Bảo Giám

Chương 206: Ví còn tiền mất

Chương 206: Ví còn tiền mất
- Tiểu tử, các cậu tìm được ví chưa? Mẹ nó, bây giờ kẻ trộm càng ngày càng bạo gan.
Ông chủ hàng vỉa hè kia nhận ra mấy người Phùng Vĩnh Khang. Mặc dù ở chợ này mất ví là chuyện thường, nhưng mất ba cái cùng luc thì đúng là lần đầu.
Quan trọng hơn là, vụ buôn bán sắp thành cũng không cánh mà bay. Cho nên ông chủ này vẫn nhơ như in mấy người kia, cũng hận thấu xương tên trộm ví.
- Tìm cái khỉ? Cảnh sát còn không có biện pháp? Có thể tìm được mới là lạ.
Phùng Vĩnh Khang tức giận trả lời. Lúc này anh ta đang thầm oán giận Tần Phong. Ví mất thì cũng mất rồi, còn quay lại mất mặt thêm. Nói là mất ví, cũng có nửa trách nhiệm do họ bất cẩn sơ ý.
- Đại ca, tiền đồng ở sạp ông cũng khá đầy đủ nhỉ, ai dà, đồng tiền rỉ tới mức này, còn có thể bán sao?
Tần Phong cười hì hì ngồi xổm xuống, giơ tay chọn lựa trên đống hàng. Hồn nhiên không để ý Phùng Vĩnh Khang đang kéo áo mình phía sau.
- Tiểu huynh đệ, cậu là người ngoài ngành, đây không phải tiền đồng, nó là nguyên bảo, biết nguyên bảo Quang Tự là gì không?
Ông chủ quầy hàng nói với Tần Phong vẻ bất mãn, nhìn Phùng Vĩnh Khang nói:
- Haiz, anh bạn, ống hút thuốc này cậu thích không? Chính tông Càn Long truyền lại đấy, nói không chừng lão tử hoàng đế còn từng dùng rồi…
Quầy hàng này là một hàng tạp hóa, từ tiền đồng tới gốm sứ, gỗ khắc, ống hút thuốc cái gì cũng có. Vừa rồi Phùng Vĩnh Khang nhìn trúng cái ống hút thuốc điêu khắc tranh bên trong.
Còn Vi Hàm Phi thì thích một hộp sơn bên trong có hai cái cửa có thể mở ra. Cô muốn mua về để đồ trang điểm ở kí túc, không ngờ ví của hai người đều mất, đều không mua được.
- Tiền bị kẻ trộm lấy rồi, dùng cái gì để mua?
Phùng Vĩnh Khang tức giận liếc nhìn ông chủ. Lúc này cơn tức giận của anh ta càng lớn, nhìn ông chủ này cũng giống tên kẻ trộm.
- Haiz, không mua thì mấy người lui ra cho.
Nghe thấy những lời này của Phùng Vĩnh Khang, ông chủ chừng 30 tuổi kia nhất thời mất kiên nhẫn, khoát tay nói:
- Mấy cậu nhanh lui ra đi, tôi còn phải buôn bán.
- Vậy đi thôi, không làm ảnh hưởng việc kinh doanh của ông nữa.
Tần Phong nghịch một đồng tiền, thuận miệng hỏi:
- Vị đại ca này, vừa rồi mất đồ khi đó anh không nhìn thấy chút gì sao?
- Không, tôi trông hàng còn không kịp, làm gì có thời gian quản việc mấy người?
Ông chủ hàng lắc đầu, vừa rồi ông ta còn mắng đám kẻ trộm, nhưng thực ra cứ cho là thật sự nhìn thấy, ông ta cũng không dám lên tiếng.
Người ngoài sáng kẻ trong tối, mấy ông chủ này chủ nhật nào cũng tới bày hàng, nhỡ bị kẻ trộm nhằm vào, đúng là kết thù, nói không chừng có lúc sẽ bị báo thù.
Năm ngoái, từng có ông chủ quán vỉa hè bắt được tên trộm, nộp cho công an, khi đó vật chứng đều có, tên trộm nhanh chóng bị lập án hình sự.
Nhưng sự việc qua đi được một tuần, ông chủ hiệp nghĩa kia, chỉ trong một đêm bị ném viên gạch vào đầu, đầu rơi máu chảy không nói, còn bị chấn động não, sau trận đó liền không thấy xuất hiện ở Phan gia viên nữa.
Cho nên từ sau khi việc này xảy ra, mấy ông chủ hàng vỉa hè đều có tâm lý thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đối với một số việc cũng là làm như không thấy. Về mặt nào đó mà nói, đồn công an bất lực trong việc bắt kẻ trộm, cũng có liên quan với việc quần chúng không hợp tác.
- Được, vậy không làm ảnh hưởng việc buôn bán của ông nữa?
Ánh mắt Tần Phong nhìn vào đồng tiền, hiện lên một tia sáng kỳ dị, tuy nhiên vẫn đứng dậy, ánh mắt không lưu lại lâu trên đồng tiền kia.
Quan sát địa hình xung quanh, Tần Phong nhìn thấy tấm biển hướng dẫn phía ngoài một nhà hàng, lập tức bảo Phùng Vĩnh Khang đợi, đi theo hướng chỉ dẫn của tấm biển.
Tuy không biết Tần Phong muốn làm gì, nhưng mấy người vẫn đi theo.
Sau khi đi qua đi lại mấy vòng, đám người đã ra khỏi chợ đồ cổ, trước mắt là đường cái thông suốt tứ ngả, lúc này bọn họ đang đứng trên đường cho người đi bộ, hơn mười mét phía ngoài là cửa vào đường sắt.
- Tôi nói này Tần Phong, chúng ta vẫn nên đi ăn đã.
Phùng Vĩnh Khang uể oải, cầm lấy cánh tay Tần Phong, nói:
- Tần lão đại, tôi chấp nhận mất tiền rồi, cậu có thể mời tôi ăn bát mì không? Bạn cậu sắp chết đói rồi.
Vốn Phùng Vĩnh Khang không có thói quen ăn sáng, lúc này đã một giờ chiều rồi. Anh ta đã đói ngực dán vào bụng rồi. Hơn nữa trong đầu không còn ý nghĩ tìm lại được tiền, chỉ nghĩ tới việc tìm chỗ ăn.
- Lão Phùng, muốn ví tiền hay muốn ăn
Tần Phong cười hỏi.
- Ăn cơm.
Sau khi Phùng Vĩnh Khang nói ra hai từ này, vẻ mặt cũng do dự, chần chừ hỏi:
- Thật sự có thể tìm lại ví? Tôi nói này Tần Phong, đừng đùa bạn bè thế.
- Đúng thế, Tần Phong, không tìm được thì bỏ đi.
Chu Khải cũng nói:
- Tục ngữ nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, về sau tới nơi như này phải để ý hơn là được.
- Có thể tìm được ví, nhưng tiền thì…chắc không còn.
Tần Phong chỉ chỉ một thùng rác màu xanh đặt trên đất cách đó bốn năm mét:
- Lão Phùng, đi, tới đó bới thùng rác xem, xem có ví của cậu không.
- Cậu nói là tên trộm ném ví vào đó?
Phùng Vĩnh Khang nghe vậy hơi sửng sốt, bán tín bán nghi nhìn Tần Phong nói:
- Khả năng này không lớn lắm nhỉ? Có bảy tám cổng ra khỏi chợ này, sao cậu có thể kết luận kẻ trộm chạy từ đây? Dựa vào cái gì mà lại ném ví vào thùng rác?
- Tin hay không tùy cậu, dù sao tôi cũng không mất ví..
Tần Phong phủi tay, làm ra vẻ tin thì tin không tin thì thôi.
- Tần Phong, ví của tôi cũng ở trong đó?
Vi Hàm Phi rầu rĩ, rất lâu không mở miệng, đột nhiên hỏi.
Tần Phong gật gật đầu nói:
- Nếu kẻ trộm là một người, hẳn cũng ở trong đó.
- Được rồi, tôi đi.
Nhớ tới bức ảnh chụp với mẹ, Vi Hàm Phi chẳng quản thùng rác vừa bẩn vừa thối, lập tức vén tay áo lên lúc thùng rác.
- Haiz, vẫn nên để tôi đi…
Thấy mỹ nữ yểu điệu Vi Hàm Phi đích thân ra tay, mà Tần Phong thì vẫn ôm tay không nhúc nhích, Phùng Vĩnh Khang bất đắc dĩ đi về phía trước, quay đầu trừng mắt nhìn Chu Khải nói:
- Lão Chu, còn không tới đây giúp, cậu không mất tiền à?
- Cậu thật sự tin lời Tần Phong?
Chu Khải dù có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn đi tới, thời gian này người ta vẫn dùng thùng rác sắt, hai người hợp lực mới mở được nắp ra.
- Tần Phong, nếu không tìm thấy, tiểu tử cậu chết chắc.
Trong thùng rác thì có gì hay? Không phải tàn thuốc thì là hộp thức ăn thừa. Thứ mùi đó khiến Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đều cau mày.
- Mẹ nó, chạy ra tận ngoài đường chơi đùa, thứ này cũng ném vào bên trong?
Dùng một nhánh cây gạt đám rác, Phùng Vĩnh Khang nhịn không được chửi ầm lên. Kia rõ ràng là BCS đã dùng, bên trong không biết chưa bao nhiêu vi khuẩn.
- Haiz, đúng là có một cái ví…
Đúng lúc Phùng Vinhx Khang quay đi để thở, Chu Khải bỗng hô lên:
- Là cái ví màu đỏ, nhìn da cũng khá tốt, á, là của con gái.
- Ví màu đỏ?
Vi Hàm Phi đứng cách đó không xa, ánh mắt sáng lên, bất chấp mùi thối, xông tới nhìn vào trong thùng rác.
- Là…là ví của tôi.
Lúc nhìn thấy rõ cái ví kia, Vi Hàm Phi kích động, trực tiếp thọc tay vào thùng rác, lấy ví của mình ra.
- Cảm ơn trời cảm ơn đất, ảnh mẹ vẫn còn.
Vội vàng mở ví ra, nước mắt Vi Hàm Phi rơi lã chã.
Nhìn tấm ảnh hồi lâu, Vi Hàm Phi cẩn thận rút tấm ảnh và mấy cái thẻ trong ví ra, chóp mũi lại ngửi thấy mùi thùng “ai cha” một tiếng, lại ném ví đi.
- Ví không bẩn lắm, ném đi thật đáng tiếc.
Tần Phong không đồng tình với hành vi phí phạm của Vi Hàm Phi, vì hắn nhìn ra, ví kia là hàng hiệu, có thể đáng giá cả vài ngàn.
- Tìm được ví tiền rồi, của lão Chu cũng ở đây, đúng là một người, mẹ nó, một tên trộm làm.
Vi Hàm Phi vừa ném ví đi, Phùng Vĩnh Khang cũng lấy ra được hai cái, chính là của anh ta và Chu Khải.
Mở ra bên trong vẫn còn chứng minh, không thiếu cái thẻ ngân hàng nào, tuy nhiên chẳng còn lại một đồng nào. Mấy đồng tiền xu bình thường Phùng Vĩnh Khang đặt trong ví để đi xe cũng không cánh mà bay.
- Được rồi, lão Phùng, thỏa mãn rồi chứ, lấy lại được chứng minh là cũng ổn rồi.
Chu Khải lấy hết đồ trong ví ra, nhìn ví, cũng ném vào thùng rác, tuy ví cũng không bẩn lắm, nhưng nghĩ lại mấy thứ mình vừa lật trong thùng rác, cũng chỉ có thể nhịn đau chấp nhận.
Phùng Vĩnh Khang cũng vậy, tuy nhiên lúc ném vào thùng rác, anh ta giống như phát hiện châu lục mới, hét lên:
- A, mọi người, bên trong còn có mấy cái ví nữa.
Vừa dứt lời, Phùng Vĩnh Khang quay nhìn Tần Phong, vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Tần Phong, sao cậu biết kẻ trộm nhất định sẽ ném ví tiền ở đây? Mà không chạy xa thêm tí nữa hãy vứt.
- Giữa hai cửa Đông Nam ra vào là đồn cảnh sát, kẻ trộm không có việc sẽ không đi qua đó, mấy hướng khác đều là nơi khá nhiều người qua lại, kẻ trộm không tiện lấy tiền ở những nơi đó.
Tần Phong chỉ ngõ nhỏ lúc họ tới, nói:
- Đây là con đường nhỏ, du khách ít qua lại, hơn nữa con đường này đi từ chợ ra không có camera, kẻ trộm hoàn toàn có thời gian lấy tiền ra khỏi ví, ví này đương nhiên không cần dùng tới nữa…
- Tần Phong nói rất đúng.
Tần Phong chưa dứt lời, Chu Khải liền nói tiếp:
- Phía trước còn là đường sắt, chui vào đường sắt, cho dù thần tiên cũng không tìm được họ, đừng nói cảnh sát.
- Tần Phong, sao cậu lại đoán được
Tìm được bức ảnh của mẹ, Vi Hàm Phi thực sự rất biết ơn Tần Phong. Tuy nhiên trẻ con lớn lên ở nước ngoài vốn rất hiếu kỳ, hành động này của Tần Phong khiến Vi Hàm Phi rất ngạc nhiên.
- Đoán ra?
Tần Phong nghe vậy cười cười:
- Tôi ở trong tù nhiều năm, trộm nào chưa từng gặp? Mấy thủ đoạn này làm gì cần phải đoán?
- Tần Phong, cậu lừa cả mỹ nữ à?
Tần Phong vừa nói, mấy người ngây ra, rồi phá lên cươi, Phùng Vĩnh Khang lại chỉ vào Tần Phong nói:
- Còn ngồi tù cơ, cậu như này, không ngồi tù đúng là hại nước hại dân.
Tần Phong cười cười cũng không giải thích. Tạ Hiên thì ở bên cạnh nháy mắt. Ở đây chỉ có anh ta biết rõ tình hình, lời nói của Tần Phong đều là thật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất