng khen hay của Lý Nhiên vang lên khiến cho tiếng vỗ tay của mọi người càng mạnh hơn.
Nhất là ba cô gái Mạnh Dao, Hoa Hiểu Đồng và Vi Hàm Phi, mặt đỏ bừng vì hưng phấn, ra sức vỗ tay. Ba người đều là người hiểu về piano, đương nhiên hiểu được độ khó của bản nhạc mà Tần Phong vừa chơi.
Được gọi là bản nhạc khó chơi nhất thế giới, cho tới bây giờ chỉ có những nghệ sĩ hàng đầu mới dám thử thách với nó.
Dù đã học đàn hơn 10 năm như Vi Hàm Phi cũng không dám đàn bản nhạc này, có rất nhiều âm tiết cô không thể nắm chắc, đừng nói là biểu diễn vô cùng thành thục như Tần Phong vừa rồi, cô thậm chí còn không thể nào đàn được hoàn chỉnh.
Nhưng vừa rồi Tần Phong biểu diễn lại giống như nước chảy mây trôi, trong đó không hề có lỗi nào. Nếu nhắm mắt lại để lắng nghe, Vi Hàm Phi nhất định sẽ cho rằng người đang ngồi ở trước đàn đó là một nghệ sĩ dương cầm cấp thế giới.
Vỗ tay một hồi lâu vẫn chưa hề ngừng lại, Tần Phong đứng dậy, tay trái để ở trước ngực, làm một động tác cảm ơn với mọi người.
Tuy rằng vẫn đang mặc bộ quần áo thể thao kia, nhưng động tác của Tần Phong lại vô cùng tự nhiên, giống như một nghệ sĩ dương cầm vừa mới biểu diễn xong cám ơn người nghe, vô cùng quý phái.
- Tần Phong, quá tuyệt vời, không ngờ là cậu còn lợi hại như vậy!
Lý Nhiên vọt lên, ôm Tần Phong một cái. Nếu Tần Phong không lấy tay cản lại thì Lý Nhiên đã nóng lòng muốn hôn lên mặt hắn mấy cái.
- Quá tuyệt vời. Lần đầu tôi được nghe một bản piano như vậy.
- Đúng vậy. Còn mạnh mẽ hơn lúc tôi nghe ở nước ngoài!
- Trình độ cấp thế giới, tuyệt đối là của thế giới, không hề thua kém các nghệ sĩ piano của thế giới!
Hành động của Lý Nhiên khiến cho tiếng vỗ tay dần dừng lại. Mọi người bắt đầu bàn luận, đôi mắt đều tập trung vào người thanh niên trẻ tuổi ở trước cây đàn piano kia.
Những người ở trong căn phòng này đương nhiên là có vài người là những kẻ ăn chơi trác táng không ra gì, nhưng cũng rất nhiều người đều là những người từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, thậm chí đều biết tên của bản nhạc này và độ khó của nó.
Bọn họ tuy rằng tính tình kiêu ngạo, không thích kết bạn với người thường, nhưng cũng thật sự kính trọng người có tài. Tần Phong và tiếng đàn của mình đã lấy được sự tôn trọng của những người ở đây.
Những ánh mắt xem thường vừa rồi lúc này đều đã biến thành ánh mắt tán thưởng, đến khi đã trở về chỗ ngồi rồi, Tần Phong vẫn là trung tâm của mọi người trong phòng.
Bị Lý Nhiên kéo trở lại chỗ ngồi, nghe Lý Nhiên hỏi linh tinh, Tần Phong không khỏi cười khổ nói:
- Anh Nhiên, cho em nghỉ ngơi một lát đi, bản nhạc đó không phải là bản nhạc khó bình thường đâu.
- Được, được, nào, uống nước, uống nước đi!
Lý Nhiên niềm nở bưng lên một chén nước, nhưng lập tức lại lấy tay trái chụp vào gáy, bỏ chén nước xuống, lấy một ly rượu vang đứng lên nói:
- Nào, mọi người cụng ly, vì bản nhạc tuyệt vời vừa rồi của Tần Phong, chúng ta cạn ly!
- Được, nên uống một ly!
- Nào, mọi người cạn ly!
Lời nói của Lý Nhiên chiếm được sự hưởng ứng của mọi người, cho dù là những người ngồi xa hơn 10m cũng đều đứng lên, cầm ly rượu từ xa kính với Tần Phong.
- Cảm ơn mọi người!
Tần Phong cũng đứng lên, lấy hai ngón tay khẽ nâng ly rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm, động tác chuẩn mực không thể bắt bẻ được. Đây không phải là rượu trắng, vừa hô cạn ly là uống một hơi cạn được.
Động tác của Tần Phong khiến cho Đào Quân và Lữ Binh phải lục lại trí nhớ. Vừa rồi còn lấy chuyện Tần Phong uống rượu trắng ra nói, hóa ra Tần Phong uống rượu vang còn lịch sự hơn bọn họ rất nhiều.
- Tần Phong, nào, tôi mời cậu một ly. Cậu chính là chân nhân bất lộ tướng đấy…
Sau khi Tần Phong ngồi xuống, Mạnh Lâm nâng ly rượu lên. Đối với người thanh niên này, Mạnh Lâm hoàn toàn không thể nhìn thấu, không một người thời niên thiếu đã trải qua bi kịch như Tần Phong, tại sao cuối cùng lại học được khả năng chơi đàn tuyệt vời như vậy?
- Cảm ơn!
Tần Phong thản nhiên cười, nâng ly rượu lên uống với Mạnh Lâm. Hắn có thể nhận ra, anh trai của Mạnh Dao có chút cảnh giác với mình nên cũng không muốn nói gì thêm.
- Tần Phong, cậu chơi đàn giỏi như vậy, sao không nghĩ tới việc ra nước ngoài tham gia thi đấu?
Ánh mắt Hoa Hiểu Đồng nhìn Tần Phong lúc này dường như cũng đã có chút thay đổi. Tần Phong ở trong mắt cô trước kia chỉ là một tên vô lại cợt nhả, nhưng sau bản nhạc vừa rồi của Tần Phong thì trên người hắn dường như đầy ánh hào quang.
Thật ra đó cũng là chuyện bình thường, khí chất của một người sẽ thay đổi thích hợp cùng với thân phận và địa vị của người đó.
Hoàng đế Khang Hi thích cải trang đi vi hành, thường xuyên ra ngoài đồng nói chuyện với một lão nông. Ban đầu, lão nông chỉ coi Khang Hi là một phú hộ, lúc nói chuyện còn xưng huynh gọi đệ, thậm chí còn mang bánh ngô cho Khang Hy ăn.
Nhưng một ngày lão nông biết được thân phận thật sự của Khang Hy, quan hệ của họ đã thay đổi. Khi lão nông nhìn Khang Hy quả thực giống như thiên tử hạ phàm, đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng nữa.
Tần Phong tuy rằng chỉ thể hiện một chút tài năng, nhưng chỉ với khả năng đó, cả đời này Tần Phong không cần sự giúp đỡ của ai cũng có thể cơm no áo ấm, đó cũng đã là một lý do khiến người khác tôn trọng.
- Tôi không muốn dựa vào nó để kiếm sống.
Đối xử với Hoa Hiểu Đồng, thái độ của Tần Phong vẫn lãnh đạm như cũ. Từ sau chuyện của Chu Dật Thần, ngoài Lý Nhiên ra, Tần Phong cũng không có cảm tình lắm với những công tử, tiểu thư nhà giàu này.
- Tần Phong, vậy cũng có thể ra nước ngoài giành một số giải thưởng khiến cho người ngoại quốc biết chúng ta cũng có thể chơi được đàn piano, khiến cho thế giới phải kinh ngạc.
Mạnh Dao cũng nói. Không giống người khác, Tần Phong ở trong lòng Mạnh Dao là một người đầy bí mật.
Đối với biểu hiện vừa rồi của Tần Phong, Mạnh Dao tuy rằng cũng kinh ngạc nhưng lại có cảm giác đương nhiên, dường như người như Tần Phong trời sinh đã nên trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
“Hỏng rồi!”
Sau khi nghe em gái nói, Mạnh Lâm giật mình. Mạnh Lâm biết em gái mình kính trọng nhất là người có tài, mà tài năng của Tần Phong khiến cho đàn ông còn có chút yêu thích, càng không cần phải nói tới Mạnh Dao đã đến tuổi yêu đương.
- Tôi không có hứng thú với việc nổi tiếng, vinh quang của đất nước cũng đâu có liên quan gì tới tôi? Có thể sống yên bình là được rồi.
Với Mạnh Dao, Tần Phong cũng không biểu hiện vẻ thân thiện gì, thấy Mạnh Dao hình như vẫn muốn tranh cãi, Tần Phong khoát tay nói:
- Đừng nói chuyện vinh quang của đất nước hay gì đó với tôi, có lẽ đất nước cho mọi người một cuộc sống rất tốt, nhưng tất cả những thứ tôi có bây giờ đều là do một tay tôi làm ra, tôi không nợ đất nước thứ gì cả, cũng không cần vì đất nước mà làm gì cả, cứ coi như là tôi ích kỷ đi!
Năm đó bị vào tù đã khiến Tần Phong bị mất khoảng thời gian tốt nhất để tìm em gái. Điều này vẫn luôn canh cánh trong lòng Tần Phong. Bởi vì Tần Phong khi đó chính xác là chưa đầy 14 tuổi, không nên phải nhận sự trừng phạt bốn năm sống trong ngục.
Nghe Tần Phong nói, Mạnh Dao liền im lặng. Lời này nói ra trước mặt những người đều là con cháu trong giới quan lại, tình cảnh này không khỏi khiến Mạnh Dao có chút xấu hổ.
Nhưng đối với người không dựa vào trời đất, chỉ dựa vào bản thân như Tần Phong, người khác cũng không có cách nào chỉ trích hắn. Bây giờ cũng không phải như 50 năm trước đây, xem trọng sự hiến dâng không vụ lợi nữa.
Không tin đem bản thân và gia đình những người ở đây ra thử xem, mắng chửi vẫn còn là nhẹ, có lẽ bọn họ còn muốn cầm dao đi đâm người ấy chứ.
Nhất là Mạnh Lâm, Mạnh Lâm biết vụ án của Tần Phong năm đó có chút gượt ép, có lẽ chính là vì chính quyền địa phương năm đó muốn loại bỏ lời đồn đại nên mới có phán quyết như vậy. Tần Phong không thù hằn với xã hội đã là rất tốt rồi.
- Tần Phong tiên sinh, cảm ơn màn biểu diễn tuyệt vời của anh!
Trong lúc tình cảnh đang có chút xấu hổ, Vi Hàm Phi cầm một lý rượu tới bên cạnh ghế, nói với Tần Phong:
- Tần Phong tiên sinh, tôi muốn mời anh hướng dẫn kỹ thuật đánh đàn cho tôi, không biết anh có đồng ý không?
- Hướng dẫn?
Tần Phong biết được suy nghĩ của Vi Hàm Phi, lắc đầu nói:
- Kỹ thuật của cô không có vấn đề gì, chỉ là Bản giao hưởng số 3 cô không đàn được.
Vi Hàm Phi có chút tính cách của người phương Tây, không để ý sự thẳng thắn của Tần Phong, nhíu mày nói:
- Tại sao? Tôi chỉ có một số chi tiết nhỏ là cảm thấy khỏ khăn mà thôi.
- Vi tiểu thư, nói một câu không dễ nghe, biểu diễn Bản giao hưởng số 3 chỉ có đàn ông mới có thể hoàn thành được.
Tần Phong lại thích tính cách này, liền nói:
- Cô nên biết, thời gian đàn Bản giao hưởng số 3 rất dài, cần phải có thể lực rất tốt cùng với sự tập trung trong thời gian dài, nếu không có một lỗi nhỏ sẽ phá hỏng một màn biểu diễn hoàn mỹ.
Tần Phong xoa xoa tay, nói tiếp:
- Không phải tôi nói là thể lực của phụ nữ không tốt, nhưng tổng hợp cả hai yếu tốt này thì bản nhạc này phù hợp với đàn ông hơn, cho nên… tôi nghĩ, tôi không dạy được cho cô đâu.
Câu này của Tần Phong cũng không phải là nói dối. Hiện giờ nam nữ đã bình đẳng nhưng rất nhiều ngành nghề chỉ dành riêng cho nam giới, cũng đã xuất hiện nhiều công việc chỉ dành cho nữ giới.
Nhưng không thể phủ nhận là trong một số ngành nghề thì chủ yếu người làm lại là đàn ông!
Giống như là mỗi ngày phụ nữ đều trang điểm nhưng hầu hết những nhà trang điểm và tạo mẫu tóc đều là đàn ông, hàng ngày phụ nữ đều vào bếp nhưng hầu hết đầu bếp đều làn đàn ông, những điều này là không thể phụ nhận được.
- Tôi hiểu rồi, nhưng vẫn muốn cảm ơn màn biểu diễn của Tần tiên sinh.
Những lời này của Tần Phong, thật ra thầy giáo của Vi Hàm Phi đã từng nói rồi, cô cũng biết điều này nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ thất vọng.
- Haiz, cha ở ngoài vừa nghe thấy tiếng đàn của con.
Cùng với giọng nói của Vi Hoa, một đoàn người từ cửa phòng đi vào, nhìn thấy con gái đứng đó, Vi Hoa từ xa đã kêu lên:
- Con vừa đàn đúng không? Cha nghe thấy không kém gì cách nghệ sĩ thế giới đâu.
Bởi vì trước kia chịu sự ảnh hưởng của ông nội là đại tướng nên từ nhỏ Vi Hoa đã được giáo dục rất tốt, cầm kỳ thi họa đều có hiểu biết.
Vi Hoa bình thường cũng tự xưng là người nho nhã, thường xuyên ra nước ngoài nghe các nghệ sĩ nổi tiếng biểu diễn, cho nên cũng có khả năng thưởng thức nhất định.
Con gái có tiền đồ khiến cho người làm cha này đương nhiên là cũng nở mày nở mặt. Sau khi đi vào, Vi Hoa giới thiệu với mấy người phía sau:
- Đây là con gái của tôi, học chuyên ngành đàn piano, thời gian trước còn giành được giải thưởng lớn.
- Cha, đừng nói nữa, mất mặt chết mất!
Nếu như không có Tần Phong ở đây, Vi Hàm Phi cũng cho là mình đánh đàn rất tốt, nhưng sau khi nghe Tần Phong đàn thì cô mới biết là mình còn cách xa với đẳng cấp thế giới.
Bây giờ lại bị cha râu ông nọ cắm cằm bà kia như thế, Vi Hàm Phi chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Vi Hoa nhận thấy sắc mặt con gái có chút bất thường, lạ lùng hỏi:
- Phi Phi, làm sao vậy?
Vi Hàm Phi chỉ chỉ Tần Phong nói:
- Bản nhạc vừa rồi không phải là do con đàn, mà… là Tần Phong đàn.
- Không phải do con đàn?
Vi Hoa nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía Tần Phong, lại không nhớ người này là ai. Vì khi Lý Nhiên đưa mấy người Tần Phong tới, Vi Hoa không hề để ý tới người thanh niên mặc bộ quần áo thể thao này.
- Tần Phong?
Khi Vi Hoa đang ngạc nhiên thì ở trong đám người phía sau bỗng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
- Hả, đúng là nhiều người quen quá.
Tần Phong nhìn thấy mấy người đó, vẻ mặt không khỏi dở khóc dở cười.