Chương 203: Tính kế.
- Tần Phong, có việc gì anh không làm được không?
Nhìn Tần Phong lái thuần thục chiếc xe thể thao có tính năng điều khiển rất linh hoạt này, Vi Hàm Phi cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu được con người này, giống như cả người toàn bí mật.
Lúc Tần Phong dạo đàn, giống như một vị vương tử tao nhã, khiến toàn bộ khán phòng đứng dậy hoan hô, nhưng khi đánh giá đồ cổ, trầm ổn như một thầy đồ, khí chất hoàn toàn thay đổi.
Còn Tần Phong đang lái xe đây, lại giống như một tay đua hào sảng, hắn phát huy nhuần nhuyễn tính năng của xe thể thao, khiến nó gầm rú, không ngừng vượt qua những chiếc xe phía trước.
Con đường vốn phải đi hơn 1 tiếng, dưới tay lái của Tần Phong, chỉ cần 50 phút. Tới bãi đỗ xe của Phan gia viên, lúc bước xuống xe, ngay cả Vi Hàm Phi vốn ưa chạy tốc độ cao cũng phải mặt mày trắng bệch.
- Đúng là đồ điên.
Vi Hàm Phi giằng lấy chìa khóa xe từ tay Tần Phong, lúc về có cho tiền Vi Hàm Phi cũng không dám để Tần Phong lái.
Trên cả đoạn đường Vi Hàm Phi phát hiện, Tần Phong sử dụng chân ga rất thành thạo, nhưng lại không mấy khi dùng phanh, cứ đi một tốc độ xuyên qua dòng xe cộ. Ngồi trong xe hắn, thực sự là một lần khảo nghiệm khả năng chịu đựng của tim.
Nghĩ tới lúc thấy Tần Phong sắp đâm xe mình hét lên, Vi Hàm Phi hận không đá Tần Phong một cái được, lúc ấy sợ tới mức suýt chút nữa cô tự kéo phanh xe.
- Xe này không tồi, sau này tôi cũng sẽ mua một cái.
Tủm tỉm cười nhìn chiếc xe thể thao, Tần Phong thuận miệng hỏi:
- Vi tiểu thư, xe này bao nhiêu tiền?
- Gọi tôi là Vi Hàm Phi là được rồi. Nói với anh bao nhiêu lần rồi.
Vi Hàm Phi trừng mắt nhìn Tần Phong, vừa rồi ngồi chung xe, quan hệ của hai người xích lại gần thêm một chút.
- Được rồi. Sau này tôi gọi cô là Vi Hàm Phi.
Tần Phong đi quanh chiếc xe một vòng, chậc chậc nói:
- Xe này cô mang từ nước ngoài về à? Trong nước không thấy mấy.
- Ừ, đây là chiếc xe mới nhất năm nay của Ferrari, mua ở nước ngoài 160 nghìn đô la Mỹ, tuy nhiên nhập khẩu vào Trung Quốc, cha tôi bỏ ra tổng cộng chừng 4 triệu nhân dân tệ.
Vi Hàm Phi cũng không phải đang khoe khoang, cô gái gia cảnh như vậy, khái niệm về bốn triệu và bốn mươi đồng cũng không khác nhau là mấy, chỉ là kể lại sự thật thôi.
- Bốn triệu...
Tần Phong bĩu môi không nói, thật ra điều hắn muốn là, không cần bốn triệu, chỉ cần đưa hắn bốn trăm, hắn có thể lái Santana nhanh hơn cả chiếc Ferrari này, đương nhiên, chạy một hồi, Santana cũng báo hỏng.
- Tần Phong, nơi này chính là Phan gia viên?
Ra khỏi bãi đỗ xe, tới chỗ mấy chữ đề chợ đồ cũ Phan gia viên, Vi Hàm Phi nói:
- Tần Phong, với tài của anh, có thể loại bỏ hết đồ lậu ở đây nhỉ?
Tuy không có mấy hứng thú với đồ cổ, nhưng Vi Hàm Phi cũng nghe được cha mình nói một vài thuật ngữ chuyên nghiệp. Tuy nhiên ở nơi như này, lại có chút không hợp.
- Khụ, cô nương, phát hiện đồ lậu đâu phải dễ vậy?
Hôm nay lại là cuối tuần, ngày các quán vỉa hè dựng lên, Phan gia viên rất đông, một người trông có vẻ giống thầy giáo già đứng cạnh Tần Phong nói:
- Tôi chơi đồ cổ hơn 20 năm, trừ đồ cổ thời kỳ những năm 80 ra, mấy năm nay càng ngày càng khó phân biệt hàng giả, mấy tiểu tử kia ai cũng tinh hơn khỉ.
- Không đâu, Tần Phong rất có bản lĩnh.
Vi Hàm Phi không phục nói:
- Ông, ông không biết, Tần Phong...
- Haiz, Vi Hàm Phi, bọn lão Phùng tới rồi, chúng ta vào thôi.
Tần Phong kéo Vi Hàm Phi, hắn phát hiện, cô gái này thật đơn thuần, không đâu lại đi đấu khẩu với ông già về hưu.
- Tần Phong, phát triển nhanh thế?
Đi tới gần, Tần Phong liền nhìn thấy Phùng Vĩnh Khang hí mắt nhìn mình, vội buông tay Vi Hàm Phi:
- Ít nghĩ linh tinh đi, vào thôi, hôm nay nhiều người, lát đừng tách nhau ra, ngoài ra chú ý ví tiền...
Tần Phong nói vậy cũng không phải bắn tên không đích, ở đây là nhằm vào Phan gia viên.
Phan gia viên hình thành vào năm 1992, từng bước phát triển cùng với sự nổi lên và thịnh vượng của giao dịch sản phẩm đồ cổ trong dân gian, chiếm hơn 40 ngàn m2, hiện tại đã thành chợ đồ cổ lớn truyền bá dân gian cổ kính.
Chợ chia thành từng khu sạp hàng, 6 khu kinh doanh: khu nhà cổ, khu đồ gia dụng cổ, hiện tại gọi là khu sưu tập, khu đá khắc, khu phục vụ ăn uống... kinh doanh chính sản phẩm đồ cổ, sản phẩm mỹ nghệ, đồ sưu tầm, trang sức, kim ngạch kinh doanh hàng năm lên tới hàng chục triệu.
Chợ mở cửa 365 ngày một năm, hàng vỉa hè mở vào cuối tuần. Cuối tuần lưu lượng khách lên tới sáu bảy mươi ngàn người, trong đó gần chục ngàn khách nước ngoài, khách hàng không cùng màu da, không cùng ngôn ngữ, không cùng giai tầng, không cùng tín ngưỡng gặp nhau ở đây.
Có thể hiện tại Phan gia viên đã không còn là một nơi giao dịch đồ cổ đơn thuần, mà biến thành một địa điểm du lịch, mỗi ngày đều có vô số khách ùn ùn kéo đến.
Tục ngữ nói nơi có người thì sẽ có giang hồ, nơi có giang hồ đương nhiên sẽ có đạo môn.
Tuy nhiên sau mấy lần nghiêm trị từ sau khi dựng nước, hiện tại đạo môn đã không còn dày đặc như trước, nhiều nhất cũng chỉ tồn tại với quy mô nhỏ.
Vừa rồi đứng ở cổng mấy phút, Tần Phong đã phát hiện mấy tên mắt sáng long lên, chăm chú nhìn vào túi người khác, chen vào chỗ đông người, thường là ba người cùng gây án.
Đương nhiên, việc này không liên quan tới Tần Phong, chẳng phải có câu cái gì tồn tại cũng có lý của nó sao? Nghề hàng ngàn năm trước đã tồn tại, đến hiện tại vẫn còn tồn tại, đã chứng minh đều này.
- Tần Phong, yên tâm đi, Phan gia viên trị an rất tốt, tôi đến đây bao nhiêu lần có sao đâu?
Tân Nam không đồng ý với Tần Phong.
Thái độ của Tân Nam cũng rất bình thường, nhiều người bình thường cả đời chưa từng nhìn thấy người ta bị trộm, nhưng không có nghĩa trộm cắp không có trên đời này. Chỉ là góc nhìn không giống nhau, anh ta không nhìn thấy giang hồ trong mắt Tần Phong.
Vừa rồi thấy Tạ Hiên nháy mắt với mình, Tần Phong mở miệng nói:
- Vậy anh Nam, anh dẫn bọn Vi Hàm Phi vào đi, em và Tạ Hiên có chút việc.
- Vậy được, hai trăm mét phía trước có cửa hàng bán đồ tứ bảo, lát chúng ta gặp ở đó.
Tân Nam gật gật đầu, từ nhỏ anh ta đã lớn lên trong phố chơi đồ cổ ở Tân Thiên, rất quen với nơi như này, làm hướng dẫn viên cho đám Phùng Vĩnh Khang Vi Hàm Phi cũng không thành vấn đề.
- Hiên tử, nhanh lại đây, lát tôi mời cậu ăn cơm.
Phùng Vĩnh Khang kéo kéo Tạ Hiên, ở trên xe chưa tới nửa tiếng, mấy người mà Tạ Hiên chở trên xe lắc lư hiện tại không biết phương hướng gì nữa.
- Hiên tử, chuyện gì đó?
Sau khi mấy người Tân Nam rời đi, Tần Phong nhìn về phía Tạ Hiên.
- Anh Phong, tôi... tôi ở phòng game buồn chán, muốn... muốn làm ăn.
Nhìn đám đông nhốn nháo, Tạ Hiên hít sâu một hơi:
- Tôi thích giao tiếp với mọi người, anh Phong, chỗ anh Viễn Tử có một mình anh ấy là được rồi, để tôi tới đây đi, bày hàng vỉa hè cũng được.
Lời này là Tạ Hiên thật tâm, Lý Thiên Viễn có thể ngồi buồn cả ngày trong phòng game, không có việc gì tìm trò game chơi là vui luôn.
Nhưng Tạ hiên không thế, anh ta quen cuộc sống hục hặc với người khác, có được thành công trong hành động kinh doanh lừa gạt, mới có thể khiến Tạ Hiên cảm thấy kích thích không gì sánh bằng.
- Tôi đâu có không cho cậu tới đây?
Tần Phong cười cười nói:
- Tiểu tử cậu đưa ra ý kiến sớm hơn một chút có phải hay không? Có cách nghĩ như nào?
- Hehe, vẫn là lão đại cậu hiểu em nhất.
Bị Tần Phong bóc mẽ, Tạ Hiên cũng không xấu hổ. Mấy ngày nay mò ra Phan ra viên từ sáng sớm, với mồm mép luyện thành từ phố đồ cổ Tân Thiên, rất nhanh đã mò ra được đường lối làm việc.
Chỉ vào hàng vỉa hè từ cổng kéo dài vào tận trong, Tạ Hiên nói:
- Anh Phong, là như vậy, mở hàng ở Phan gia viên này, chỉ có thể mở hai ngày cuối tuần, mỗi ngày 200 đồng, bán gì mà phía quản lý không sờ gáy.
- Một tuần hai ngày? Đánh du kích à? Sao có thể vậy?
Tần Phong lắc đầu, những người mở cửa hàng vỉa hè đa phần đều là những tiểu thương nhỏ lẻ không tiền không quan hệ.
Trong những sạp hàng này, cơ bản đều là sản phẩm mỹ nghệ bán sỉ từ thị trường thương phẩm nhỏm không thấy cái gì tốt, mặc dù vì nhiều khách nên nhân khí khá vượng, nhưng thức khuya dậy sớm cũng chỉ kiếm được mấy đồng bạc khổ.
Một kiểu người mở sạp hàng vỉa hè khác, chính là kiểu kinh doanh ngầm, những người này thường có chút quan hệ với kẻ trộm mộ ở các vùng, thậm chí nghề phụ chính là trộm mộ.
Bọn họ thường mang những thứ đào được ở mộ ra, bán cùng với những thứ đồ mỹ nghệ, gặp được người có ý mua lại có nhãn lực, sẽ ra khỏi chợ tìm địa điểm tiến hành giao dịch.
Tuy nhiên kiểu người này ít gặp hơn, dù sao quản lý thị trường cũng rất nghiêm khắc, bị điều tra là sẽ bị kiện, để tránh rủi ro, bọn họ thà là buôn bán qua tay, bán lại những đồ lấy được cho cửa hàng đồ cổ có thực lực.
- Anh Phong, anh nghĩ giống em.
Vừa nghe thấy, Tạ Hiên hai mắt sáng lên, hưng phấn nói:
- Tôi nghe ngóng rồi, cửa hàng ở đây. Rẻ nhất là 128/m2, nhưng vị trí quá chán, mở thì kinh doanh cũng sẽ không tốt.
Cửa hàng tốt hơn một chút, tiền thuê từ 200 đến 500. Với số tiền của chúng ta, tôi muốn nhận một cửa hàng chừng 20m2, tiền thuê một tháng là 4 ngàn.
Nói một hơi, Tạ Hiên uống hớp nước, rồi nói tiếp:
- Theo quy định của phòng quản lý, một lần phải ký hợp đồng một năm, nộp tiền thuê và phí điện nước nửa năm thế chấp, cần chừng ba mươi ngàn là đủ…
Ngọc giả Tần Phong chế tác bán được hơn bốn trăm ngàn, cộng thêm một phần số tiền kiếm được Tần Phong mang đi, Tạ Hiên có chừng ba trăm ngàn, theo gã tính toán, có lẽ đủ để mở cửa hàng.
Tuy ba trăm ngàn tệ này nằm trong tay Tạ Hiên, nhưng gã hiểu, nếu Tần Phong không gật đầu, gã nghĩ hay tới đâu, cuối cùng cũng là hoa trong gương trăng trong nước.