Bảo Giám

Chương 192: Đánh lừa (thượng)

Chương 192: Đánh lừa (thượng)
Ngoài những người đến ủng hộ ra thì ở cửa còn có hơn 10 người.
Những người ở đều là những người trong nghề, hôm nay ngoài việc tham gia lễ khai trương còn muốn xem xét một số đổ cổ của Vi Hoa.
Là sinh viên ngành giám định và phục hồi cổ vật, Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đương nhiên cũng ở lại cùng vớ Lý Nhiên.
Trước kia họ đều chỉ là nghe bài giảng của thầy Tề Công, đến cơ hội nói cũng không có, bây giờ có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy mấy người đều cảm thấy hưng phấn, giống như các vệ tinh vây quanh Tề lão tiên sinh.
- Tiểu Vi, tôi nghe nói mấy năm nay cậu thường tham gia vào một số buổi đấu giá ở nước ngoài, mua về những cổ vật đã bị tuồn ra nước ngoài, đây chính là chuyện lợi quốc lợi dân, vô cùng công đức…
Nhìn mấy phòng trưng bày ở trước mắt, Tề lão gia rất vui vẻ. Việc đau lòng nhất đời này của ông chính là tổ tông bất tài, mấy lần bị kẻ thù bên ngoài khi nhục, lấy mất nhiều bảo vật quốc gia ra nước ngoài…
Mấy năm nay Tề Công kết hợp với rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng trong giới đồ cổ, muốn đem những cổ vật quý giá đã bị đưa ra nước ngoài trở về, chỉ là vì thiếu tiền cốn nên hiệu quả đạt được không lớn.
- Thầy Tề, đây là việc mà mỗi người trong nước có khả năng nên làm, so với cống hiến của các ngài cho ngành di sản văn hóa trong nước thì tôi còn kém lắm.
Vi Hoa có thể để Mạnh Lâm đi tiếp mấy vị quan chức cấp bậc không hề thấp kia nhưng trước mặt Tề Công ông ta lại không dám thể hiện chút thái độ kiêu ngạo và sơ suất nào. Lão Tề tuy rằng bề ngoài hiền lành nhưng thực sự là một người rất cứng rắn.
Từng có một tướng lĩnh không quân cao cấp tới nhà Tề Công để xin chữ, đối với chuyện này lão Tề không bao giờ từ chối ai, nhưng đúng hôm đó trong nhà ông có việc nên cho người báo cho người đó là mấy ngày nữa lại tới lấy chữ.
Ai cũng biết vị tướng lĩnh đó sẽ không vui, muốn lão Tề phải viết chữ cho mình luôn. Tề Công liền nổi giận, nói không phải ông là cán bộ không quân sao, mau phái không quân đến oanh tạc tôi đi, khiến cho người đó mất mặt giận dữ mà bỏ đi.
Mấy năm nay Tề Công đã lớn tuổi, bình thường rất ít khi tham gia các hoạt động tư nhân, cũng chỉ vì Vi Hoa đã cung cấp cho ông xem nhiều ảnh chụp cổ vật, sau đó mới mời ông đến hiện trường.
- Tôi à? Chỉ sách vở thôi, vẫn không bằng các cậu…
Lão Tề đã hơn 80 tuổi rồi nhưng suy nghĩ vô cùng minh mẫn, nghe Vi Hoa nói xong không khỏi thở dài một tiếng, vẻ mặt hơi trầm xuống.
Ngay năm ngoái, một bộ bản thảo của chính tay Triệu Mạnh Phủ trong Khải thư tứ đại gia đã bị nước ngoài lấy đi, Tề Công biết tin liền liên kết nhiều ngành, mong muốn lấy lại.
Nhưng cuối cùng bởi vì không đủ lực nên bộ bản thảo vô giá này đã vào túi một phú hào Hồng Kông.
Lý Nhiên ở bên cạnh biết tâm sự này của Tề Công, liền mở miệng nói:
- Thầy, Hồng Kông đã trở lại rồi, bây giờ rất nhiều cổ vật bị người bên đó lấy được cũng tương đương với việc đã trở về đất nước, người không cần suy nghĩ như vậy.
Lý Nhiên ở đại học Bắc Kinh đã 4,5 năm, hơn nữa với gia thế thân phận của mình, trước đó cũng đã theo Tề Công để học giám định thư họa và đá quý.
Thân phận đệ tử này của Lý Nhiên hoàn toàn khác với đám sinh viên nghe giảng ở trên lớp như Tần Phong, hầu như cứ cách một thời gian ngắn, Lý Nhiên lại đến chỗ của thầy Tề để thỉnh giáo.
- Haiz, đều nói là con cháu bất tài, ta đây là tổ tông bất tài.
Lão Tề lắc lắc đầu. Lão Tề chưa bao giờ thừa nhận thân phận hoàng thất nhà Thanh của mình với người ngoài, nhưng hôm nay đã liên tục nói hai lần có thể thấy việc mất đi các di sản văn hóa đã sinh ra oán giận rất sâu sắc.
- Đúng rồi, Lý Nhiên, miếng ngọc lần trước con cầm qua, thầy đã mang tới rồi.
Nhìn thấy Lý Nhiên, lão Tề chợt nhớ ra, lấy ra một miếng ngọc thiền từ trong túi, nói:
- Thứ này là đồ giả, nhưng tay nghề rất tốt, đủ để đánh tráo với đồ thật…
Trước đó không lâu Lý Nhiên mua được một miếng ngọc cổ, lấy cho Tề Công xem xét, đúng lúc đó có người tới xin chữ, lão tiên sinh bảo Lý Nhiên để ở nhà, lần này nhớ tới mới mang theo.
- Là giả?
Đưa tay ra nhận miếng ngọc từ tay Tề Công, Lý Nhiên ngạc nhiên, nói:
- Thầy, miếng ngọc này là do con mua từ trong cửa hàng, họ cũng bán hàng giả sao?
Gần đây Bắc Kinh xuất hiện một số ngọc cổ rất tốt, Lý Nhiên tốn 80 ngàn mới mua được, quan trọng hơn là, ở Bắc Kinh trước giờ không bán ngọc giả, đây là chuyện làm mất uy tín của cửa hàng.
- Ai cũng có thể nhìn nhầm, màu của ngọc này có vấn đề, chắc chắn là do làm cũ đi, hơn nữa thời gian cũng sợ là chỉ không quá 3 tháng…
Tề Công lắc lắc đầu nói:
- Trên miếng ngọc này tuy rằng đao pháp đơn giản nhưng lại có một loại ý cảnh hùng hồn rộng lớn, tự nhiên hào phóng, mạnh mẽ, ngông nghênh, sắc xảo đanh thép, có lẽ chính là Hán bát đao đã thất truyền, có lẽ họ đã nhìn nhầm ở điểm này.
- Hán bát đao? Bây giờ còn có người biết sao?
Lý Nhiên vuốt ve miếng ngọc ở trong tay, nói:
- Thầy, đao pháp này nếu như là Hán bát đao thì 80 ngàn này của con cũng đáng.
Tác phẩm tiêu biểu của Hán bát đao chính là Bát đao thiền, hình dáng thường dùng những đường thẳng đơn giản, biểu hiện trừu tượng, đặc biệt là mỗi đường thẳng đều mạnh mẽ giống như dùng dao để cắt ra, được gọi là “Hán bát đao”.
Hàng mỹ nghệ Hán bát đao là tiểu biểu cho ngọc phẩm ở trong nước, có giá trị nghệ thuật và trình độ kỹ thuật rất cao.
- Giả thì vẫn là giả, nhưng kỹ thuật này thật ra cũng có chút giá trị bảo tồn…
Nhìn miếng ngọc ở trong tay Lý Nhiên, Tề Công nói:
- Theo ta được biết là vẫn còn vài người biết, nhưng sống tới bây giờ cũng đã trăm tuổi rồi, có thể là con cháu của họ…
Nói tới đây, Tề Công thở dài:
- Những người này không cần thiết thì sẽ không xuất hiện đâu, nếu không một bậc thầy về thủ công sẽ chạy không thoát được.
“Mẹ kiếp, đúng là già thành tinh rồi, như vậy cũng có thể nhìn ra?”
Tần Phong nhìn thấy trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, bởi vì miếng ngọc đó đúng là xuất phát từ tay Tần Phong.
Nguyên mẫu miếng ngọc này chính là miếng ngọc do Tần Phong trộm được ở trong mộ.
Trên miếng ngọc đó vốn là kỹ thuật Hán bát đao, nhưng qua tay Tần Phong, lại không đủ một số đường nét trên ngọc, khiến cho từ ngọc nhà Đường biến thành ngọc nhà Hán.
Nhưng Tần Phong không thể nào ngờ tới thứ mà hắn là ở Tân Thiên nhanh như vậy đã tới được thủ đô, hơn nữa còn là cái thứ 2 sau cái của Hồ Bảo Quốc.
Đối với Tề Công, Tần Phong lúc này không thể dùng lời để diễn tả được sự ngưỡng mộ của mình. Lão tiên sinh nói chuyện lời lẽ vô cùng sắc bén, muốn chọn ra điểm xấu của miếng ngọc này thì chính là màu sắc, đây cũng do đã cố làm trong thời gian quá ngắn.
- Thầy Tề, tôi cũng có một miếng ngọc, là mấy hôm trước mua được ở một cửa hàng của người bạn ở Tân Thiên, ngài có thể xem cho tôi?
Vi Hoa vốn muốn mời lão Tề tới giúp mình nhận xét các cổ vật, bây giờ thấy miếng ngọc đó của Lý Nhiên không khỏi mừng thầm, lấy ra một miếng ngọc ở bên hông.
Miếng ngọc này là dùng cả khối để khắc thành, to khoảng bàn tay của đứa trẻ con, bốn phía mượt mà, ở giữa rỗng chạm thành hình phật nằm, hình ảnh giống như in, kỹ thuật vô cùng tinh xảo.
“Anh đây là tổng cổng 30 miếng ngọc, nhanh như vậy đã thấy gặp được 3 miếng rồi?”
Nhìn thấy vật ở trong tay Vi Hoa, Tần Phong không kìm được lộ ra một tia cười khổ. Miếng ngọc này tuy không giống với miếng ngọc thiền kia nhưng cũng là từ Tần Phong mà ra.
- Được rồi, chính chủ ở đây còn chưa thấy đâu đã bắt đầu trước rồi nhỉ?
Lão Tề nghe vậy cười, nhận miếng ngọc, nói:
- Tôi lớn tuổi rồi, đi đứng bất tiện, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.
- Đúng, đúng, chúng ta tới phòng trà đi.
Vi Hoa gật đầu liên tục, đỡ Tề Công vào cửa phòng trà ở phía bên trái. Nơi này là nơi chuyên dùng để tiếp khách, chỉ có thể ngồi được 7,8 người nên những người trẻ tuổi như Tần Phong đương nhiên là phải đứng ở bên cạnh nghe.
Sau khi ngồi xuống, Vi Hoa mới nhìn thấy con gái bảo bối cũng đi vào phòng trà, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Phi Phi, sao con cũng tới đây? Không phải con không hứng thú với mấy thứ này sao?
Tuy rằng Vi Hàm Phi ở nước ngoài thường xuyên giúp cha tham gia các buổi bán đấu giá nhưng Vi Hoa biết mỗi lần cũng chỉ là đi cho có chứ không hề hứng thú với mấy thứ đồ mà người chết đã từng dùng này.
- Con vào nghe thử. Cha đừng để ý tới con, để cho ông Tề xem đi.
Nghe cha nói, khuôn mặt Vi Hàm Phi hơi đỏ lên, nhìn trộm về phía Tần Phong. Cô cũng không biết là có chuyện gì, vừa rồi đi theo Tần Phong nên vào đến đây.
“Không lẽ con gái mình đã ngắm trúng tiểu tử kia rồi? Lát nữa phải tìm Lý Nhiên để hỏi thăm lai lịch…”
Ánh mắt và động tác nhỏ của con gái đương nhiên không thể qua được ánh mắt của Vi Hoa. Vi Hoa đưa mắt qua nhìn Tần Phong, rồi lại chuyển sự chú ý lên người Tề lão tiên sinh.
- Đây là phong cách của ngọc nhà Đường…
Cầm chiếc kính lúp của người khác đưa cho, lão Tề vừa xem vừa giải thích:
- Tuy rằng trước thời Tần Hán đã có ghi chép về điền ngọc nhưng đến nhà Đường mới phát triển, cho nên chất lượng của ngọc nhà Đường và điền ngọc là tốt nhất…
Vi Hoa cũng rất am hiểu về đồ ngọc, liền ngắt lời nói:
- Thầy Tề, miếng ngọc này rất sáng, màu sắc tự nhiên, với quan điểm của mình, tôi thấy đây là chính là một miếng ngọc đời Đường truyền thế….
Tiền văn từng nói, ngọc cổ bình thường, ít nhất phải trải qua một triều đại, hơn nữa phải trải qua ba sự thưởng thức của ba đời người mới có thể được gọi là ngọc cổ truyền thế. Mà giá cả của ngọc cổ truyền thế vượt xa so với ngọc khai quật.
Miếng ngọc này của Vi Hoa, sau khi chủ cửa hàng kia mua được đã coi nó thành bảo vật trấn điếm, nếu không phải vì thân phận đặc biệt của mình thì căn bản là không mua được, những dù là như vậy, Vi Hoa cũng đã tiêu hết 800 ngàn nhân dân tệ.
- Ừ. Nhìn chất ngọc và màu sắc thì có lẽ là ngọc đời Đường.
Tề Công nhìn một hồi lâu, tuy rằng trong lòng có chút cảm thấy không đúng, nhưng lại không tìm được điều gì sơ hở.
- Ngọc Đường là ngọc Đường, nhưng ngọc cổ truyền thế thì không hẳn.
Nghe được lời đánh giá của lão Tề, Tần Phong không nhịn được khẽ nói một câu, trong lòng không khỏi đắc ý vì thủ đoạn đánh lừa của mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất