Chương 202: Bạn học..
- Tần Phong, tiểu tử cậu thật bất nghĩa, khó lắm mới gặp một lần, còn muốn trốn hai anh em bọn tôi?
Vừa đi tới cửa vườn trường, phía sau liền truyền đến tiếng la của Phùng Vĩnh Khang. Tần Phong nhìn lại, Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải thở phì phì đuổi theo phía sau.
- Chào Vi tiểu thư, chúng ta lại gặp rồi.
Nhìn thấy Vi Hàm Phi bên cạnh Tần Phong, Chu Khải không kìm được nháy mắt với Tần Phong, ánh mắt kia rõ ràng là đang khinh bỉ Tần Phong trọng sắc khinh bạn.
- Hiện tại Vi tiểu thư là bạn học Vi, mọi người đều biết không cần tôi giới thiệu.
Tần Phong cũng lười giải thích, đi thẳng vào vấn đề:
- Hiện tại chúng tôi muốn đi Phan gia viên, hai người đi không?
- Đương nhiên đi, anh Nam gọi điện cho tôi, có thể không đi sao?
Chu Khải cười hắc hắc tiến lên trước, nói nhỏ bên tai Tần Phong:
- Tần lão đại, cha tôi nghe nói tôi từng gặp Tề lão, thiếu chút nữa mua cả chục băng pháo nổ treo ở cửa nhà để đốt…Tôi nói chức, cậu có thể nói với Tề lão một tiếng không, nhận thêm một đệ tử đóng cửa, sau này tôi về nhà, vậy cũng coi là rạng rỡ tổ tông.
Chu Khải là người Hà Bắc, cha anh ta là nhà kinh doanh đồ cổ nổi tiếng của Hà Bắc, tuy nhiên hai chữ “nổi tiếng” cũng là giới hạn ở phạm vi trong Hà Bắc, so với những nhân vật cấp Thái sơn bắc đầu trong ngành đồ cổ, thì thua kém một trời một vực
Cho nên sau khi nghe nói Chu Khải từng tiếp xúc gần với Tề lão, hẳn sẽ khiến Chu lão vui như mở cờ, nếu con trai có thể bái làm đệ tử môn hạ, vậy thực sự ông ta có thể ngẩng thẳng đầu trong giới đồ cồ Hà Bắc.
- Còn cả tôi nữa, còn cả tôi nữa.
Phùng Vĩnh Khang cũng không cam lòng chịu yếu thế, lôi cánh tay Tần Phong như nịnh một cô gái, miệng nói:
- Tần lão đại, cậu cũng không thể quên người anh em là tôi nha, chăn một con dê cũng phải chăn, mà cả đàn cũng phải chăn, nhận đệ tử phải tính cả tôi.
Tề Công vốn là thầy giáo, giảng dạy nhiều năm, có học sinh ở khắp nơi, nhưng đệ tử kế thừa chuyên nghiệp giám định và khôi phục đồ cổ chỉ có mấy người. Mà những người này hiện nay không ai là không phải chuyên gia giám định hoặc học giả nổi tiếng.
Cho nên chỉ cần ôm được cái đùi to Tề lão này, người của giới đồ cổ trong nước sẽ nể mặt vài phần, nếu không phải Tân Nam đã bái một vị đại sư khác, nói không chừng cũng muốn quấn lấy Tần Phong.
- Hai người có phải nhầm nhọt gì không vậy?
Tần Phong khinh thường, đẩy Phùng Vĩnh Khang ra nói:
- Tôi là đệ tử của Tề lão, không phải thầy của ông ấy, ông ấy muốn nhận ai làm đệ tử, tôi căn bản không có quyền nói…
- Ây, cậu có thể tác động cho bọn tôi.
Phùng Vĩnh Khang chắp tay thở dài, tỏ vẻ đáng thương nói:
- Tần Phong, người anh em, chỉ cần cậu giúp được, sau này có bảo tôi đâm vào núi đao nhảy xuống biển lửa tôi cũng không từ.
- Thật ư?
Tần Phong nhìn Phùng Vĩnh Khang không mấy tin tưởng.
- Đương nhiên là thật.
Phùng Vĩnh Khang ưỡn ngực nói:
- Chỉ cần cậu đồng ý, bảo tôi đi sang đông tôi tuyệt đối không sang tây, bảo tôi đuổi chó tôi tuyệt đối sẽ không đuổi gà.
- Vậy được, lão Phùng, nghe cậu nói dáng người cậu cũng khá ổn, lúc chơi bóng rổ rất nhiều nữ sinh cổ vũ cậu đấy.
Tần Phong cười gian xảo.
- Đương nhiên, Tần lão đại, ai bắt nạt cậu? Người anh em tôi sẽ xử lý!
Phùng Vĩnh Khang tưởng Tần Phong bị người khác ức hiếp, bảo mình đi giúp đỡ.
- Không, chỉ là tôi cảm thấy dáng người cậu mà không thi thố tài năng gì ở trường đúng là đáng tiếc thật.
Tần Phong rất chân thành nói:
- Như vậy đi, lão Phùng, cậu khỏa thân chạy một trăm met ở cổng vườn trường này, việc đó của cậu tôi sẽ giải quyết, thế nào?
Tần Phong chưa dứt lời, Vi Hàm Phi bên cạnh đã cười run người. Cô ở nước ngoài nhiều năm, sớm đã quen với trò đùa giữa học sinh với nhau như này.
- Lão đại, cậu…cậu làm khó người ta quá đi.
Phùng Vĩnh Khang nhìn những học sinh ra vào cồng trường, khuôn mặt nhăn lại như khổ qua. Quay mặt nhìn Tần Phong, cắn chặt răng nói:
- Anh bạn, có thể để lại cái quần lót được không?
- Không được, thế đâu gọi là khỏa thân chạy.
Tần Phong mơ hồ nói:
- Lão Phùng, đây gọi là vừa cởi liền nổi tiếng, tục ngữ nói xưa kia Cô Hồng Minh khẩu chiến quần nho, hôm nay Phùng Vĩnh Khang khỏa thân chạy quanh vườn trường, đều là một giai thoại.
- Được rồi, cậu đừng làm khó bạn bè thế, nếu tôi mà cời, chỉ e ngày mai sẽ bị đuổi học.
Phùng Vĩnh Khang rất nghiêm túc suy nghĩ lợi hại của việc này, cuối cùng vẫn là lắc đầu. Anh ta cởi rồi chưa chắc Tần Phong đã làm xong việc, nhưng nhất định sẽ bị trường xử lý.
- Cậu cũng biết làm khó? Vậy tôi mở miệng nói với Tề lão không phải là làm khó sao?
Sắc mặt của Tần Phong bỗng trở nên nghiêm túc, nói:
- Tôi không có bản lĩnh để mọi người bái môn lão Tề, nhưng qua một thời gian nữa, có một hạng mục phục chế Tề lão tổ chức, các cậu có thể tham gia.
Tần Phong dừng một chút nói:
- Hạng mục này có thể sẽ tiến hành trong khoảng thời gian từ nửa năm tới 1 năm. Có được phần kinh nghiệm này, thêm việc được nghe Tề lão giảng bài ở đại học Bắc Kinh, sau này đối với bên ngoài các cậu có thể tự gọi là đệ tử của Tề lão, ông ấy cũng sẽ không nói gì.
Ngôn ngữ uyên thâm, học trò và đệ tử thực ra là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, truyền thụ tri thức chỉ có thể gọi là học sinh, được truyền thụ kỹ năng mới thực sự gọi là đệ tử.
Giống như Tề lão công khai giảng bài, những người nghe giảng đều là học trò của ông. Nhưng chỉ có người được truyền thụ kĩ năng không công khai mới trở thành đệ tử của ông.
Việc này từ trước đến nay đều như vậy, nhất là thường thấy nhất trong giang hồ.
Năm đó Lưu gia Thương Châu mà Tần Phong học võ, hiện tại mở một trường dạy võ, thu vài trăm đệ tử, nhưng e chỉ có ít ỏi mấy người có thể đạt tới công pháo trung tâm bát cực quyền.
- Hì hì, vậy cũng được, Tần Phong, đa tạ.
Sau khi nghe thấy Tần Phong nói, Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải nhất thời kích động. Nếu đúng như Tần Phong nói, có thể làm hạng mục với Tề lão, sau này sẽ gọi Tề lão là sư phụ, với tu dưỡng của Tề lão, hẳn sẽ không phủ nhận.
- Tần Phong, đúng là anh em tốt, sau này thích cái gì chỉ cần nói một câu nhé.
Chu Khải vỗ vỗ cái túi một cách hào phóng, nói:
- Cha tôi mà vui lên, sẽ cho không ít tiền, hôm nay sẽ tiêu tiền cho cậu hết.
Vốn Chu Khải và Phùng Vĩnh Khang có ý muốn tạo quan hệ tốt với Tần Phong. Hiện tại có việc cần nhờ người ta, tốn chút tiền đối với họ mà nói không thành vấn đề.
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Thôi đi, nếu tôi nhìn trúng thứ mấy trăm ngàn, chẳng phải cha cậu phải chạy tới thủ đô đưa tiền sao?
- Nói cũng đúng….
Nghĩ tới nơi hôm nay định tới, Chu Khải nhất thời không nói gì, chợ đồ cổ ngư long hỗn tạp, nhưng cũng không phải đồ bán đều là giả, chỉ cần anh có tiền, thứ đồ hơn chục triệu cũng có thể tìm thấy ở Phan gia viên.
- Anh Phong, đây…ở đây.
Cùng đám người Phùng Vĩnh Khang cười nói ra khỏi vườn trường. Từ xa Tần Phong nghe thấy tiếng la của Tạ Hiên. Quay đầu nhìn lại, Tạ Hiên đứng cạnh chiếc xe thể thao màu vàng, hết sức vẫy tay ra hiệu cho Tần Phong.
- Hiên tử, đợi lâu rồi à?
Tần Phong dẫn theo mấy người tới, giới thiệu:
- Đây là anh em của tôi Tạ Hiên. Mấy người này là bạn học của tôi. Cậu ta tên là Phùng Vĩnh Khang, kia là Chu Khải, đây là Nam ca, chính là ông chủ cũ?
Năm đó Tần Phong dẫn theo Lý Thiên đi xa, là Tạ Đại Chí ra mặt thu nhận họ. Từ đầu tới cuối Tạ Hiên không hề ra mặt, coi như hai người không quen biết.
- Ai chà, đều là anh em, mau lên xe.
Tạ Hiên là người có mắt nhìn, sau khi nghe Tần Phong giới thiệu, vội vàng mở cửa xe:
- Đến, đến, mấy anh em uống nước, đã tháng 11 rồi mà còn nóng vậy?
- Tạ huynh đệ đúng là người hiền lành thật thà.
Sau khi lên xe, Phùng Vĩnh Khang không nhịn được khen Tạ Hiên một câu. Tên mập kia trời sinh có bộ mặt trung hậu thật thà, thêm sự ân cần kia, mặc dù lần đầu gặp, cũng khiến người ta có ấn tượng tốt với gã.
- Hiền lành? Chỉ e buôn bán cậu còn phải giúp cậu ta đếm tiền.
Nghe thấy Phùng Vĩnh Khang nói vậy, Tần Phong không kìm được bĩu môi. Trên con phố đồ cổ Tân Thiên hiện nay, ai không biết đại danh của ông chủ Tạ?
- Anh Phong, cô gái xinh đẹp kia là ai?
Tạ Hiên sớm đã nhìn thấy Vi Hàm Phi bên cạnh Tần Phong, chỉ là anh ta biết Tần Phong khi ở trước mặt con gái da mặt rất mỏng, cho nên kìm lại không hỏi.
- Cô ấy là bạn học của tôi
Tần Phong nhìn về phía Vi Hàm Phi nói:
- Vi tiểu thư, hay để anh Nam chở cô, cô nhìn xem chiếc xe này thực sự không ngồi đủ chỗ.
Chiếc xe Tạ Hiên lấy được từ chỗ Hắc Tử là chiếc xe Hắc Tử bỏ ra ba ngàn mua lại từ một bác tài xế taxi. Trước sau cộng lại cả lái xe chỉ có thể chở được năm người, tính cả Vi Hàm Phi thì thừa một người.
- Không cần, tôi có xe, Tần Phong, tôi đưa cậu đi.
Vi Hàm Phi lắc đầu, lấy chiếc chìa khóa trong túi ấn một cái, bỗng có âm thanh tít tít phát ra từ cách đây hơn 20m.
- Xe thể thao à.
Nhìn theo phía âm thanh, ánh mắt Tạ Hiên đột nhiên sáng lên, đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ. Về phần biển hiệu gì, con dễ nhũi này của Tạ Hiên không quen.
- Đi, chúng ta cùng trải nghiệm xem.
Tần Phong không ngại ngùng, lấy chìa khóa trong tay Vi Hàm Phi, nói:
- Tôi quen đường, để tôi lái.
- Tần Phong, anh từng lại Ferrari?
Nhìn Tần Phong khởi động xe quay vòng thành thục, Vi Hàm Phi vẻ mặt ngạc nhiên. Chiếc xe này cô mang từ nước ngoài về, để đưa được vào trong nước, chỉ riêng tiền hải quan cũng đã đủ mua được mấy chiếc.
Hơn nữa theo Vi Hàm Phi biết, toàn bộ thủ đô không quá 3 người có chiếc xe như này. Vừa rồi lúc cô đưa chìa khóa, còn muốn để Tần Phong xấu mặt, hỏi mình tính năng chiếc xe này.
- Chưa từng lái, tuy nhiên tôi có thể dỡ chiếc xe này ra rồi lắp lại.
Tần Phong lắc lắc đầu, chân phải hơi ga một chút, cần đẩy lớn lập tức truyền tới sau lưng, trong tiếng gầm rú trầm thấp, chiếc xe thể thao xoay đuôi, xe đã từ chỗ đỗ phi lên trên đường.
Đương nhiên Tần Phong sẽ không nói cho Vi Hàm Phi biết, hiểu biết của hắn đối với tri thức nguyên lý ô tô chính là bắt đầu từ việc tháo dỡ chiếc máy kéo và chiếc xe Đông Phong cũ trong tù.
Tuy nhiên sau đó qua sự mông má của Tần Phong, mấy chiếc xe cũ của đội quản lý xe Thạch Thành đều có thể dùng như xe thể thao. Đương nhiên, mấy chiếc xe bị hỏng vì chuyện này, đều được đội trưởng Hồ coi là hao tổn bình thường đã xử lý xong.