Chương 204: Mất trộm.
Nhìn Tạ Hiên nói nước miếng bay tứ tung, Tần Phong thở dài, nói:
- Thuê cửa hàng, đây chỉ là đòi hỏi cơ bản, cho dù là cửa hàng chưa sửa chữa bày trí hay cửa hàng do người khác chuyển nhượng, ít nhất phải cần 30-50 ngàn phí sửa chữa bày trí.
Đã là mở cửa hàng buôn bán, thì phải khác với bán hàng trên vỉa hè. Theo cách nghĩ của Tần Phong, cửa hàng phải bày biện cho có đẳng cấp, hơn nữa với diện tích hơn 20m2, Tần Phong thấy hơi nhỏ.
- Ừ, số tiền này nên tiêu này cũng không thiếu được.
Tạ Hiên suy nghĩ một chút nói:
- Vậy cũng cần khoảng 70-80 ngàn.
- Không chỉ thế, 70-80 ngàn này chỉ có thể dựng lên cái khung cho cửa hàng, sau này còn phải tiêu tiền nữa.
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Gặp được chuyện tốt Tân Nam chuyển nhượng toàn bộ cửa hàng, đơn giản quá. Hiên tử, cậu có biết để duy trì một cửa hàng cần bao nhiêu tiền không?
- Không biết.
Tạ Hiên nghe vậy hơi ngẩn ra. Năm đó sau khi tiếp nhận, trong kho còn hàng tồn, hơn nữa đều có bạn hàng cũ, không phải hao tâm tổn sức, cho nên Tạ Hiên cũng không rõ việc này lắm.
- Chúng ta mở cửa hàng đồ cổ, tính diện tích 30 m2. Cho dù tất cả hàng đều là hàng giả, vậy ít nhất cũng phải bỏ ra 200 ngàn, đây còn là nói giảm...
Trong nghề đồ cổ, đối với cửa hàng kinh doanh bên ngoài, bên trong có bày hàng giả cũng không có gì là lạ, chủ yếu là vì đồ thật giá quá cao, rất nhiều người đều để ở trong nhà, chỉ khi người thực sự có ý định mua thì mới hẹn thời gian mang tới cửa hàng.
Nhưng cho dù là hàng giả, cũng phải đặt những đồ có giá trị cao một chút, Những thứ đó mỗi thứ cũng ngót nghét 18 ngàn, như vậy, tính ra dự toán 200 ngàn của Tần Phong thực ra cũng không phải là nhiều.
Nếu thực sự muốn để mấy món đồ cổ trong tiệm, chỉ e phải tới 100 ngàn mới có thể duy trì cửa hàng.
Sở dĩ Tần Phong tới thủ đô hai tháng rồi vẫn chưa tới Phan gia viên, một là vì thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện, hai là vì trong túi không có mấy tiền, vì hiện tại hắn chưa muốn lấy ra khối ngọc bích có được từ mộ trộm.
- Anh Phong, tôi hiểu....
Sau khi nghe Tần Phong phân tích, Tạ Hiện mới biết mình đã suy nghĩ quá đơn giản, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Gã thật sự là muốn gia nhập giới chơi đồ cổ, đưa tay làm một vụ lớn.
- Tiểu mập, đau lòng cái gì?
Tần Phong gọi biệt danh của Tạ Hiên, cười nói:
- Sau khi tôi ra tù, chúng ta chẳng phải nghèo kiết xác sao, hiện tại chẳng phải đã có cả trăm ngàn đó sao?
Cậu cũng không phải vội, không có việc gì có thể tới Phan gia viên đi bộ. Nếu có người ra tay chuyển nhượng cửa hàng, nếu thích hợp chúng ta sẽ tiếp nhận, mặc dù như vậy giá cả cao, cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Làm ăn tối kị chữ “vội”. Khi anh vội vàng thỏa thuận, thường sẽ bỏ qua rất nhiều chi tiết, mà những chi tiết lại thường liên quan tới thành bại, một bước đi sai, thường sẽ dẫn tới kết cục táng gia bại sản.
Năm đó Tần Phong bày ra âm mưu chế tạo Phỉ thúy giả, đó là vì bí quá hóa liều, nhưng hiện tại hắn không muốn làm lại chuyện như vậy, thà từ từ tích lũy tài sản, cũng không vì tiền mà đặt bản thân vào vòng nguy hiểm.
- Anh Phong, em nghe anh, anh nói thế nào tôi sẽ làm vậy.
Những lời của Tần Phong khiến Tạ Hiên nhếch miệng nở nụ cười, trong lòng bỏ hết khúc mắc, nói:
- Anh Phong, chúng ta vào thôi, hôm nay cuối tuần có sạp trên vỉa hè, không chừng có thể tìm được mấy món đồ tốt.
- Thôi đi, nghĩ cũng đừng nghĩ, không bắt gặp là bình thương, gặp được là trúng thưởng...
Tần Phong cười cười nói, vừa đi vừa nói:
- Tới chỗ này, có thể có tâm lý mua được món hời, nhưng dứt khoát không được có tâm lý cầu may, phàm là nhìn thấy thứ mình không hiểu rõ, thì không được ra tay...
Tất cả việc kinh doanh trên đời này thực ra đều là một loại hành vi tâm lý của con người, việc kinh doanh đồ cổ cũng vậy, người muốn tới chờ vận may, đều có kiểu tâm lý muốn có được cái lợi nhỏ.
Nhưng những người này đã quên một câu, đó là được lợi ích nhỏ sẽ bị ăn lừa to.
Những người cả ngày lăn lộn trong chợ đồ cổ, sàng lọc đồ của mình vô số lần, tỷ lệ có thể giữ lại thứ đồ thật chẳng khác nào khó như trúng xổ số 5 triệu.
- Đúng là đông quá, mặc dù là đồ giả, nhưng thật ra có thể phẳn ánh được ít nhiều văn hóa của đất nước.
Len vào đám người chậm rãi đi về phía trước, đúng như Tần Phong nghĩ, mấy hàng vỉa hè này không có mấy đồ đáng xem, đa phần là đưa từ những chợ nhỏ bán sỉ tới.
Tuy nhiên mấy thứ này lại ít nhiều mang bóng dáng truyền thống hóa, giống như ống hút thuốc của Hành Thủy, niên họa của Dương Liễu Thanh, tranh thêu của Giang Tô, điêu gỗ của Đông Dương, đều là thủ công mỹ nghệ từ hàng trăm ngàn năm lão tổ tông truyền lại.
Ngoài ra thứ thường thấy trên những sạp hàng vỉa hè còn có: ngọc thúy mã não, gốm sứ, tiền đồng Trung Quốc, nước ngoài, tranh điêu khắc gỗ trúc, tín vật phật giáo, mặt nạ da ảnh, trang phục trang sức dân tộc.
Tuy không phải đồ cổ gì, nhưng điều độc đáo đặc biệt là, khách tới ai cũng rút hầu bao, buôn bán cũng tạm được, chỗ nào cũng nghe thấy âm thanh ồn ào của người cò kè mặc cả.
- Hiên tử, Tân Nam nói là quán này hả?
Đi theo đám đông chừng hơn 200m, trước mắt Tần Phong xuất hiện một quán đồ cổ tứ bảo, phía trên treo một tấm biển vàng sơn đen, trước cửa tiệm trang trí trông rất khí phái.
- Chắc là vậy.
Tạ hiên nhìn trái nhìn phải nói:
- Chẳng phải nói đợi ở cửa tiệm sao? Người đâu rồi?
- Có thể họ đi vào trong cửa hàng rồi, chúng ta đi tìm xem.
Tần Phong nhìn nhìn trong đám người, cũng không thấy đám Phùng Vĩnh Khang, lập tức kéo Tạ Hiên, hai người đi vào.
- Hai vị, muốn mua gì?
Vừa vaò cửa, một tiểu nhị mặc áo dài liền tiến tới tiếp đón, tuy nhiên khi gã nhìn thấy khuôn mặt của hai người Tần Phong, nụ cười đúc trên mặt lập tức tan ra.
- Hắc, Hiên tử, giống cậu quá.
Thấy tình hình, Tần Phong cũng không nổi giận, mà trêu đùa Tạ Hiên. Vì hành động đón khách của tiểu nhị này giống y chang Tạ Hiên.
Kinh doanh văn phòng tứ bảo (nghiên, giấy, mực, bút), khách chia làm hai loại, một là người thực sự yêu thích thư pháp, ngày nào không viết gì đó thì sẽ thấy ngứa tay. Bọn họ là quân chủ lực tiêu thụ tứ bảo (mực, nghiên, giấy, bút)
Người như vậy, phần lớn đều là lão nhân về hưu hoặc hơn 50, bọn họ có tiền lại nhàn rỗi. Cơ bản lần nào tới cũng mua vài thứ.
Còn một loại, là người trung niên dẫn theo trẻ con tới, vào những năm 90, quan niệm chữ đại biểu cho mong muốn của người còn rất thịnh hành. Những vị phụ huynh vọng tử thành long, tiêu tiền cho con cũng không keo kiệt tí nào
Còn đám thanh niên chừng 20 như Tần Phong, cơ bản đều không có tiềm năng mua hàng, Phan gia viên hàng ngày cả ngàn người qua lại. Nếu hễ gặp người tiểu nhị lại phải cười, phỏng chừng tối về nhà mặt sẽ bị chuột rút.
- Hơn gì chúng ta?
Tần Phong cũng không phản ứng tiểu nhị kia, tự đi một vòng trong cửa hàng với Tạ Hiên.
- Mặt tiền lớn hơn chúng ta, hàng hòa cũng đầy đủ hơn. Chất lượng giấy Tuyên Thành này không tồi, tuy nhiên giá cao. Năng lực tiêu tiền của Tân Thiên cũng được, cửa hàng chúng ta không nhập hàng.
Lúc Lãnh Hùng Phi chưa tới, vẫn là do Tạ Hiên xử lý. Nói vậy cũng có lý, chỉ ra hết những yếu kém của cửa hàng mình.
- Hiện tại người biết viết bút lông không nhiều. Sau này muốn làm kinh doanh mảng này, phải hướng tới thị trường cao cấp.
Tần Phong lắc lắc đầu, tuy vị trí của cửa hàng này rất tốt, nhưng kinh doanh cũng bình thường. So với mấy tiệm đồ cổ kinh doanh ngọc thạch, tranh chữ, đồ gốm sứ, quả thực có thể nói là đìu hiu.
- Anh Phong, thị trường cao cấp là gì?
Tạ Hiên lần đầu tiên nghe thấy từ này, không khỏi thấy lạ lùng.
Tần Phong thuận miệng nói:
- Nói đơn giản, chính là bán đồ cho kẻ có tiền.
- Anh Phong, em không hiểu lắm.
Tạ Hiên lắc lắc đầu, những lời này của Tần Phong coi như vô ích, ai chẳng muốn bán đồ cho người có tiền, chỉ là người càng có tiền thì càng keo kiệt.
Tạ Hiên từng gặp một tỷ phú của Thiên Tân, mua một cái nghiên mực hơn 300 tệ, kì kèo với lão cả một buổi chiều, còn hạ 20 tệ, vui như trúng thưởng vậy.
- Đồ ngốc, chính là tạo thương hiệu, nếu anh có thể khiến tất cả những người biết viết bút lông của Bắc Kinh, không dùng đồ trong tiệm của anh, ra khỏi cửa liền ngượng ngùng khi thừa nhận mình biết viết bút lông, như vậy coi như anh đã thành công.
- Haiz, tiểu huynh đệ nói không sai, tuy nhiên thương hiệu này phải làm như nào?
Tần Phong chưa nói xong, phía sau hắn vang lên một giọng nói, nhìn lại, một lão nhân mặc áo dài kiểu cũ, tay bưng một ấm tử sa, đang cười với mình.
- Lão gia nhân, tôi chỉ thuận miệng nói vậy, ông cũng đừng cho là thật.
Tần Phong cười chắp tay, quay đầu nói với Tạ Hiên:
- Đi thôi, đám lão Phùng phỏng chừng đã đi nơi khác rồi, chúng ta đi tìm xem.
Tần Phong có nhiều ý tưởng kiếm tiền, chỉ là chẳng thân quen gì ông già kia, dựa vào đâu mà nói cho đối phương? Chẳng may về sau mình muốn tới Phan gia viên kinh doanh tứ bảo, chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao?
- Ai, tiểu huynh đệ, đừng đi, vào uống chén trà đã.
Lão nhân thấy Tần Phong quay đầu bước đi, không khỏi đuổi theo. Việc kinh doanh của cửa hàng này không tốt cũng không tệ, nhưng so với những cửa hàng có món lãi kếch xù, có chút kém cỏi.
Cho nên kiến giải vừa rồi của Tần Phong khiến lão nhân rất kích động.chỉ là những lời này mới nói được một nửa, điều này khiến trong lòng lão nhân có cảm giác khó chịu như bị mèo cào.
- Tần Phong, sao hai người lại chạy vào trong cửa hàng vậy?
Vừa đi ra, Tần Phong thấy Phùng Vĩnh Khang đang đứng đợi ở cửa nhìn xung quanh, sau khi thấy Tần Phong và Tạ Hiên, lập tức nhào tới.
- Lão Phùng, sao lại có mình cậu? Lão Chu, Nam ca đâu?
Thấy vẻ mặt sốt ruột của Phùng Vĩnh Khang, Tần Phong không khỏi ngẩn ra, nghĩ thầm, mấy tiểu tử này không phải bị đổ vạ rồi đấy chứ?
“Đổ vạ “là một từ trong nghề đồ cổ, hàm ý kẻ phạm pháp cá biệt lúc bày bán đồ cổ, thường cố tình bày những đồ bị vỡ ở giữa, đợi người qua đường không cẩn thận đâm vào, họ liền mượn cơ họ lừa bịp tống tiền.
Mấy người Phùng Vĩnh Khang đều ăn mặc gọn gàng, nhất là Vi Hàm Phi, vừa nhìn đã biết là tiểu thư, mấy người kia đi cùng nhau, đúng là rất dễ bị những kẻ “đổ vạ” kia ngắm trúng.
Nghe thấy Tần Phong nói, Phùng Vĩnh Khang liên tục xua tay:
- Không phải đổ vạ, là... là Vi Hàm Phi và lão Chu bị trộm ví, hai người cộng vào cũng hơn mười ngàn.
- Họ mất ví, thì cậu cuống lên làm gì?
Tần Phong quan sát Phùng Vĩnh Khang, không nhanh không chậm nói:
- Không phải cậu cũng mất ví chứ? Nhìn bộ dạng của cậu trông giống người giàu đấy.
- Cậu... sao cậu lại biết?
Phùng Vĩnh Khang suy sụp, tức giận nói:
- Không phải nịnh bợ cậu đâu chứ, hơn hai ngàn tôi mang theo cũng bị trộm rồi.