Bảo Giám

Chương 200: Dư âm.

Chương 200: Dư âm.
Nơi Vi Hoa đãi khách là quán ăn Đàm gia của khách sạn thủ đô, cách Phan gia viên một đoạn. Sau khi sắp xếp một hồi, đệ tử thế gia và nhân sĩ giới sưu tập đồ tới Bành Thành trước đều được sắp xếp xe đưa tới khách sạn.
Còn Tần Phong, Cam Á Phu và Tề lão, còn có mấy chuyên gia giám định đồ cổ, bị Vi Hoa giữ lại thêm một lúc, vì phóng viên mà ông ta sắp xếp cần phỏng vấn mấy người này.
Trọng tâm cuộc phỏng vấn ngay từ đầu đương nhiên là Tề lão, tuy nhiên sau khi bị mấy câu của lão gia tử dẫn tới “phát hiện quan trọng” hôm nay, tâm điểm lại tập trung lên Tần Phong.
Phóng viên nhìn thấy điểm sáng trong việc phát hiện gương cổ truyền thừa, đặc biệt là thân phận một sinh viên của Tần Phong, càng khiến điểm sáng mở rộng vô hạn. Thêm lời khen của Tề lão và Cam Á Phu đối với Tần Phong, phóng viên tin tưởng, trong giới giám định đồ cổ, đã xuất hiện thêm một ngôi sao mới.
Tề lão có thể đào tạo, Tần Phong cũng không có lý do thoái thác.
Hơn nữa thân phận này cũng là một sự ưu đãi rất lớn đối với Tần Phong, ít nhất về sau khi làm việc trong giới giao dịch mua bán đồ cổ, người trong ngành sẽ không coi thường vì mình trẻ tuổi.
Sau nửa tiếng phỏng vấn ngắn ngủi, mấy phóng viên báo và đài truyền hình cầm xập phong bì dày cộp hài lòng rời đi, đám người Tần Phong còn ngồi lại trên xe của Vi Hoa, đi đến khách sạn thủ đô.
Nhìn thấy Tần Phong và Vi Hoa, Tề Lão cùng nhau tới, đám đệ tử thế gia ban đầu không biết xảy ra chuyện gì, cảm thấy có chút kinh ngạc. Bọn họ tự hỏi mình thân phận cao quý hơn Tần Phong bao nhiêu, cũng không được đãi ngộ như vậy?
Tuy nhiên tài năng mà Tần Phong thể hiện ra cũng khiến cho nhiều người ở đây khâm phục, không còn ý nghĩ nhắm mắt đi khiêu khích Tần Phong. Hơn nữa khi sự việc Tần Phong giám định đồ cổ truyền ra, ấn tượng mà hắn để lại trong lòng mọi người càng sâu sắc thêm nhiều.
Đào Quân trước đây từng xảy ra xung đột với Tần Phong, cũng cố ý tiến lên kính Tần Phong vài chén, sau khi quay lại bàn mình, Đào Quân lại bị mấy người bạn lôi tới thẩm vấn, bất đắc dĩ nói ra việc Tần Phong có liên quan lớn tới việc Chu Dật Thần rời khỏi thủ đô.
Tin tức này đủ khiến đám đệ tử thế gia vốn mắt cao hơn đầu cảm thấy chấn động. Sau đó Tần Phong cũng thành người được chú ý nhất buổi tiệc này, gần như không phút giây nào ngừng hàn huyên với mọi người.
Có lẽ do chênh lệch tuổi tác không nhiều, Tần Phong và hai người bạn Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải, còn cả mấy cô gái Vi Hàm Phi, Mạnh Dao ngồi cùng một bàn, ngồi bên trái Tần Phong chính là Hoa Hiểu Đông, bên phải là Vi Hàm Phi.
Hoa Hiều Đồng không uống rượu, hình như cũng không ngửi được mùi rượu, cô đổi vị trí cho Chu Khải, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Dao, còn Vi Hàm Phi thì không để ý, còn uống mấy ly rượu vang.
Có thể do uống rượu, hai gò má Vi Hàm Phi ửng hồng, nhìn người kính rượu đã bớt đi nhiều, Vi Hàm Phi huých Tần Phong, nói:
- Tần Phong, có thể thỉnh giáo vài vấn đề không?
- Ồ? Vi tiểu thư, vấn đề gì?
Vừa uống một bụng rượu, Tần Phong đang nhét thức ăn vào bụng, sau khi nghe Vi Hàm Phi hỏi, bất đắc dĩ ngừng lại.
- Vừa rồi anh nói gương vỡ lại lành, rốt cuộc là có ý gì? Tôi thấy hình như mọi người đều biết?
Lời này của Vi Hàm Phi hình như giấu trong lòng đã lâu, lúc này mới có cơ hội hỏi.
- Ngay cả điều này cô cũng không biết?
Tần Phong nghe vậy hơi sửng sốt, tuy nhiên lập tức ý thức được Vi Hàm lớn lên ở nước ngoài, nhìn Chu Khải đang ngồi cạnh, Tần Phong nói:
- Lão Chu, kể điển tích của câu gương vỡ lại lành cho Vi tiểu thư nghe, tôi ăn một chút đã...
- Hả, người anh em thật tốt quá, biết lão Chu còn chưa có ai.
Chu Khải thấp giọng nói tiếng cảm ơn bên tai Tần Phong. Đáng thương anh ta và Phùng Vĩnh Khang tới đây hồi lâu, còn chẳng được làm cái lá xanh tô nền cho bông hoa Tần Phong, tới tận giờ mới có chút cảm giác tồn tại.
Chu Khải kể câu chuyện gương vỡ lại lành, tuy nhiên Vi Phàm Phi hình như không cảm kích gì, nghe có chút không yên, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua Tần Phong đang ăn như hồ vồ.
- Tôi trông đáng ghét lắm sao?
Nghe lời giảng giải của Chu Khải, Vi Phàm Phi bất giắc sờ lên mặt mình, hình như tôm cá trên bàn còn hấp dẫn hơn mình. Hứng thú của Vi Hàm Phi đối với Tần Phong không giảm mà còn tăng.
Lúc Tần Phong bắt đầu ăn cơm, người khác đã ăn sắp xong rồi. Đợi Tần Phong ăn lửng dạ, tiệc rượu cũng kết thúc. Điều này khiến Tần Phong vô cùng tiếc nuối, thiếu chút nữa không cho người ta động tay đóng gói.
Tuy nhiên lúc ra khỏi khách sạn, có nhân viên phục vụ của hội sở, giao một phong thư có tên Tần Phong cho hắn. Cầu lấy phong thư dày, trong lòng Tần Phong lại thấy trấn an hơn nhiều.
- Tần Phong, cậu đúng là giấu tài?
Tới chiếc xe thương vụ của Lý Nhiên, mấy người đều dùng ánh mắt khác thường quan sát hắn.
Tuy họ đều có thể nhìn ra Tần Phong bình thường làm việc khiêm tốn này rất không bình thường, nhưng biểu hiện hôm nay của Tần Phong, vẫn khiến đám người khiếp sợ.
Đầu tiên là thể hiện tài nghệ diễn tấu dương cầm, trở thành tiêu điểm của buổi tiệc. Sau đó trong cuộc đánh giá đồ Thanh Đồng, biểu hiện của Tần Phong càng đáng kinh ngạc, ngay cả Tề lão cũng rất khâm phục hắn.
Điều này khiến cho trên người Tần Phong tựa hồ bao phủ một tầng ánh sáng bí ẩn, khiến Phùng Vĩnh Khang và Chu Hải thân thiết với Tần Phong nhất cũng không dám mạo muội nói đùa với hắn.
- À, anh Nhiên, mắng em à?
Nhìn thấy sắc mặt của Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải, Tần Phong một tay giữ một người, nói:
- Hôm nay nhiều người mời rượu quá, anh em chưa ăn no chúng ta lại đi ăn khuya, tuy nhiên Chu Khải phải mời, vừa rồi tôi còn giới thiệu cho cậu một mỹ nữ đó.
- Tôi nói chứ đồ điên, cậu thật vô sỉ, mỹ nữ có quan hệ khỉ gì tới tôi, mắt người ta chỉ nhìn cậu, phải là cậu mời mới đúng.
Sau khi nghe Tần Phong nói, cảm giác quen thuộc quay lại, vẫn là Tần Phong vô sỉ thích tính toán, nói ra mấy người họ đều nhìn thấy hành động nhận lì xì của Tần Phong.
Tranh cãi ầm ĩ trên đường quay về tìm quán đồ nướng gần trường, mấy người lại uống bia ăn đồ nướng. So với đồ ăn của Đàm gia, nơi này lại khiến người ta dễ chịu hơn.
Tuy nhiên kết quả của việc thoải mái là Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải uống nhiều quá, cũng may là thứ bảy, Tần Phong và Lý Nhiên trực tiếp tìm một nhà nghỉ nhỏ gần trường, thuê một phòng cho hai người.
Tần Phong lại bày trò, cởi sạch quần áo của hai người, ném lên một cái giường, về phần từ nay về sau hai người này liệu có thay đổi giới tính hay không, không liên quan gì tới Tần mỗ.
Ngày hôm sau là chủ nhật. Tần Phong không quay về trường, mà trốn trong phòng games. Ngày nghỉ của trường đương nhiên là thời điểm thích hợp nhất để kinh doanh game. Có khuôn mặt hung ác bữu hãn của Lý Thiên Viễn trấn giữ, chẳng ai dám gây chuyện.
Đã không còn con chuột Chu Dật Thần nữa, cuộc sống đại học của Tần Phong rút cục trở lại bình thường.
Mấy ngày sau, đa số thời gian Tần Phong đều dành ở thư viện, chỉ đi nghe bài của mấy giáo sư già, ngay cả Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải cũng không có nhiều cơ hội gặp hắn.
Tuy nhiên một buổi tối ba ngày sau, Tần Phong mua chút quà tới thăm Tề Công, đối với ông cụ thực tình trân trọng mình này, Tần Phong vô cùng tôn kính, càng không nói mình và sư phụ còn có một loạt ngọn nguồn sâu xa.
Tề Công cho Tần Phong biết, hai mặt gương đồng vỡ kia, sau khi được viện bảo tàng cố cung, còn cả ủy ban thẩm định văn vật quốc gia xem xét, được xác nhận là gương cổ truyền thừa trong câu truyện “gương vỡ lại lành”.
Chuyện này cũng đã làm dậy một đợt sóng lớn trong giới đồ cổ, từ đó câu lạc bộ của Vi Hoa cũng lớn thuyền lớn sóng.
Vi Hoa thuận thế cắt bỏ chế độ hội viên Vip, chính thức xây dựng câu lạc bộ tư nhân về giám định giao dịch đồ cổ đầu tiên ở thủ đô, hơn nữa còn mời nhiều chuyên gia nổi tiếng trong nước làm nhà thẩm định đồ cổ của câu lạc bộ.
Ngoài những chuyên gia già đã hơn 50,60. Tần Phong chưa tới 20 cũng nhận được một phong thư mời, hơn nữa còn là do Vi Hoa đích thân tới đại học Bắc Kinh giao tận tay hắn, chuyện này cũng truyền khắp thủ đô.
Chỉ là ngoài mấy người ở hiện trường khi đó, rất ít người từng thật sự gặp Tần Phong, hắn cũng là một chuyên gia giám định trẻ tuổi và thần bí nhất câu lạc bộ.
Về phần để Tần Phong ra nhập nhân viên ủy ban giám định quốc gia, mặc dù có Tề Công và Cam Á Phu tác động, nhưng cũng gặp chút trở ngại, thực tế Tần Phong quá trẻ, ngoài một lần ra tay ở hội sở, hắn không có kinh nghiệm gì đáng nói.
Sau khi Tề Công bàn bạc với Tần Phong, quyết định trước tiên đặc biệt tuyển Tần Phong làm đệ tử học liền thạc sĩ lên tiến sĩ của mình ở đại học Bắc Kinh. Việc Tần Phong ở ký túc của nghiên cứu sinh thạc sĩ trở nên danh chính ngôn thuận.
Có một việc lớn là phát hiện ra gương cổ truyền thừa, hơn nữa với thân phận đệ tử của Tề Công, Tề Công có lý do tin tưởng, tương lai trong vòng năm năm, ông ta có thể khiến Tần Phong được vào danh sách nhân viên ủy ban giám sát quốc gia.
Đối với ý tốt của ông cụ, Tần Phong đương nhiên không từ chối, hơn nữa sau này có thân phận như vậy, chắc sẽ có trợ giúp lớn đối với sự nghiệp của hắn.
Tề Công vốn là một thầy hướng dẫn thạc sĩ, cộng thêm địa vị của ông trong giới học thuật, đặt biệt tuyển nhận một đệ tử, bên phía đại học Bắc Kinh vẫn rất nể mặt.
Vì thế một tuần sau, Tần Phong vừa nhập học một tháng, lại nhảy hai cấp, trực tiếp xếp trong hàng ngũ thạc sĩ, xem như là bạn học của Tân Nam, Lý Nhiên.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa Tần Phong không cần học đại học, nhưng trường thoáng tay một chút, chỉ cần hắn có thể qua kỳ thi của các môn, bất cứ lúc nào cũng có thể cấp bằng cho hắn.
- Tần Phong, cậu gần đây bận gì đấy?
Khó lắm mới gặp được Tần Phong trong ký túc, Tân Nam đương nhiên không dễ buông tha, Tân Nam hối hận đến đứt ruột vì lần đó mình không đi tham gia hoạt động của câu lạc bộ.
Trong thời gian này, Tân Nam đang yêu, bình thường rất ít quay về ký túc, nhưng chuyện liên quan tới Tần Phong hắn đều nghe Lý Nhiên nói, vẫn luôn đòi Tần Phong mời.
Tần Phong thành thật nói:
- Nam ca, thời gian này tôi đều đọc sách trong thư viện, định cuối năm thi hết đại học, xem có thể qua mấy môn.
So với chương trình đại học, chương trình thạc sĩ rõ ràng tự do hơn một chút.
Đây là Tần Phong muốn vượt qua kỳ thi trong thời gian ngắn nhất, sau đó cùng Tề Công đi làm hạng mục tu sửa, Tần Phong tự do quen, thật đúng không quen với cuộc sống chim chậu cá lồng ở đại học.
- Mấy ngày gần đây Mạnh Dao đến tìm cậu, còn có một cô gái tôi không quen...
Tân Nam lật bàn, tìm một quyển vở, nói:
- Đúng rồi, còn để lại số điện thoại, cậu xem, gọi điện cho cô ấy đi.
- Vi Hàm Phi? Cô tới tìm tôi có việc gì?
Nhìn thấy số điện thoại trên quyển vở, Tần Phong không khỏi sửng sốt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất