Bảo Giám

Chương 201: Tìm tới cửa.

Chương 201: Tìm tới cửa.
- Người khác tìm cậu, tôi đâu biết có chuyện gì? Tuy nhiên cô gái đó khá cao, trông cũng xinh...
Tân Nam lộ ra vẻ háo sắc, tiến đến bên người Tần Phong, lời nói lại rất đứng đắn:
- Tần Phong, nghe nói cậu tiếp nhận hạng mục tu sửa bộ sưu tập di sản văn hóa viện bảo tàng Cố Cung của Tề lão?
- Không nhanh như vậy, còn chưa rõ ràng...
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Gần đây thời tiết thay đổi có chút bất thường, đợi sau tháng 12 mới có thể tiến hành.
Bộ sưu tập di sản văn hóa của viện bảo tàng trong Cố Cung, không có cái nào không phải di sản quý giá cấp quốc bảo, có rất nhiều thứ có yêu cầu cao đối với môi trường bên ngoài, nhiệt độ quá lạnh hay quá nóng cũng gây tổn hại cho di sản.
Hiện tại đã sắp đến tháng 11, vì không có phòng khống chế nhiệt độ thích hợp, cho nên chỉ có thể đợi sau khi thủ đô chuyển ấm, mới tiến hành công tác tu sửa.
- Tần Phong, quay về cậu nói với Tề lão một tiếng, cho anh tham gia tổ công tác tu sửa với.
Tân Nam vẻ mặt siểm nịnh gõ lên bả vai Tần Phong nói:
- Người anh em, anh là nhà khảo cổ chuyên nghiệp, bình thường đều là tìm di sản từ trong mộ táng, làm việc này hẳn là thuận buồm xuôi gió.
Lời này của Tân Nam cũng không phải là nói khoác, mục đích của khảo cổ, chính là để cứu những di sản quý giá và tư liệu văn hiến lịch sử từ trong mộ táng hoặc di tích cổ, tu sửa di tích cũng là việc bắt buộc. Nếu không sau khi gặp được di sản đào dưới đất lên, lại bó tay chẳng biết làm sao, vậy không phải là khảo cổ mà là phá hủy.
Để bảo tồn di sản văn hóa trong các mộ táng tốt hơn, công tác khai quật khảo cổ bình thường đều tiến hành vào mùa xuân, cho nên sau khi vào đông, công việc của Tân Nam cơ bản đều đang ngừng trệ, mỗi ngày ngoài việc yêu đương thì không còn việc gì khác.
- Được, em sẽ nói với Tề lão, nhưng có thể vào hay không, tôi cũng không cam đoan.
Tần Phong gật đầu đồng ý, với trình độ về mặt phục chế di tích văn hóa của hắn, có lẽ chỉ cần một thời gian rất ngắn rèn luyện, là có thể tiến hành công tác phục chế một mình, đến lúc đó hắn có thể để Tân Nam tới trợ giúp mình.
Dù sao so với đám Phùng Vĩnh Khang, Chu Hải, người từng có kinh nghiệm khai quật di sản thực tế như Tân Nam mạnh hơn nhiều, những việc như bào chế phối trí thuốc hóa học có thể để Tân Nam làm.
- Hây, anh bạn, có lời này của cậu là được rồi...
Nghe Tần Phong đồng ý, Tân Nam không khỏi mừng rỡ. Anh ta đã dò hỏi rõ rồi, lần này tài chính cho việc tu sửa bộ sưu tập di sản văn hóa của bảo tàng Cố Cung lên tới mười triệu, chỉ cần làm mấy tháng, thu nhập trăm ngàn không phải là vấn đề.
Vốn Tân Nam cho rằng mình khá giàu, nhưng sau khi vừa học thạc sĩ vừa yêu đương, anh ta mới phát hiện, chỉ với mấy trăm ngàn ông nội để lại cho mình, chẳng đáng gì đối với cuộc sống ở thủ đô.
Đặc biệt là gia cảnh nhà bạn gái Tân Nam không tồi, điều này cũng khiến Tân Nam cảm thấy áp lực rất lớn, thời gian gần đây luôn suy nghĩ việc mở cửa hàng đồ cổ, không có việc gì lại chạy đến Phan Gia viên.
- Tần Phong, học nhiều quá ngộ chữ rồi...
Nhìn thấy Tần Phong nhìn bức thư trên tay mắt không rời, Tân Nam cướp lấy thư, nói:
- Hôm nay cuối tuần, tôi dẫn cậu đi Phan Gia viên dạo? Nghe nói tiểu tử họ Phùng kia khoe, nói cậu rất giỏi xem xét đồ cổ...
- Phan gia viên? Em cũng chưa từng tới, đi, chúng ta đi xem...
Nghe Tân Nam nói vậy, Tần Phong bỗng nhiên nghĩ, đến thủ đô đã gần được hai tháng, ngoài lần tới hội sở của Vi Hoa, đúng là hắn chỉ đi lại quanh trường.
Còn một điểm chính là, gần đây tiểu mập Tạ Hiên có chút không an phận, phòng game đối với anh ta mà nói hàm lượng kĩ thuật quá thấp, anh ta tìm Tần Phong than phiền mấy lần, muốn mở cửa hàng đồ cổ ở thủ đô.
- Vậy còn ngây ra làm gì, nhanh đi...
Tân Nam nghe vậy mừng rỡ, lôi Tần Phong ra ngoài, kỳ thật mấy ngày trước, sau khi biết Tần Phong am hiểu giám định di sản văn hóa, anh ta liền có ý định kéo Tần Phong hợp tác mở cửa hàng đồ cổ.
Phải biết rằng, học khảo cổ không có nghĩa là biết giám định và thưởng thức đồ cổ, cái này căn bản là hai khái niệm khác nhau, tục ngữ nói những người chết đuối đều là biết bơi, nhất là người trình độ gà mờ như Tân Nam.
Ngay cả một vài giáo sư khảo cổ đã về hưu trong khoa khảo cổ, chuyện bị té chân trong giới chơi đồ cổ là việc bình thường. Họ cho rằng bản thân hiểu biết rộng, nhưng thật sự bước vào ngành, lập tức sẽ mất phương hướng.
Mà mở cửa hàng đồ cổ, đặc biệt cần thầy giám định có hỏa nhãn kim tinh, nếu không chỉ với tài sản mấy trăm ngàn của Tân Nam, gặp phải một thứ đồ giả sẽ khiến anh ta đền bù ngay cả quần lót cũng không còn.
- Anh xuống lầu chờ em chút, em còn chưa đánh răng rửa mặt.
Tần Phong đẩy Tân Nam ra, đi tới phòng vệ sinh, hôm qua hắn chưa xử lý được một vấn đề hóa học, cân nhắc suốt đêm, lúc Tân Nam tới, hắn vừa dậy.
- Tần Phong, nhanh xuống, có người tìm.
Vừa mới rửa mặt, Tần Phong chợt nghe tiếng Tân Nam gọi bên dưới.
- Ai đó?
Vội vàng lấy khăn lau mặt, sau khi Tần phong cầm ví đóng cửa phòng liền đi xuống tầng.
- Á, chính là vị đó.
Tân Nam đứng ở bên cạnh cửa phòng bảo vệ, bĩu môi về phía bên ngoài tòa nhà nói:
- Mấy hôm nay tìm cậu vài lần, có phải tiểu tử cậu làm chuyện gì bội tình bạc nghĩa không?
Từ khi Tần Phong tới đây sống, con gái tới tìm Tần Phong, không ai không phải mỹ nữ hoa hậu giảng đường, điều này khiến Tân Nam cũng phải ghen tị. Sao từ lúc lên đại học, ngay cả bạn học răng hô mắt cận cũng không muốn tìm anh ta nói chuyện?
- Vi Hàm Phi?
Tần Phong thò đầu ra, mày nhíu lại, hắn không phải chán ghét Vi Hàm Phi, chỉ là có chút cảm giác muốn tránh xa gia đình cô.
Tục ngữ nói nhân quý tự tri (con người nên tự biết mình là ai), từ lúc Tần Phong từ chối việc Hồ Bảo Quốc muốn đổi tên mình, Tần Phong ý thức được, việc mình từng ngồi tù và những thứ mình từng trải qua trước đây, về sau nhất định sẽ bị người ta lật lại.
Trong buổi tiệc của hội sở nửa tháng trước, Tần Phong đã có loại giác ngộ này, từ thái độ của Mạnh Lâm đối với mình, hắn đã nhận ra tâm lý phòng bị của đối phương.
Sau đó tìm Lý Nhiên nghe ngóng công tác của Mạnh Lâm, Tần Phong lập tức kết luận, người bạn kia chắc chắn từng xem hồ sơ của mình, nếu không tuyệt đối sẽ không bày ra vẻ phòng bị với Tần Phong như phòng cháy phòng trộm trước mặt em gái mình.
Tần Phong từ nhỏ sinh ra đã cứng cỏi, chưa từng làm những việc cầu xin người ta thương hai, huống chi Tần Phong hiện tại cũng không muốn có quá nhiều rắc rối trong chuyện tình cảm.
Chậm trễ trong chuyện tình cảm không có nghĩa là ngốc, Tần Phong dĩ nhiên có thể cảm nhận Mạnh Dao có chút khác biệt đối với mình, cho nên trong khoảng thời gian này cả ngày hắn tới thư viện, thật ra một nửa nguyên nhân là trốn tránh Mạnh Dao.
Chỉ là Tần Phong không ngờ, Mạnh Dao không tới, viên ngọc quý trong tay Vi lão lại tới, cô gái tính tình ngay thẳng này, chỉ khiến Tần Phong thêm đau đầu.
- Haiz, gần đây bận rộn, Vi tiểu thư, tôi không có thời gian rảnh dạy cô đánh đàn.
Không đợi Vi Hàm Phi mở miệng, Tần Phong chặn trước, diễn tấu đàn dương cầm đối với hắn mà nói chỉ là một kỹ năng, từ trước tới nay Tần Phong chưa từng nghĩ có chiến tích gì về mặt đó.
Bản thân coi đàn dương cầm là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao. Đương nhiên Tần Phong không muốn lãng phí thời gian dạy người khác đánh đàn.
Hơn nữa trong mắt Tần Phong, cấp độ về đàn dương cầm của Vi Hàm Phi cũng phải đạt cấp 10, tối đa đạt mức biểu diễn, không gian để nâng cao thêm không lớn lắm, muốn đạt giải thưởng quốc tế, trừ phi cuộc thi kia là do cha cô Vi Hoa tổ chức.
- Tần Phong, không phải tôi tới tìm anh để học đàn.
Câu nói đầu tiên của Vi Hàm Phi khiến Tần Phong sửng sốt, không kìm được hỏi:
- Vậy cô đến tìm tôi làm gì? Tôi còn có việc, sắp phải ra ngoài rồi.
“Bà nó, lại có kiểu tán gái như vậy sao?”
Tân Nam đứng ở bên cạnh lo lắng sốt ruột, người bạn này đối mặt với mỹ nữ, sao câu đầu tiên lại lại trực tiếp từ chối người ta vậy. Tân Nam thấy xem ra Tần Phong không có hứng thú với chuyện tình cảm.
- Không sao, tôi thấy khá hợp với anh, muốn tới đây tìm anh chơi, ai ngờ hai lần đều không gặp anh.
Con gái sống ở nước ngoài quả nhiên rất chủ động, nếu không phải cha cô vẫn luôn nhấn mạnh con gái nói chuyện làm việc đều phải tự trọng, Vi Hàm Phi chắc còn nói được là thích Tần Phong.
Đương nhiên, nói thích thì có chút khoa trương, hiện tại Vi Hàm Phi chỉ dừng ở giai đoạn yêu mến, thật sự biểu hiện lần đó của Tần Phong quá ấn tượng, khiến Vi Hàm Phi nảy sinh sự tò mò với hắn.
- Cô rảnh thế sao? Gần đây tôi không có thời gian chơi, cuối năm phải thi 7,8 môn…
Tần Phong lại nói ra một câu khiến Tân Nam ở phía sau thiếu chút nữa phun máu, anh ta đã bắt đầu thầm nguyền rủa cả đời Tân Phong không có ai yêu.
- Hôm đó anh nói tôi không hiểu tiếng Trung, hiện tại tôi đang là sinh viên khoa tiếng Trung đại học Bắc Kinh.
Vi Hàm Phi ưỡn ngực, trên vị trí cao cao kia, nhìn rõ huy hiệu của trường đại học Bắc Kinh.
- Tôi còn muốn nói cô tránh xa tôi một chút…
Tần Phong thật sự không muốn dây dưa tới đối phương, trong lòng thầm kêu bất đắc dĩ, đại học Bắc Kinh mà tất cả học sinh thi đại học đều muốn đâm đầu vào, trong mắt con nhà thế gia, chẳng qua chỉ là một nơi muốn đến thì đến.
Kỳ thật Tần Phong hiểu lầm Vi Hàm Phi. Vi Hàm Phi vốn là học sinh của học viên âm nhạc hoàng gia Thụy Điển, danh tiếng của trường này trong giới âm nhạc, chỉ e còn lớn hơn đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh.
Cho nên Vi Hàm Phi chỉ là làm thủ tục chuyển trường bình thường, chứ không phải hoàn toàn dựa vào quan hệ. Đương nhiên, từ khoa âm nhạc chuyển sang khoa tiếng Trung, Vi Hoa vẫn có ít nhiều tác động.
- Khoa tiếng Trung tốt, khoa tiếng Trung tốt.
Tần Phong hờ hững than hai câu, quay đầu nhìn Tân Nam, tức giận nói:
- Chẳng phải anh bảo đi Phan gia viên sao? Còn đi nữa không?
- Cậu vẫn muốn đi?
Lúc này Tân Nam hận không thể cầm cái gạt tàn của ông cụ trong phòng bảo vệ nện vào đầu Tần Phong một cái.
Có gái đẹp tới cửa tìm, lại nói rõ muốn tìm hắn chơi, Tần Phong lại vướng bận chuyện đi Phan gia viên chơi. Hai thằng trai đi dạo phố với nhau, không bằng gái đẹp hẹn đi chơi?
- Đương nhiên muốn đi.
Tần Phong trừng mắt liếc nhìn Tân Nam, quay đầu nói:
- Vi tiểu thư, chúng tôi muốn đi Phan gia viên, cô muốn đi cùng không?
- Được, Phan gia viên chẳng phải đối diện hội sở của cha tôi sao? Tôi còn chưa từng tới đó…
Điều khiến Tần Phong buồn bực thiếu chút nữa hộc máu là, chẳng qua mình chỉ là mời xã giao, Vi Hàm Phi chẳng thèm suy nghĩ gì đã gật cái rụp.
- Được rồi, vậy cùng đi.
Tần Phong buồn bã ỉu xìu nói một câu, lấy điện thoại gọi Tạ Hiên, bảo gã lái chiếc xe taxi “vô thường” anh Hắc Tử từng tặng đợi ở cổng trường.
Đi cùng Vi Hàm Phi, Tần Phong mới phát hiện, cô gái này cao hơn Mạnh Dao vài phân, chắc khoảng 1m73.
Nếu không phải Vi Hàm Phi đi giày bệt, chỉ e Tần Phong đứng cạnh cô cũng thấy xấu hổ.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất