Chương 205: Báo án
Chỉ là nơi hơi lồi lên vốn dùng để để ví bên trái ngực, hiện tại xẹp lép.
Đây là vì vừa rồi, lúc Vi Hàm Phi đứng ở một quầy hàng định mua đồ, phát hiện mất ví, Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đồng thời phát hiện ví trên người mình cũng không cánh mà bay.
- Tiểu tử cậu còn cười, có lòng thông cảm không vậy?
Thấy khuôn mặt vui vẻ của Tần Phong, Phùng Vĩnh Khang nhịn không được nói:
- Tôi mang nhiều tiền như vậy, chẳng phải muốn hối lộ tiểu tử cậu sao, để cậu nói tốt vài câu trước mặt Tề lão? Tôi mặc kệ, tiền mất rồi, thành ý của anh em cũng đến thế thôi, chuyện đó nhất định cậu phải giúp tôi và lão Chu.
- Bọn họ đâu?
Tần Phong lắc đầu nói:
- Mất ví thì mau đi tìm, nói không chừng còn bắt được tên trộm…
- Cậu thanh niên, lần đầu tới đây à?
Tần Phong chưa nói hết câu, phía sau có giọng nói của một cụ già:
- Tiểu tử, mất ví ở nơi như này, thì đừng nhớ thương gì, tự nhận xui xẻo thôi.
- Á? Lão tiên sinh, nói kiểu gì vậy?
Tần Phong quay người lại:
- Chợ lớn như vậy, nếu thường xuyên xảy ra mất trộm, chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của khu chợ sao? Lẽ nào cảnh sát cũng không quản?
- Không phải không quản, mà là không quản được.
Ông cụ lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Các cửa hàng ở đây có đến 60-70 % là tới từ các nơi trên cả nước, nhóm trộm cũng thế, đánh một đám thì lại có đám khác tới, mãi không dứt.
Người đến Phan gia viên đi dạo, không phải du khách thì là người yêu đồ cổ. Hai kiểu người này có một điểm tương đồng, đó là trên người mang theo rất nhiều tiền mặt.
So với việc hành nghề ở những nơi như nhà ga bệnh viện, vị trí địa lý và hoàn cảnh xung quanh ở đây rõ ràng là rất lý tưởng. Cho nên từng đám trộm kéo đến nơi thiên nam bắc địa này, căn bản không thể ngăn chặn được.
- Cảnh sát không trông coi được, Tần Phong. Tân Nam dẫn theo Vi Hàm Phi và lão Chu, hiện tại đang ở đồn công an của chợ.
Sau khi nghe ông cụ nói, sắc mặt Phùng Vĩnh Khang có chút khó coi. Lúc họ báo án khi nãy, mặc dù đám cảnh sát không nói trắng ra như ông cụ, nhưng ý tứ cũng là không nhiều hy vọng tìm được.
- Lão tiên sinh, cảm ơn…
Tần Phong chắp tay với ông cụ, nói với Phùng Vĩnh Khang:
- Đi thôi, tới đồn công an xem, nếu thật sự không tìm được thì cũng đành chịu, sắp trưa rồi, chúng ta tìm chỗ ăn đã.
- Cậu còn tâm trạng ăn uống hả?
Phùng Vĩnh Khang không kìm được liếc mắt. Không hiểu người gì vậy, ba người họ đánh mất nhiều tiền như vậy, người bạn này tốt thật, còn lo lắng đến chuyện ăn.
- Được rồi, trở về chúng tôi ăn, cậu nhìn là được rồi.
Tần Phong cười phá lên. Theo như Phùng Vĩnh Khang nói, họ bị mất ví từ 20 phút trước.
Hiện tại là xã hội pháp chế, bắt kẻ trộm cũng phải có chứng cứ. Đừng nói 20 phút, chỉ cần hai phút cũng đủ để bọn trộm di chuyển tang vật. Cho dù bắt được kẻ trộm, cũng không tìm được ví tiền trên người họ.
- Thật là xui xẻo…
Thấy Tần Phong hỏi ông cụ kia chỗ đồn công an, rồi cùng Tạ Hiên đi tới đồn công an. Phùng Vĩnh Khang buồn bực dậm chân đi theo.
- Thế nào? Ghi biên bản xong chưa?
Đi vào phòng trực ban đồn công an, Tần Phong phát hiện Vi Hàm Phi đang trả lời câu hỏi của một cán bộ, còn Tân Nam và Chu Khải giống như trái cà bị đánh dập, cúi mặt ngồi bên cạnh.
- Hai chúng tôi hỏi xong rồi, còn lại cô ấy.
Sắc mặt Tân Nam hơi đen lại, trước khi đi Tần Phong còn đặc biệt nhắc anh ta chú ý kẻ trộm, không ngờ bị kẻ trộm trộm hết, lại còn trộm của cả ba người.
- Anh Nam, anh cũng không phải tên kẻ trộm kia, cái mặt anh bí xị ra làm gì?
Tần Phong cười vỗ vỗ vai Tân Nam, nói:
- Nơi nhiều người thì cũng nhiều kẻ trộm, rất bình thường, nghề của người ta, không cấm được.
- Haiz, tiểu tử, cũng hiểu biết phết nhỉ.
Tần Phong chưa nói xong, cảnh sát trẻ tuổi đang ghi chép khẩu cung của Vi Hàm Phi nở nụ cười, nói:
- Cũng không phải không phòng được. Mấu chốt là ý thức phòng bị của các cô quá kém, nhiều người tụ tập lại là quên hết tất cả.
Tại nơi được coi là địa điểm thắng cảnh du lịch, xảy ra mất trộm là chuyện thường, ít nhất mỗi ngày bảy tám vụ báo án, cảnh sát nhìn quen cả rồi.
- Trong ví cô có bao nhiêu tiền?
Lúc Tần Phong tiến vào, cảnh sát trẻ tuổi vừa bắt đầu lấy khẩu cung của Vi Hàm Phi, ngay cả số tiền bị mất cũng chưa kịp hỏi.
- Mười ngàn…
- Bao nhiêu? Mười ngàn?
Lời nói của Vi Hàm Phi làm tên cảnh sát kia sửng sốt, vừa rồi 6 ngàn của Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đã khiến anh ta giật mình, không ngờ cô gái này còn mất nhiều hơn.
Theo quy định điều khoản của vụ án hình sự, vụ án ăn trộm lên tới 2 ngàn, là thuộc mức nghiêm trọng, trên 10 ngàn có thể phán 3 đến 5 năm tù.
Số tiền đám người Phùng Vĩnh Khang mất cộng lại gần được 20 ngàn. Theo quy định, đồn công an phải lập vụ này thành vụ án nghiêm trọng để tiến hành điều tra.
- Các cậu đợi đã, tôi phải báo cáo tình huống này với đồn trưởng.
Anh cảnh sát trẻ tuổi ngồi không yên, anh ta làm việc ở đây đã chừng 3 năm rồi, số tiền lớn nhất từng tiếp xúc chỉ tới 8 ngàn, khi đó còn thông báo đội trưởng cục cảnh sát hình sự thành phố.
Phải biết rằng, vào những năm 98, cựu công nhân viên chức mua một ngôi nhà chiết khấu theo thâm niên công tác cũng không quá mười hai mươi ngàn. Nhó, tiểu tử hại dân hại nước bình thường cũng chỉ làm loạn, nhưng lại thành vụ án với số tiền lớn, đồn công an vẫn phải coi trọng.
- Trông chờ họ phá án, đồ cúng cũng nguội mất.
Nhìn thấy tiểu cảnh sát ra khỏi phòng trực ban, Phùng Vĩnh Khang không khỏi hừ một tiếng.
Phùng Vĩnh Khang là người thủ đô, biết người ra vào thủ đô rất nhiều. Nhiều người trị an sẽ kém. Bình thường những vụ án giết người này nọ đã nhiều làm không xuể. Ai có thời gian để ý mấy vụ trộm vặt này?
- Lão Phùng, cái kia…ý cậu là, chúng ta chịu mất số tiền này?
Chu Khải có chút đau lòng tiếc số tiền 6000 của mình. Phải biết rằng, mấy chục ngàn lúc mới nhập học đều bị Tần Phong gian xảo lừa sạch, 6 ngàn này vừa lấy ở chỗ cha lên, còn chưa nóng túi đã phải biếu bọn trộm hại dân hại nước.
- Tôi thấy chắc tới bảy tám mươi phần trăm là mất.
Phùng Vĩnh Khang xoay người nhìn về phía Tần Phong:
- Tần lão đại, hai anh em tôi hiện tại không xu dính túi, từ giờ tới tết đành đi lăn lộn với cậu.
- Nghe cậu nói oai chưa?
Tần Phong bĩu môi, trong lòng hắn đã sớm có tính toán, chỉ là không nhất thiết phải nói với mấy người này mà thôi.
Nhìn thấy cái túi của Vi Hàm Phi trên bàn, bị người khác dùng dao rạch một vết dài, Tần Phong không khỏi hỏi:
- Vi Hàm Phi, sao cô lại mang theo nhiều tiền thế?
- Trong nước mua đồ không tiện quẹt thẻ, tôi…tôi bình thường tôi đều mang nhiều tiền như vậy.
Người sống ở nước ngoài cở bản đều mang một tấm thẻ tín dụng là có thể đi rất nhiều nước. Nhưng sau khi về nước, Vi Hàm Phi nhiều lần mua đồ đều không quẹt được thẻ, sau đó liền dứt khoát mang tiền mặt.
Sau khi nghe Vi Hàm Phi nói, đám người Tần Phong nhất loạt trắng mắt, thì ra trong mắt vị đại tiểu thư này, 10 ngàn chẳng qua là chút tiền tiêu vặt mà thôi.
- Thật ra số tiền kia cũng chẳng có gì to tát.
Vi Hàm Phi nhíu mày nói:
- Trong ví có một tấm hình tôi chụp với mẹ, tấm ảnh đó không có bản gốc, không thể rửa được nữa, tôi muốn tìm lại bức ảnh đó.
Từ nhỏ Vi Hàm Phi lớn lên bên mẹ. Tuy Vi Hoa rất yêu thương cô, nhưng cuối cùng vẫn không có tình cảm sâu nặng với mẹ cô.
3 năm trước, mẹ Vi Hàm Phi mắc bệnh nặng qua đời, lúc này mới học đại học theo sự sắp xếp của cha cô. Cho nên tấm ảnh gốc kia là chuyện cô lo lắng.
- Ảnh? Nghĩ cách xem sao, xem còn có thể tìm lại được không?
Hồi nhỏ Tần Phong cũng rất gần gũi cha mẹ, khiến hắn rất coi trọng tình thân. Nghe thấy Vi Hàm Phi nói vậy, hắn thật có chút ngồi không yên.
- Có thể tìm được mới là lạ. Mấy tên trộm này lấy ví đi, tùy tiện ném xuống sông, tìm ở đâu?
Phùng Vĩnh Khang trong lòng rất không đồng tình với Tần Phong.
- Anh Phong bảo tìm, vậy chắc chắn có thể tìm được, vị tiểu thư này không cần vội.
Tiểu mập bên cạnh tủm tỉm cười.việc trên giang hồ, gã chưa từng thấy có việc gì Tần Phong không làm được.
- Hy vọng có thể tìm được.
Sắc mặt Vi Hàm Phi có chút ảm đạm, nước ngoài không phải không có trộm, nhưng việc giống như vậy, trừ phi có cả tang chứng vật chứng, nếu không rất khó tìm được đồ.
- Các vị, tình hình của mọi người tôi đã báo cáo với trưởng đồn, hơn nữa cũng đã lập án, mời các vị để lại thông tin liên lạc, vụ án mà có tiến triển tôi lập tức thông báo với mọi người,
Qua chừng 10 phút, vừa rồi anh cảnh sát trẻ về tới phòng, nói những lời kia, khiến người ta căn bản không nhìn thấy hy vọng phá được án.
Mọi người cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý, ngoài Tần Phong, trong số mấy người chỉ có Tân Nam có di động, lập tức để lại số điện thoại, rồi đám người đi ra khỏi đồn công an.
- Mẹ kiếp, cả ngày chỉ biết mặc đồng phục ra oai, gặp chuyện thì chả có tác dụng gì.
Ra khỏi cửa lớn của đồn công an, Phùng Vĩnh Khang quay đầu lại phỉ một tiếng, mặc dù anh ta mất ít tiền nhất, nhưng chứng minh thư cũng ở trong ví, làm lại cũng phiền phức lắm.
Tần Phong vỗ vỗ bả vai Phùng Vĩnh Khang nói:
- Được rồi, lão Phùng, chẳng bằng đi tìm ví đi.
- Tìm ở đâu, bảo kẻ trộm trả lại à?
Phùng Vĩnh Khang khoát tay:
- Thôi đi, Tần Phong, coi như mấy anh em gặp xui, sau này bảo ba tôi làm lại chứng minh cho.
- Còn chưa tìm, sao biết nhất định không tìm được?
Tần Phong lôi Phùng Vĩnh Khang nói:
- Đi thôi, nói rõ chỗ mọi người mất tiền xem?
- Thật hay đùa vậy?
Thấy vẻ mặt đầy tin tưởng của Tần Phong, đám người Phùng Vĩnh Khang miễn cưỡng quay lại chợ Phan gia viên với Tần Phong.
Chỉ vào sạp hàng trên vỉa hè, Phùng Vĩnh Khang nói:
- Lúc định rút tiền ra mua đò ở đây chúng tôi mới phát hiện mất vi