Bảo Giám

Chương 212-1: Cổ phần.

Chương 212-1: Cổ phần.
Nhìn ông chủ Mã Hầu đứng trước quán hàng đầy bối rối, Tần Phong lắc lắc đầu, trên mặt cười lạnh.
Tuy Tần Phong không phải người hẹp hòi, nhưng cũng chưa từng là một người lương thiện. Trải qua nhiều việc như vậy, Tần Phong sớm đã hiểu được, đây là xã hội người ăn thịt người, lương thiện và đồng cảm, chỉ là trò chơi nhàm chán của những vị vương giả.
Sư hỗn loạn do việc ông chủ Mã Hầu nôn ra máu ngã xuống đất đã khiến mấy ông chủ quán vỉa hè không còn chú ý tới đám người Tần Phong nữa. Len vào trong đám người, sau một lát, bọn họ đã tới bãi đỗ xe Phan gia viên.
- Tần Phong, cậu... cậu cố ý à?
Tân Nam vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tần Phong, trong mắt hiện lên một tia kính sợ. Xưa có Gia Cát Lượng mắng người hộc máu mà chết, Tần Nam không nghi ngờ vừa rồi mình rõ ràng nhìn thấy một màn kịch sống động của việc tức giận đến hộc máu.
- Tâm lý chấp nhận quá kém, vốn không thích hợp làm nghề này.
Ý của Tần Phong là, lăn lộn trong ngành đồ cổ, tuy có thể nói không sợ vinh nhục, nhưng khi găp phải việc mua được món hời, vẫn phải giữ tâm lý bình tĩnh để đối diện.
- Tần Phong, vừa rồi cậu nói thật à? Thật sự tổng cộng có bốn đồng Thiên Sách Phủ Bảo à?
Chu Khải không hứng thú gì với chuyện ông chủ Mã Hầu hộc máu, trên đường đi anh ta đều tập trung vào câu nói lúc trước của Tần Phong. Nếu mình không nghe nhầm, trong tay Tần Phong hẳn đã có ba đồng Thiên Sắc Phủ Bảo.
- Lên xe rồi nói,
Tần Phong liếc nhìn xung quanh, giơ gói to trong tay lên:
- Trước tiên chia tiền ra, sau đó nói chuyện tiền đồng.
Xe của Tạ Hiên chỉ ngồi vừa năm người, Tần Phong dứt khoát kéo cửa xe ra, bảo Vi Hàm Phi đứng ở cửa, cô gái nũng nịu như vậy không thích hợp ở cùng họ.
- Tổng cộng 120 ngàn.
Tần Phong ngồi ở ghế lái phụ, xoay người đưa túi tiền cho Phùng Vĩnh Khang:
- Lão Phùng, tôi đã nói từ trước, tiền này là của ba người, ba người các cậu chia ra.
- Tần Phong, cậu đừng đùa. Tiền này chúng tôi không lấy một đồng nào.
Phùng Vĩnh Khang cười khổ một tiếng:
- Anh bạn, hôm nay coi như phục cậu, đi dạo Phan gia viên một vòng đã kiếm được hơn 100 ngàn, sao mắt cậu tinh thế?
- Mắt ai chả giống nhau, chỉ là các cậu không chú ý quan sát chi tiết mà thôi.
Tần Phong lắc lắc đầu, nhìn về phía Chu Khải:
- Lão Chu, hay là, cậu chia đi? Dù sao hôm nay là tôi gọi các cậu đến chơi. Mất tiền là trách nhiệm do tôi, tiền này coi như là bồi thường cho mọi người.
- Không, bọn tôi chẳng có mặt mũi nào để cầm số tiền này.
Chu Khải liên tục xua tay nói:
- Tôi cũng không có mặt mũi nào lấy đâu. Nếu có muốn đưa, số tiền này nên đưa Tạ Hiên, lão Phùng, Vi tiểu thư, các cậu nói đúng không?
- Đúng vậy, cũng không phải cậu lấy trộm tiền, sao anh phải bồi thường.
Giọng Vi Hàm Phi vang lên, cô tìm được ảnh chụp với mẹ đang vui lắm rồi, về phần một trăm ngàn kia, đã không còn nghĩ gì nữa.
- Được, đều không cần phải không? Như vậy đi, tiền đưa cho Hiên tử, để cậu ấy chia.
Tần Phong ném túi tiền cho Tạ Hiên, trên mặt tươi cười.
Tần Phong rất vui, mấy người bạn của mình đều không phải người thấy tiền là sáng mắt lên. So với mấy anh em của những gia tộc lớn chỉ vì mấy trăm ngàn mà đánh nhau đầu rơi máu chảy, có thể kết bạn với những người này, cũng là may mắn của mình.
- Để tôi chia?
Tạ Hiên cầm gói tiền, gãi đầu nói:
- Anh Phong, em chỉ mượn chút tiền ra ngoài thôi.
Tần Phong cười cười nói:
- Cậu thích chia thế nào thì chia, không muốn chia vào túi mình, chắc cũng không ai nói gì đâu.
- Em nghĩ xem đã.
Tạ Hiên nghe vậy cũng bật cười, lấy tiền trong túi ra để lên đùi, nói:
- Nếu Anh Phong đã bảo tôi chia, số tiền này chia cho ai người đó cầm, không được đùn đùn đẩy đẩy.
- Anh Nam, năm ngàn này anh cầm, tục ngữ có câu kiến giả hữu phần (người chứng kiến đều có phần), bữa ăn trưa kia coi như ông chủ Chu kia mời đi.
Sự phân chia của Tạ Hiên rất chuẩn, sau khi dàn đồng tiền ra, hai tay một phần, đưa năm ngàn cho Tân Nam.
- Cho... cho tôi?
Tân Nam lắc đầu quầy quậy, liên tục khoát tay nói:
- Làm anh mà ngại quá, dẫn theo cả trộm tới, tiền này nói thể nào tôi cũng không thể nhận được.
- Anh Nam, không nên nói thế, hôm nay nếu không đến, chẳng phải chúng ta cũng không kiếm được hơn trăm ngàn sao?
Tiểu mập kiên quyết nhét năm ngàn kia vào tay Tân Nam, Tân Nam nói:
- Đưa anh 5000 không phải nhiều nhặn gì, nếu anh không cầm, vậy tiền còn lại tôi không biết chia thế nào...
- Vậy được rồi, tôi cầm.
Tân Nam cũng biết, bọn Tần Phong đều không phải người thiếu tiền, còn Tạ Hiên tuy tuổi không lớn, nhưng khí độ cũng khiến người ta nể phục, nếu còn nhường nữa thì rõ ràng tỏ có vẻ không phóng khoáng.
- Được, Vi tiểu thư, cô cầm hai mươi ngàn.
Thấy bộ dạng khó hiểu của Vi Hàm Phi, Tạ Hiên giải thích:
- Mười ngàn là số tiền cô mất, mười ngàn kia, là phí bồi thường tổn thất tuổi trẻ cho cô, chẳng phải nước ngoài đều thịnh hành cách nói này sao?
- Đúng vậy, tổn thất tinh thần, không phải tuổi trẻ...
Vi Hàm Phi bật cười, cũng thoải mái nhận hai mươi ngàn.
Tuy nhiên Vi Hàm Phi từ nhỏ lớn lên ở nước ngoiaf, tinh thần hợp đồng rất mạnh, sau khi nhận tiền rút ra năm tờ đi cho Tạ Hiên:
- Đây là năm trăm tôi vay anh, trả lại anh.
- Ặc, tôi đã quên rồi.
Tạ Hiên không già mồm cãi, nhận năm trăm tệ đút vào túi, cười nói:
- Đây là tiền đấy, tôi phải cất đi đã.
Thấy Tạ Hiên nhìn mình, Chu Khải lắc đầu nói:
- Tạ huynh đệ, dù sao tôi cũng không cần tiền này, đừng nhìn tôi.
- Chu đại ca, anh mất nhiều tiền nhất, cho anh mười lăm ngàn, anh cất đi.
- Phùng đại ca, anh mất hai ngàn, không đưa nhiều hơn, chỉ đưa mười ngàn.
Tạ Hiên không để ý hai người có muốn hay không, sau khi lấy tiền ra, nhét vào túi Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải, vỗ vỗ số tiền còn lại:
- Việc hôm nay mọi người đều hiểu, nếu không có anh Phong, chúng ta cũng không có được số tiền bù này, cho nên tám mươi ngàn còn lại, theo lý mà nói đều là của anh Phong, mọi người thấy phải không?
- Đúng vậy, tiền này cầm chúng tôi đều áy náy.
Đám người Tân Nam liên tục gật đầu, tiền cũng không phải do Tần Phong ăn trộm. Hơn nữa Phùng Vĩnh Khang, Chu Khải, cả Vi Hàm Phi đều là đuổi theo Tần Phong tới Phan gia viên, không thể đổ việc mất tiền lên đầu Tần Phong.
- Tạ Hiên, chia ra đi. Cậu còn chưa có.
Phùng Vĩnh Khang lấy mười ngàn trong túi ra nhét vào ngực Tạ Hiên, nói:
- Nếu đã kiến giả hữu phân, mười ngàn này cậu cũng phải cầm.
- Hắc hắc, được, tôi cầm, vậy bảy mươi ngàn kia, đều đưa cho Tần Phong.
Tạ Hiên cũng không từ chối, nhìn Tần Phong, chuyển đề tài:
- Tuy nhiên tôi biết anh Phong nhân nghĩa, chắc chắn anh ấy không cần số tiền này, hay tôi đề xuất, mọi người thử xem xem.
- Chương trình gì?
Tạ Hiên khiến mọi người sửng sốt, số tiền này làm gì được?
- Là như vậy, trước kia tôi có kinh đoanh đồ cổ ở Tân Thiên, kinh doanh cũng khá.
Tạ Hiên chỉ vào Phan gia viên cách không xa bãi đỗ xe, nói:
- Hiện tại tôi muốn mở cửa hàng ở Phan gia viên, tiếp tục kinh doanh đồ cổ, bảy mươi ngàn này, coi như anh Phong đầu tư, Anh Phong, anh thấy sao?
- Anh em chúng ta, nói mấy cái này làm gì, anh thiếu tiền thì cầm dùng đi.
Tần Phong khoát tay, hắn cũng hiểu ý tứ của Tạ Hiên.
- Thật ra cũng không thiếu tiền, tôi còn có ba trăm ngàn, mở cửa hàng cũng dư dả.
Tạ Hiên hữu ý vô tình nhìn đám người Tân Nam liếc mắt, nói:
- Mấy anh em quan hệ khá tốt, có hứng thú cùng mở cửa hàng không?
- Tạ Hiên, cậu kinh doanh đồ cổ gì? Chúng ta cùng làm, làm như nào?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất