Chương 208: Ai lừa ai? (trung)..
Trong chợ này, sạp bán tiền đồng không ít, thứ này giá gốc không quá một trăm đồng, giá bán ra cũng trong khoảng 300 tới 500 tệ, giá tiền đồng giả được hàn thành còn thấp hơn, khoảng 180 tệ là mua được.
Vì vậy dù có tặng kèm một thanh kiếm tiền đồng, ông chủ Mã Hầu vẫn còn khoản lãi hơn 1000. Nếu ông ta thực sự để Phùng Vĩnh Khang đi, đó mới là để đầu cho lừa đá mất.
- Đồng ý tặng?
Phùng Vĩnh Khang liếc mắt nhìn Mã Hầu.
- Đồng ý, đồng ý, coi như kết được một người bạn, thứ này cậu cầm đi.
Ông chủ Mã Hầu liên tục gật đầu, xoay người nhặt thanh kiếm tiền đống từ quầy lên, nhét vào tay Phùng Vĩnh Khang, dường như sợ anh ta không cầm lấy.
- Tôi nói ông đúng là không thật thà, sớm nói tặng chẳng phải xong việc rồi không?
Phùng Vĩnh Khang bĩu môi, quan sát thanh kiếm tiền đồng trong tay một chút, không rõ ý đồ của Tần Phong. Thanh kiếm tiền đồng này nhiều khả năng là chế tạo từ thời triều Thanh và Bắc Tống, số lượng lưu hành rất lớn, cũng không đáng giá gì.
- Người anh em, ba thứ này căn bản tôi không kiếm được đồng nào, mà hộc máu tặng không đó.
Ông chủ Mã Hầu theo thói quen còn muốn cằn nhằn vài câu. Tuy nhiên sau khi nhìn thấy sắc mặt u ám của Phùng Vĩnh Khang, hậm hực ngậm miệng lại.
- Ống hút thuốc 180 tệ, điêu khắc rễ Hoàng Hoa Lê 700 tệ, hộp sơn mài 800 tệ. Cộng lại 1680 đồng.
Cầm bàn tính gõ lách cách, ông chủ Mã Hầu đưa ra trước măt Phùng Vĩnh Khang:
- Mấy vị cộng lại trả tiền, hay chia ra?
Phùng Vĩnh Khang móc ra xấp tiền đếm một chút, chỉ có 1500, vừa rồi Vi Hàm Phi và Chu Khải đều đưa tiền của họ cho Phùng Vĩnh Khang.
- Ừ? Không xong rồi…
Phùng Vĩnh Khang vỗ vỗ xấp tiền trong tay, nói:
- Ông chủ, lấy 1500, ông có bán không?
- Chuyện này, đã lấy giá rẻ vậy rồi…
Ông chủ Mã Hầu mặt dài ra, khó xử nói:
- Đúng là vụ làm ăn nhỏ, ba thứ cộng vào mới kiếm được mấy chục tệ. Vậy…vậy 1500, tôi.. tôi coi như bù tiền vậy.
Phàm là người làm ăn, đều hiểu được một đạo lý, đó là cho dù đối phương kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không được thể hiện ra ngoài, cho nên rõ ràng vụ buôn bán này lãi hơn 1000, ông chủ Mã Hầu vẫn tỏ vẻ đau khổ.
- Ông cũng biết còn gì, vừa mất ví, cũng chỉ còn như vậy, ông có bán không.
Phùng Vĩnh Khang hơi mất kiên nhẫn.hắn đương nhiên biết giá trị mấy thứ đồ này là bao nhiêu, nếu không phải lúc trước Tần Phong đã dặn, anh ta đã chả thèm kì kèo với đồ gian thương này.
- Tiểu huynh đệ, cậu và hai người bạn bị mất ví, nhưng…nhưng…
Ông chủ Mã Hầu chỉ Tần Phong và Tạ Hiên, còn cả Tân Nam, nói:
- Bọn họ đâu có mất tiền, các cậu đi cùng nhau, vay trăm đồng đâu có khó gì, tôi thấy ba người họ cũng không có vẻ gì là keo kiệt.
Mở hàng ở Phan gia viên hai ngày, tổng cộng cần 200 tệ, đương nhiên ông chủ Mã Hầu không dễ dàng nhả ra, ông ta biết người trẻ tuổi như đám Tần Phong đều sĩ diện, mình vừa nói thế, đối phương chắc chắn sẽ bỏ tiền.
Quả nhiên, ông chủ Mã chưa nói xong, tiểu mập vẻ mặt phúc hậu đã móc ra 200 tệ, nói:
- Phùng đại ca, chẳng phải thiếu 180 tệ sao, tôi đưa cho.
Thấy Phùng Vĩnh Khang đưa tiền cho ông chủ Mã, Tạ Hiên cười nói:
- Ông chủ, tiền đây, đồ này chúng tôi mang về.
- Đương nhiên, các cậu cầm đi, mua bán xong xuôi, nếu có vỡ thì cũng không quay lại tìm tôi.
Tìm 20 tệ trả lại Phùng Vĩnh Khang, ông chủ Mã Hầu mặt như nở hoa. Bức chạm khắc kia làm gì có gỗ hoàng hoa lê? Toàn bộ là rễ cổ thủ, hàng trong thùng dưới mông ông ta còn mười mấy cái.
Về phần hộp sơn, đương nhiên không phải từ Sơn Tây, mà là mua ở chợ bán sỉ ven thành phố, hai thứ này cộng lại chưa tới 200 tệ, đúng là kiếm món hời lớn.
Mấy ông chủ quán bên cạnh đều tỏ ra hâm mộ nhìn Mã Hầu. Tuy bọn họ lúc đầu gào lên, nhưng trong quá trình kinh doanh, cũng không ai nói thêm câu nào.
Đó cũng là quy tắc trong ngành đồ cổ, sau khi khách bắt đầu mua hàng, người cùng nghề chỉ có thể đẩy giá lên, chứ không được bán phá giá, nếu không sẽ không còn tiếp tục làm ăn ở Phan gia viên được nữa.
- Mẹ nó, toàn là gian thương.
Sau khi nghe ông chủ Mã nói, Phùng Vĩnh Khang nhịn không được mắng, trong nhà anh ta toàn đồ cổ, đương nhiên biết ý của Mã Hầu.
- Tần Phong, thanh kiếm tiền đồng này rút cục có huyền cơ gì, thứ này còn không bằng đồng thau..
Chu Khải khó hiểu nhìn Tần Phong, vừa rồi anh ta cũng xem xét xâu tiền, nhìn qua từng đồng một, nhưng không phát hiện ra manh mối gì.
Đồng tiền thời cổ ngoài thời kỳ trước triều Tần, đa phần là đao tệ ra, Tần Thủy Hoàng làm tiền đồng có lỗ hình vuông ứng với cách nói trời tròn đất vuông, nên thay đổi hình thức thành như vậy.
Thời cổ không có tiền giấy, vì thế khi đi làm việc hay thăm người thân ở xa, người ta chỉ có thể mang theo xâu tiền nặng trịch đi.
Quấn xâu tiền quanh hông, vừa tiện mang đi mà lại an toàn, bởi vậy cổ nhân ghép “bàn” và “triền” thành “bàn triền” (lộ phí)
Từ triều Tần đến nay, hàng chục triều đại đã thay thế nhau, tiền đồng vẫn luôn được lưu thông, hơn 2000 năm, niên đại lịch triều tích lũy, có thể tưởng tượng ra tổng cộng phát hành bao nhiêu đồng tiền?
Tuy mỗi triều đại đều nấu chảy đồng tiền trước đó rồi đúc lại, nhưng hiện đại vẫn còn giữ được rất nhiều tiền đồng, giá trị của nó thậm chí không bằng bán đồng thuần.
- Lão Chu, cậu không nhìn kĩ à? Tôi luyện một bài kiếm pháp cậu sẽ nhìn rõ…
Tần Phong cười cười giật thanh kiếm tiền đồng từ tay Chu Khải, đi tới cửa một hàng cách 4-5 m, múa máy tay như đứa trẻ con.
- Tần Phong, cậu còn bé lắm à? Đây là độc cô cửu kiếm hay là quỳ hoa bảo điển?
Thấy hành động của Tần Phong, bọn người Phùng Vĩnh Khang dở khóc dở cười. Chỉ là Chu KHải chưa nói hết câu, Tần Phong giống như bị thất thủ, xâu tiền “ba” một tiếng rơi trên đất.
Có hai kiểu chế tác kiếm tiền đồng, một là dùng sợi tơ đỏ hoặc dùng sợi tơ bạc vàng, xâu các đồng tiền vào, làm thành hình thanh kiếm, đây là cách làm học theo cổ đại.
Tới hiện đại, để theo đuổi mục đích mỹ quan, có những người mài cạnh đồng tiền, hàn vào nhau, sau đó lại phủ lên một lớp bột vàng, nhìn qua trông rất đẹp.
Thanh kiếm tiền đồng trong tay Tần Phong là chế tác bằng phương pháp đầu tiên, theo lý thuyết là không sợ rơi.
Tuy nhiên sợi tơ của thanh kiếm tiền đồng này cũng lâu năm rồi, vừa rơi xuống đất, nhìn qua tưởng không sao, nhưng Tần Phong vừa định nhặt lên, dây đỏ rơi ra, cả thanh kiếm tách lìa.
- Ái, sao lại bị tách ra hết thế?
Thấy Tần Phong làm rơi mất thanh kiếm tiền đồng kia, mấy người nhất loạt xông tới, cũng may thanh kiếm tách ra khi Tần Phong đang giơ thân kiếm lên, không phải rơi từ chỗ cao xuống, đồng tiền không lăn đi xa.
- Tần Phong, không phải cậu rảnh quá đấy chứ, sắp xếp lại đống tiền đồng đi?
Phùng Vĩnh Khang tức tối ngồi xổm nhặt tiền đồng, dù sao cũng bỏ tiền ra mua, không thể ném đi thế được.
- Lão Phùng, sao bực bội thế?
Lúc Tần Phong nhặt tiền rơi, mắt nhìn chằm chằm mấy đồng tiền trong thân kiếm hai lớp, cơ hồ trong nháy mắt dây đỏ bị đứt, hắn đã bắt được 4-5 đồng tiền này trong tay.
- Đây, cho cậu xem, đây là cái gì.
Tần Phong tủm tỉm đưa một đồng màu xanh lét ra, đặt vào trong tay Phùng Vĩnh Khang, nói:
- Tiểu tử cậu cũng được coi là xuất thân thế gia đồ cổ, nếu không biết thứ này, tôi khinh cho.
- Không phải chỉ là một đồng tiền sao?
Phùng Vĩnh Khang khinh thường, ngạo mạn nói:
- Cậu cũng quá coi thường tôi đi? Nói cho cậu biết, ngay cả ngũ thập danh trân, tôi cũng từng được nhìn 7-8 đồng rồi, trong nhà hiện tịa còn cất hai đồng.
Là đồng tiền quốc gia, tiền đồng vẫn là đối tượng nghiên cứu về lịch đại các đời vua. Tới hiện tại tuy đã rời khỏi vũ đài lưu thông tiền tệ, nhưng vẫn có giá trị nghiên cứu lịch sử rất cao.
Vào năm 1980, nhà nước thành lập một hội học thuật tiền cổ, do nhóm các chuyên gia và học giả nghiên cứu tiền cổ mở ra, liệt kê ra 50 đồng tiền là đồng tiền cổ quý hiếm.
Chỉ cần được liệt vào danh sách ngũ thập danh trân, giá trị đều rất cao, rẻ nhất cũng phải trên chục ngàn.là đồng tiền mà tất cả nhóm nhà sưu tập đều mơ ước có được.
- Haha, lão Phùng, vậy cậu nhìn đồng tiền này đi.
Tần Phong không nói, chỉ cười hì hì nhìn Phùng Vĩnh Khang.
- Đồng tiền này rỉ quá?
Nhìn đồng tiền trong tay, Phùng Vĩnh Khang không khỏi nhíu mày.
Lỗ vuông của đồng tiền cũng chưa bị rỉ tới mức tịt mất, chất lượng của đồng tiền rất kém, cũng không có cách gì nhìn rõ chữ trên đồng tiền. Phùng Vĩnh Khang trong tay lại không có công cụ, liền cọ mạnh đồng tiền lên mặt quần bò mấy cái.
- Á? Đồng tiền này hình như là lưu kim?
Màu đồng xanh chỉ là bám bên ngoài, sau khi cọ sát vào quần bò, mặt đồng tiền hiện ra.
- Lão Phùng, cậu cẩn thận chút.
Vừa rồi Tần Phong chưa kịp ngăn động tác của Phùng Vĩnh Khang. Thấy đồng tiền không bị hư hại, lúc này mới thở phào, đoạt lại đồng tiền, chỉ vào mấy chữ mờ mờ, nói:
- Nhìn kỹ đi, chẳng có chút nhãn lực nào.
Lần này không riêng gì Phùng Vĩnh Khang, mà cả đám người Tân Nam cũng vây lại xem chữ trên đồng tiền.tuy nhiên Tạ Hiên gần nhất, anh ta nói đầu tiên:
- Anh Phong, em thấy rõ ràng, hình như, hình như là chữ Thiên…Thiên Vinh Phủ Bảo?
- Thiên Vinh Phủ Bảo? Hình như chưa từng nghe qua loại tiền này.
Tân Nam lắc lắc đầu, lúc định nói, trong đầu hiện lên một việc xảy ra ở một lần khai quật khảo cổ, không khỏi lỡ lời kinh hô:
- Tần Phong, đồng…đồng tiền này, không phải Thiên Sách Phủ Bảo đấy chứ?