Bảo Giám

Chương 207: Ai lừa ai? (thượng)

Chương 207: Ai lừa ai? (thượng)
- Được rồi, tìm được ví rồi, không còn tiền, coi của đi thay người.
Phùng Vĩnh Khang ra vẻ rất AQ (1) an ủi bản thân, rồi chuyền sang Tần Phong:
- Tôi nói chứ Tần Phong, hôm nay đi theo cậu tới đây, tiền mất rồi, việc cơm nước cậu cũng phải lo chứ.
- Tôi bảo cậu đi cùng à?
Tần Phong tức giận trừng mắt nhìn Phùng Vĩnh Khang.
- Haiz, tôi mời, hôm nay muốn ăn gì, đều tính cho tôi, Tần Phong đừng tranh với tôi…
Tân Nam vẫn không nói gì từ nãy, giờ đứng ra, hôm nay bạn bè mất tiền, anh ta cảm thấy cũng mất mặt.
Lúc đi vào Phan gia viên, anh ta vỗ ngực rất vang, nhưng bạn bè lại bị mất ví trước mặt anh ta, mà anh ta không biết gì.
Cho nên lúc này giành mời cơm, coi như Tân Nam bồi thường đám người Phùng Vĩnh Khang một chút.
- Có người mời ăn cơm, việc gì tôi phải giành.
Rõ ràng Tân Nam đánh giá thấp độ dày của da mặt Tần Phong. Vừa chuyển đề tài, Tần Phong nói:
- Ăn tạm cái gì đó cũng được, sau đó chúng ta quay lại chợ đồ cổ, tổn thất hôm may phải tìm cách bù đắp.
- Bù đắp tổn thất?
Tân Nam nghe vậy sửng sốt, nói:
- Tần Phong, ý cậu là gì, là muốn mua được thứ hời?
Từ nhỏ Tân Nam lớn lên trong phố đồ cổ, mặc dù có chút tính mọt sách, không biết xử lý các mối quan hệ buôn bán lắm, nhưng hiểu biết của anh ta đối với phố đồ cổ cũng khá sâu.
Việc mua được món hời không phải không có, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra, tuy nhiên 90% số người bảo mua được món hời đều là đồ dởm, người thật sự chọn được đồ tốt chỉ có 1%.
Cho nên Tân Nam tới Phan gia viên, một là muốn tìm một cửa hàng để mở quán đồ cổ, hai là giết thời gian, trong lòng không hề có tâm lý mua được món hời.
- Đúng vậy, Vi Hàm Vi có tiền, không để ý đâu.
Tần Phong ra hiệu nói:
- Lão Phùng và lão Chu nếu không muốn kiếm chút đỉnh, sau này đừng ngày nào cũng tới đòi cơm tôi.
- Ai nói tôi không để ý? Đó cũng là tiền tiêu vặt một tháng của tôi đó.
Vi Hàm Phi rất bất mãn với Tần Phong. Tuy tiêu tiền của cha rất thoải mái, nhưng dù sao tháng này cũng không còn tiền tiêu vặt.
- Xin cha cô ấy. Khi về tôi tìm cho cô món đồ, cô bảo là đã bỏ mười ngàn ra mua.
Tần Phong thật vô lương tâm bày cho Vi Hàm Phi một chủ ý. Dù sao tiền của ông ta cũng tiêu không hết, con gái tiêu bớt cho, đó cũng là thiên kinh địa nghĩa.
- Ý kiến hay…
Vi Hàm Phi quả nhiên là đứa trẻ thông minh, lập tức liền tiếp lời:
- Tôi…tôi sẽ nói bỏ ra hai mươi ngàn mua, cha khẳng định sẽ cho tôi thêm mười ngàn.
- Được, được, vậy nói hai mươi ngàn.
Tần Phong cố nín cười, đây đúng là phản cha, sau khi ông chủ Vi nhìn thấy thứ đồ trị giá hai mươi đồng, không biết sẽ có phản ứng như nào.
Sau sự việc tìm ví, mọi người đều vô cùng nể phục Tần Phong.
Nếu Tần Phong đã nói có thể mua được món hời, vậy cứ đi theo là được. Hiện tại không còn đồng nào, cho dù ngang nhiên đi lại trong Phan gia viên, cũng không sợ kẻ trộm.
Tuy nhiên Tần Phong rõ ràng không muốn mấy người cứ thoải mái đi dạo phố như vậy. Sau khi tìm một quán ăn nhỏ gần Phan gia viên, Tần Phong nói với Tạ Hiên:
- Hiên tử, mang tiền không? Cho họ vay mỗi người 500.
- Có mang, trong người còn hai ngàn.
Tạ Hiên móc ví ra, lấy ra một tập tiền.
- Haiz, Tần Phong, cậu bảo Tạ Hiên cho chúng tôi mượn tiền làm gì?
Phùng Vĩnh Khang bất mãn nói:
- Có phải cậu thường bắt nạt người khác không, người ta gọi cậu là đại ca, cậu thật cho rằng mình là đại ca sao?
Đúng là Tạ Hiên có bản lĩnh thật, mới quen nhau bao lâu, đã lừa Phùng Vĩnh Khang gọi mình là anh em, hiện tại còn ra mặt giúp anh ta bênh vực kẻ yếu.
Tần Phong khinh khỉnh, tức giận nói:
- Lão Phùng, tôi nói là vay, lẽ nào không đúng sao?
- Á à, tôi hiểu rồi, thảo nào cậu bảo người anh em Tạ Hiên cầm tiền, thì ra, cậu…cậu đúng là tham tiền.
Phùng Vĩnh Khang tròng mắt vừa chuyễn, đột nhiên hiểu được tính toán của Tần Phong. Vì Tần Phong biết, nếu hắn bỏ ra 500, Vi Hàm Phi thì không nói, anh ta và Chu Khải chắc chắn sẽ không trả.
Nhưng Tạ Hiên bỏ tiền thì khác. Cho dù hôm nay có vớ được món hời bù tổn thất không, đợi lúc quay về trường số tiền này vẫn phải trả, dù sao họ cũng nghĩ được sâu xa như Tần Phong.
- Hừ, hai người còn muốn tính toán với tôi?
Tần Phong tỏ vẻ khinh thường, la lớn:
- Ông chủ, mang thức ăn lên, mỗi người một bát hai lạng mì sợi, không thêm thịt nha.
- Cậu xuống địa ngục đi? Coi tôi là Grandet (2) à? Không mời nổi bữa cơm sao?
Tân Nam ở bên cạnh nghe thấy, dở khóc dở cười, liền phân tán sự chú ý của Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải.
Thật ra không phải Tần Phong để ý hai ngàn kia, chủ yếu là hắn muốn tìm chút đồ bù đắp cho hai người, không riêng lần này bị mất tiền, mà cả lần khai giảng, Tần Phong cũng muốn bù đắp lại.
Tuy nhiên Tần Phong cũng rất hiểu Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải. Đừng tưởng bình thường họ tùy tiện, có thể tiêu chút tiền của Tần Phong, không ngại ngùng gì.
Nhưng nếu Tần Phong đưa tiền cho họ, hơn nữa chỉ ra thứ đồ mua được giá hời, hai người họ nhất định sẽ không nhận. Cho dù mua được cũng tính cho Tần Phong.
Cho nên Tần Phong lúc này mới để Tạ Hiên trả tiền, về phần hai hai người Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải liệu có chia cho Tạ Hiên một phần thứ đồ mua được với giá hời hay không, đó là chuyện của bọn họ.
Thấy ba người nhận tiền của Tạ Hiên, Tần Phong dặn dò:
- Lão Phùng, Vi Hàm Phi, lát nữa chúng ta vẫn quay lại cửa hàng đó, hai người mua tất cả mấy thứ lúc đầu muốn mua chho tôi.
- Lấy gì mà mua?
Phùng Vĩnh Khang bất mãn nói:
- Người đó vừa nhìn đã không phải người tốt? Nói không chừng lúc kẻ trộm trộm tiền, ông ta còn ở bên cạnh nhìn ý.
- Đúng thế, Tần Phong, có nhiều hàng bán mấy thứ kia ở Phan gia viên mà, chúng ta không mua của ông ta không được à?
Chu Khải cũng liên tục lắc đầu, mấy tên này đều có thể gọi là xuất thân thế gia đồ cổ, tuy không đề phòng trộm, nhưng vẫn có mắt quan sát. Lúc ông chủ hàng nói chuyện, Chu Khải cũng phát hiện trong mắt ông ta lóe lên.
- Có thể tức giận với người, tuyệt đối không nên bực bội với tiền.
Tần Phong khoát tay nói:
- Các cậu nghe theo tôi là được rồi. Lúc các cậu muốn mua đồ, tôi sẽ cầm một vật, đến lúc đó các cậu cứ gào lên đòi tặng kèm, người đó không cho, cậu sẽ vứt đồ chạy đi…
- Hàng ông ta có thứ gì tốt?
Phùng Vĩnh Khang nghe vậy sửng sốt, bán tín bán nghi nói:
- Cái sạp đó của ông ta, tôi và lão Chu xem mãi rồi, không phát hiện ra thứ đồ gì tốt.
Bộ dạng của Tần Phong, là biểu hiện rất thường gặp trong giới đồ cổ. Những chuyên gia có nhãn lực cao một chút, lúc nhìn trúng thứ gì, thường sẽ cò kè với ông chủ mua thứ khác không có giá trị.
Sau khi làm giá xong, người đó thường cố tình tùy tiện cầm thứ kia lên, để ông chủ tặng kèm, vật như vậy, bình thường đều không đáng chú ý, không đáng tiền.
Nhưng chính thứ không đáng tiền không đáng chú ý này, mới là thứ người đó thật sự nhìn trúng. Thường giá trị của nó gấp trăm ngàn lần thứ đồ mua giá cao. Đây mới thực sự khảo nghiệm nhãn lực.
- Đừng hỏi nhiều như vậy, các cậu biết nên làm như nào…
Thấy phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, Tần Phong im bặt không nói, hai người kia nếu không nghe hiểu, coi như phí công sinh ra trong gia đình như vậy.
Đây là quán mì sợi Lan Châu, ngoài gọi bàn kê, thì có thịt dê và mấy món đơn giản, sau đó lại quay lại chợ Phan gia viên.
Bọn họ vẫn đi tới con đường nhỏ kia, tiến vào trong chợ, vừa hay ở chỗ quẹo nhìn thấy hàng vỉa hè kia vẫn còn bán, Tần Phong trong lòng vui vẻ, dẫn theo mấy người đi tới.
- Ây da, sao mấy người lại tới?
Ông chủ hàng vỉa hè thấy mấy người Tần Phong đi tới, không khỏi nhíu mày nói:
- Trong số những người từng mất tiền ở chợ này, chưa thấy ai khó chấp nhận sự thật như các cậu. Có bản lĩnh đi tìm kẻ trộm đi, tìm cảnh sát cũng được, tìm tôi làm gì?
- Tìm ông đương nhiên là mua đồ.
Phùng Vĩnh Khang kêu lên:
- Ông ồn ào cái gì? Anh em về tận nhà lấy tiền cầm tới mua đồ, không bán hả? Tôi đi mua quán khác, không còn đồ tể vẫn phải ăn lông lợn chứ?
- Ồ anh bạn, đừng nóng, coi như tôi miệng thối.
Người mở quán nhiều năm phần lớn đều da mặt rất dày, ông chủ kia lôi kéo Phùng Vĩnh Khang tới, đánh một cái không nặng không nhẹ lên má mình, nói:
- Mấy anh em, chúng ta có thể quen biết, đó là duyên phận. Mua ở hàng tôi là được rồi, mấy anh em yên tâm, chắc chắn đồ rẻ hơn hàng khác.
Vốn trước khi mất ví, bọn người Phùng Vĩnh Khang đang chuẩn bị rút tiền mua đồ, chứng tỏ mấy người thực sự muốn mua. Hơn nữa mấy thứ đó cộng lại cũng lên tới hơn ngàn, đối với quán vỉa hè thì đây cũng là món kinh doanh lớn.
- Duyên phận cái con khỉ, vừa rồi ai đuổi người đi?
Phùng Vĩnh Khang không thuận cũng không buông, gỡ tay ông chủ định đi.
- Cậu coi tôi là cái rắm mà đánh một cái chẳng phải hết rồi sao? Buôn bán thì vẫn cứ buôn bán.
Ông chủ quán quả nhiên da mặt quá dày. Phùng Vĩnh Khang miễn cưỡng quay lại.
- Mã Hầu, lại lừa người hả?
Thấy cảnh tượng này, mấy ông chủ hàng bên cạnh đều ồn ào:
- Mấy huynh đệ, đến chỗ chúng tôi xem đồ này, đồ tuyệt đối rẻ hơn so với của Mã Hầu.
- Đi, đi, tránh sang một bên, đừng có cướp khách kiểu đó.
Ông chủ thắt lưng hơi cong, cả người gầy như con mắm, trông thật giống con khỉ ngựa lớn.
- Mấy vị, vừa rồi định mua mấy thứ này đây hả?
Ông chủ Mã Hầu trí nhớ không tồi, vì sợ bị người khác cướp mất việc làm ăn, vội chọn ra mấy thứ đó lúc trước bọn Phùng Vĩnh Khang định mua.
- Đúng vậy, tổng cộng bao nhiêu tiền?
Phùng Vĩnh Khang nhìn thấy Tần Phong đang định ngồi xổm xuống trên quầy hàng tìm kiếm, liền nói:
- Giá đắt thế không được, ở hàng của mấy vị đại ca kia đều có mấy thứ này.
- Tiểu huynh đệ, cậu yên tâm, nhất định rẻ hơn họ.
Ông chủ Mã Hầu nhe răng về phía mấy người kia, chỉ vào đồ trước mặt nói:
- Đồ sơn là đồ của Sơn Tây, hộp sơn này truyền lại từ triều Minh, tôi cũng không lấy nhiều, tám trăm cũng đâu phải đắt?
Thứ này là trạm khắc thủ công, dùng hoàng hoa lê già theo lý mà nói ít nhất đáng giá 1000. Để bồi tội với mấy huynh đệ, tôi chỉ lấy 700, xem như người hiền lành còn gì?
Còn ống hút thuốc này, cậu xem, bức tranh bên trong là Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên, câu chuyện nổi tiếng như vậy, nói không chừng chính là thứ đồ của Khang Hy gia năm đó, 600, cậu lấy đi…
- Khang Hy gia? Thời Khang Hy, Tào Tuyết Cần vẫn chưa viết văn đâu?
Phùng Vĩnh Khang sắc mặt không vui nhìn trừng trừng ông chủ Mã Hầu, nói:
- Ông ơi, lại còn Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên, ông coi mấy chúng tôi là đám quê mùa vào thủ đô à, còn lấy dao định chém hả?
- Tiểu tử nói không sai, đây rõ ràng là lừa người?
- Đúng thế, ngay cả niên đại cũng phân bố rõ ràng, dám hồ đồ huênh hoang?
Mấy du khách ở quầy hàng bên cạnh nghe thấy Phùng Vĩnh Khang nói, không khỏi buồn cười, cũng có người trách mắng ông chủ bất lương kia.
- Haiz, đừng nóng, đừng nóng, chỉ là tôi thuận miệng thôi mà.
Thấy mình bị nhiều người trêu chọc như vậy, ông chủ Mã hậm hực nói:
- Được, ống thuốc này 200 tệ, cậu mua đi, thế nào, tôi bù lỗ đấy.
- 200? 20 tệ cũng không đáng.
Nhà Phùng Vĩnh Khang mở hàng đồ cổ, dù mở ở khu kinh doanh Đại Sách Lan, kinh doanh đều là các tác phẩm nghệ thuật cao, nhưng cũng hiểu biết ít nhiều về việc kinh doanh những hàng hóa liên quan.
Kiểu ống hút thuốc như này, cơ bản đều là do các xưởng nhỏ xung quanh Tân Thiên làm, nói trắng ra là thủy tinh thôi, chi phí nhiều nhất là mấy đồng.
- Hai mươi đồng, đại ca à, 20 đồng tôi bù đến cái quần lót cũng chẳng còn đấy.
Ông chủ Mã Hầu ra bộ đáng thương, nói:
- Không thì như vậy đi, tôi đưa ra cái giá thấp nhất, 180, được, cậu lấy đi, không được, tôi giữ lại.
- Lão Phùng, 180 thì 180, bức tranh trên thành này trông cũng không tệ lắm.
Chủ Khải đứng cạnh Phùng Vĩnh Khang đột nhiên thấy Tần Phong ra hiệu với mình, tiến lên phía trước, nhận thứ đồ từ tay Tần Phong, nói:
- Ông chủ, ba thứ này chúng tôi lấy, tuy nhiên phải tặng cho chúng tôi thêm một thứ.
Thứ Chu Khải cầm trong tay là một xâu tiền hình thanh kiếm, thứ này có tên khoa học là thanh phù kiếm (kiếm ếch xanh). truyền thuyết kể bôi máu ếch xanh lên đồng tiền, anh tiêu nó đi nó sẽ tự động quay lại, xâu tiền lại sẽ có ngụ ý cầu tài lộc.
Ngoài ra một số thầy địa lý phong thủy, lúc tìm long điểm nhập huyệt, cũng dùng loại kiếm Thanh Phù này.
Thanh kiếm mà Chu Khải cầm cũng không dài lắm, chế từ khoảng hơn 200 đồng, tuy nhiên những đồng tiền kia đều bị oxy hóa, nhìn qua sỉn màu không sáng, cũng không có gì bắt mắt.
- Ấy, anh bạn, cái này không được, đấy là thứ dùng để trấn quán.
Thấy thanh kiếm tiền đồng trong tay Chu Khải, ông chủ Mã Hầu kêu lên, sau đó mặt đổi sắc:
- Nếu thật sự mấy cậu thích, lấy xâu tiền này 600 đồng, tôi không lãi được một phân.
- Ông chẳng thật thà gì cả? Mua nhiều đồ của ông như vậy, muốn một thứ tặng kèm cũng nhiều lời.
Phùng Vĩnh Khang tỏ vẻ giận dữ, giật xâu tiền trong ta Chu Khải, ném lên sạp, cả giận nói:
- Lão Chu, đi, đúng là gian thương, không mua gì nữa.
- Ấy ấy, anh bạn đừng kích động…
Thấy Phùng Khang thật sự muốn đi, ông chủ Mã Hầu nhất thời sốt ruột, kêu cha gọi mẹ kéo Phùng Vĩnh Khang lại, vội không ngừng nói:
- Có gì từ từ nói, xâu tiền kia tôi tặng kèm là được chứ gì?
Phải biết rằng, riêng hộp sơn và bức điêu khắc cộng lại giá đã là 1300, ông chủ Mã Hầu đã có thể kiếm được 1000.
Hơn nữa ống thuốc ông ta nhập 12 đồng bán được 180, vụ làm ăn này Mã Hầu đã kiếm được 1180, đối với ông ta mà nói, đây chính là một vụ làm ăn lớn.
Về phần xâu tiền kia, cho dù là tiền đồng thật, nhưng có thật đến đâu cũng không đáng tiền.trong chợ đồ cổ này, muốn mua tiền đồng đều mua bằng cân.
(1) AQ: nhân vật văn học trong truyện Lỗ Tấn. A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần (dù thất bại nhưng luôn tự an ủi bản thân)
(2) Grandet: nhân vật văn học của nhà văn Pháp, nổi tiếng keo kiệt

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất