Bảo Giám

Chương 194: Nguồn gốc (thượng)

Chương 194: Nguồn gốc (thượng)
- Tiểu Tần, mau đưa cho ta xem.
Nghe Tần Phong nói, mắt Tề Công cũng sáng lên. Lão Tề cũng đã nghĩ tới chuyện ngọc này ngọc cổ tân công nhưng thời gian xem xét quá ngắn, không phát hiện ra tỳ vết như Tần Phong nói.
- Không được, không nhìn ra, ta già rồi, mắt kém rồi.
Sau khi nhận chiếc kính lúp vào miếng ngọc từ tay Tần Phong, Tề Công lắc lắc đầu nói:
- Tiểu Vi, lấy cái kính lúp lớn hơn về đây.
Tề lão tiên sinh mắt vốn có tật, sau tuổi 80 thì càng trở nên nghiêm trọng. Đó cũng là nguyên nhân ông ít đi tham dự các hoạt động, thậm chí cả viết chữ cũng tương đối ít.
Phòng trưng bày đồ cổ này của Vi Hoa thật ra là một cửa hàng đồ cổ trá hình, chỉ là do đẳng cấp cao nên không giống như Phan Gia Viên khách cả nước đều có thể tới thăm, Vi Hoa chỉ chọn khách mà tiếp.
Đã là cửa hàng đồ cổ thì không thể thiếu các loại đồ để xem xét đồ cổ, sau khi Vi Hoa dặn dò một tiếng, lập tức có người mang tới một cái hộp, bên trong có 6 chiếc kính lúp lớn nhỏ các loại.
- Đúng vậy, Tiểu Tần nói không sai, thảo nào trong lòng ta vẫn cảm thấy không đúng!
Cầm chiếc kính có bội số lớn nhất quan sát một lúc lâu, lão Tề tỏ vẻ thoải mái, nói:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, không ngờ Tiểu Tần lại có thể quan sát cẩn thận tới như vậy.
- Thầy Tề, đúng là ngọc giả sao?
Vi Hoa ở bên cạnh vẻ mặt có chút khó coi, tiêu tốn 800 ngàn là chuyện nhỏ, quan trọng là nếu chuyện này truyền ra ngoài thì còn gì là thể diện của ông chủ Vi nữa.
- Sao có thể nói là ngọc giả được?
Lão Tề nhìn Vi Hoa, lắc lắc đầu nói:
- Ngọc là ngọc thật, là dương chi bạch ngọc thượng hạng, hơn nữa có bốn loại thấm màu, cũng coi là cực phẩm trong số ngọc cổ…
- Đó… đó không phải là làm mới sao?
Vi Hoa vẫn không thể thoải mái được. Người như Vi Hoa vốn theo đuổi sự hoàn mỹ, hơi có một chút tỳ vết, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.
- Làm mới? Tôi thấy thứ này là mới rồi còn đáng giá hơn cái cũ.
Tề Công cẩn thận quan sát tạo hình phật nằm, nói:
- Ngọc cổ tân công, cũng đòi hỏi phải có tay nghề, với khả năng điêu khắc này, sợ là trong giới điêu khắc hiện nay không ai bằng được…
Hơn nữa phương pháp mà người này dùng vô cùng khéo léo, thêm chút màu vào chỗ vạt áo, nhìn vô cùng tự nhiên. Tiểu Vi, thứ này nếu để tôi định giá thì không có 2 triệu thì không thể mua được!
Cũng không phải Tề Công nói bừa, trong giới chơi đồ cổ, chuyện làm cũ phổ biến như ăn cơm nhưng không phải cứ làm là giá trị sẽ cao.
Giống như ở thời cận đại, có vị họa sĩ tên là Trương Đại Thiên, chuyện mà ông thích làm nhất lúc còn trẻ chính là vẽ các bức tranh nổi tiếng của các họa sĩ thời Đường Tống Minh Thanh.
Khả năng làm giả của Trương Đại Thiên có thể nói là lô hỏa thần thanh. Các bức tranh ông ta vẽ hầu như đều được người ta coi là đồ cổ để sưu tầm. Cho đến khi chính Trương Đại Thiên nói ra mọi người mới biết những thứ mà mình sưu tầm chỉ là những bức tranh mà Trương Đại Thiên vẽ.
Nhưng bởi vì Trương Đại Thiên vẽ rất tinh tế, trình độ vô cùng cao nên cho dù là tác phẩm vẽ lại cũng được mọi người nâng giá lên. Cho nên sau này đã xuất hiện những tác phẩm có giá cao hơn nguyên tác, cũng là một tin đồn thú vị trong giới thư họa.
Tác phẩm làm mới này cũng có phần tương tự với việc Trương Đại Thiên làm giả, bởi vì nó cũng có giá trị rất cao.
Giống như miếng ngọc mà Lý Nhiên đưa cho Tề Công xem, tuy rằng thủ pháp cũng rất tốt nhưng điều kiện vốn có đã quyết định giá trị của nó không cao.
Nhưng ngọc của Vi Hoa lại khác, nó điểm tốt là chất ngọc đẹp, sự chạm trổ của bậc thầy, thấm màu tự nhiên và bao tương làm giả giống như thật, đem tất cả những yếu tố đó cộng lại, giá trị thực tế của nó có lẽ đã vượt qua khối ngọc ban đầu.
- Thầy Tề, nói như vậy, tôi còn được lời?
Lúc này tâm trạng của Vi Hoa giống như là đang ngồi xe lên núi, lúc lên lúc xuống, vốn tưởng mình bị mất mặt ai ngờ lại được lão Tề nói như vậy, hắn lại còn giống như được lời.
Lão Tề gật đầu, nói:
- Nói là có lời cũng không quá, chỉ với thủ pháp chạm rỗng này cũng đã có giá mấy trăm ngàn rồi.
“Đúng là gừng càng già càng cay, con mắt thật lợi hại.”
Lời nói của Tề Công khiến cho Tần Phong thầm kêu trong lòng. Đây là tác phẩm tốn nhiều thời gian nhất của hắn, chỉ khắc thôi đã mất của Tần Phong ba ngày ba đêm, sau đó bao tương cũng lại mất bao tâm tư.
Thật ra Tần Phong muốn giữ lại nó cho mình. Hơn nữa, sau hai năm thấm màu của nó tự nhiên sẽ biến mất, nhất định sẽ bán được giá tốt hơn.
Nhưng thời gian đó Tần Phong đang ngày đêm làm ngọc cổ, sau khi làm xong, tiện tay đặt miếng ngọc này ở bên cạnh, ai biết được Tạ Hiên không biết sự đặc biệt của nó lại mang cả đi bán với giá rẻ.
Sau khi biết chuyện này, Tần Phong cũng không biết làm sao, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Không ngờ chuyện xảy ra đã mấy tháng, bây giờ lại có thể thấy nó ở đây.
- Tiểu Tần, sao cậu lại biết là miếng ngọc này có vấn đề?
Lấy lại miếng ngọc của mình ngắm nghía một hồi, Vi Hoa mới nhớ tới vấn đề này. Vừa rồi Tần Phong còn cách miếng ngọc 3,4m, cách xa như vậy mà có thể nhận ra thật giả thì quả đúng là thần tiên.
- Mới đầu tôi cũng không biết là thật hay giả, chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Tần Phong nhìn Vi Hàm Phi nói:
- Khi cầm trên tay tôi mới phát hiện ra, tỳ vết nhỏ như vậy cũng không dễ thấy được, coi như là tôi may mắn, nhìn một cái đã thấy rồi.
Vi Hàm Phi cũng là cô gái rất thông minh, biết rằng vừa rồi mình đã đem rắc rối đến cho Tần Phong, bây giờ nghe Tần Phong nói, thè lưỡi, vội nói:
- Tần Phong, tôi… tôi không biết là anh chỉ là thuận miệng nói.
- Không sao, cũng là tình cờ thôi!
Tần Phong không để ý khoát tay. Tính cách của Vi Hàm Phi khiến cho người ta rất khó có thể tức giận với cô.
- Tình cờ?
Tề Công thâm ý cười. Tục ngữ nói người già thành tinh, khi Tần Phong vừa mở miệng nói, ông ta đã cảm thấy dường như Tần Phong đã biết miếng ngọc này là giả.
Nhưng mỗi người đều có bí mật riêng, lão Tề cũng không muốn nói thẳng ra trước mặt mọi người, bèn nói:
- Tiểu Tần, tôi thấy em rất hiểu biết về ngọc, cái nhìn về ngọc thạch cũng rất thấu đáo? Không biết là em học từ ai?
“Gạn hỏi tôi hả?”
Tần Phong cười thầm trong lòng. Thật ra hắn vẫn rất hiếu kỳ, Tề Công và sư phụ hắn đều cùng xuất thân là người của hoàng thất, không biết hai người này có biết nhau hay không.
- Em chỉ theo người học qua loa một chút về giám định đồ cổ thôi.
Nhớ đến điều đó, Tần Phong cũng không giấu giếm, thoải mái nói:
- Nói tên của sư phụ em ra, có lẽ là thầy không biết, sư phụ của em tên là Hạ Tứ Hải…
Sau khi nói ra cái tên này, Tần Phong luôn nhìn chằm chằm Tề Công. Cái tên này là tên giả mà ngày xưa Tái Thị dùng ở trên giang hồ, sau khi bị ở tù vẫn dùng cái tên này.
- Hạ Tứ Hải? Chưa từng nghe tới…
Tề Công suy nghĩ một lát, lắc đầu tự giễu nói:
- Giang hồ rộng lớn, người tài rất nhiều, người như tôi mà lăn lộn trong thế giới đó thì sợ là sớm đã không chịu nổi rồi.
Nghe Tề Công nói là không biết, Tần Phong thoáng có chút thất vọng, chưa từ bỏ ý định nói:
- Thầy Tề, sư phụ em còn có một tên nữa, là Tái Thị!
- Tái Thị, Tái Thị, cái tên này thật kỳ lạ, sao lại có cảm giác quen thuộc thế này?
Tề Công nghe thấy cái tên này, sắc mặt liền biến đổi, nhắc lại vài lần trong miệng, bỗng trợn tròn mắt, ôn tồn nói với Tần Phong:
- Là Tái trong tái nhân, Thị trong thượng nhật hạ chính phải không?
- Đúng vậy, thầy biết sư phụ em?
Tần Phong gật gật đầu. Hắn không ngờ Tề Công lại biết sư phụ mình. Hai người họ hơn kém nhau 10 tuổi, khi Tái Thị rời kinh, Tề Công cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
- Có biết, đương nhiên có biết.
Tề Công vừa nói vừa chỉ, nhìn những người xung quanh nói:
- Tiểu Vi, chuyện của cậu để sau hãy nói, tôi có vài lời muốn nói với anh bạn trẻ này một chút…
- Được, lúc này xem cũng được. Thầy Tề, thầy cứ nói chuyện với Tiểu Tần trước đi.
Những người ở đây đều là những người đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đương nhiên nhìn ra được Tề Công và Tần Phong dường như có chút quan hệ sâu xa. Mọi người đều lui ra ngoài, ngay cả Vi Hàm Phi không hiểu chuyện gì cũng bị cha kéo ra ngoài.
- Tần Phong, cậu… cậu là đệ tử của Tái Thị?
Thấy phòng trà đã đóng cửa, Tề Công ngồi trên có chút xúc động, đứng lên run rẩy nói:
- Ông cụ, bây giờ ông cụ có tốt không? Còn… còn sống chứ?
Cũng khó trách Tề Công muốn bảo mọi người đi ra ngoài, nếu không sẽ khiến mọi người nổi lên một cơn sóng thắc mắc, với thân phận và tuổi tác của Tề Công, còn phải gọi một tiếng “ông cụ”, sư phụ của Tần Phong hẳn là một người có địa vị rất cao?
- Thầy ạ, sư phụ của em đã qua đời rồi…
Vẻ mặt Tần Phong có chút buồn bã, nói:
- Hai năm trước đã qua đời rồi, ra đi rất bình thản. Sư phụ hưởng thọ 93 tuổi, cũng coi như là cao tuổi rồi.
- Sớm nên nghĩ tới rồi, ông cụ nhiều hơn ta mười tuổi, cho dù khỏe mạnh thì cũng đâu chịu nổi thời gian?
Nghe Tần Phong nói xong, hai hàng nước mắt lão Tề rơi xuống, rõ ràng việc Tái Thị qua đời khiến cho ông ta rất đau khổ.
Tần Phong biết mắt cua Tề Công không tốt, vội khuyên nhủ:
- Tề lão gia, không nên như vậy, khi sư phụ ra đi không có gì tiếc nuối.
- Đừng, đừng gọi ta là lão gia, ta không đảm đương nổi.
Tề Công lau nước mắt, nói:
- Tính theo sư phụ của cậu, Tái, Phổ, Dục, Hằng, Tề, ta kém lão nhân gia 4 thế hệ. Nếu phải gọi thì ta phải gọi cậu là lão gia rồi.
Tuy rằng với người ngoài Tề Công cũng không thừa nhận mình là người của hoàng thất nhưng vai vế trong dòng họ đều đã có gia phả, hơn nữa cũng là mối quan hệ huyết thống của tổ tiên truyền lại.
Hơn nữa, những người lớn tuổi đặc biệt chú ý tới vai vế, cho nên ở trước mặt Tần Phong, Tề Công dù đã hơn 80 tuổi cũng không dám nói bừa.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất