Chương 212-2: Cổ phần..
Tân Nam lớn tuổi nhất, anh ta cũng lo nhiều nhất, vốn anh ta đã định mở cửa hàng ở Phan gia viên, chỉ là qua chuyện hôm nay, anh ta mới ý thức được mình có chút đơn giản hóa vấn đề, mở hàng cũng không phải dễ như thế.
Chỉ là Tân Nam chưa dứt lời, đã bị Phùng Vĩnh Khang ngắt lời:
- Anh Nam, anh quản anh ấy làm gì, có Tần Phong, còn không kiếm ra tiền sao?
Từ lúc Tạ Hiên nói ý định chuyển nhượng cửa hàng, đám người Phùng Vĩnh Khang động tâm, cái khác không nói, dựa vào việc giám định đồ cổ của Tần Phong, còn sợ gì cửa hàng không kiếm ra tiền.
- Haha, anh Nam có ý kiến mới là bình thường.
Tạ Hiên cười hì hì dàn hòa, nói:
- Thật ra lúc trước Anh Phong và ông chủ Chu kia cũng nói, chúng ta kinh doanh tranh chữ ngọc, nói trắng ra, ngoài văn phòng tứ bảo, cái gì kiếm ra tiền thì bán cái đó...
Về phần cổ phần, tạm thời cửa hàng đồ cổ chia làm tám cổ phần. Tiểu tử chủ quản kinh doanh, bỏ vốn 300 ngàn, chiếm cổ phần 50 %, ngoài ra Anh Phong bỏ ra 70 ngàn, thêm cả phần nhà giám định đệ nhất, chiếm 30% cổ phần...
Tạ Hiên còn chưa trù tính xong, Phùng Vĩnh Khang vội la lên:
- Còn hai phần? Ông bạn à, có phải để lại cho bọn tôi hơi ít không?
- Đừng nóng vội, nghe tôi nói xong đã.
Tạ Hiên từ từ vươn hai ngón tay nói:
- Còn lại hai phần, mỗi phần 500 ngàn, nếu mọi người muốn tham gia, có thể suy nghĩ.
- Năm trăm ngàn?
Tạ Hiên vừa nói, đám người Phùng Vĩnh Khang nhất thời ngây người, nghe lời nói ban đầu của Tạ Hiên, bọn họ cho rằng hai phần cổ phần còn lại cũng chính là 100 ngàn một phần, không ngờ nửa nhỏ lại chiếm tới 500 ngàn.
- Không giấu gì mọi người, hiện tại đồ cổ bắt đầu hot...
Tạ Hiên nhìn mấy người liếc mắt, từ từ nói:
- Cửa hàng này của tôi, vốn chỉ định rủ Tần Phong làm cùng. Tuy nhiên thấy mọi người quan hệ không tồi, nên mới dành ra hai phần, kỳ thật tiền trong tay tôi cũng hoàn toàn có thể mở được cửa hàng.
Vừa nói vậy, đám người Phùng Vĩnh Khang tỏ ra rất thoải mái, cũng đúng, việc kinh doanh kiếm ra tiền như vậy, người khác rõ ràng có thể không rủ mình, có thể nhượng phần cổ phần này, đương nhiên cần nhiều tiền để mua.
Tuy nhiên 500 ngàn cũng không phải số tiền nhỏ, không nói tới Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải tiêu tiền nhà, Tân Nam dù có làm hai năm và thừa kế gia tài của ông nội, sau khi mua nhà, cũng không còn số tiền đó.
Mọi người không phải vội, có thể suy nghĩ mà.
Thấy mấy người đều không nói, Tạ Hiên nói:
- Trước khi chuyển nhượng cửa hàng, các cậu chỉ cần đồng ý tham gia cổ phần, tôi nhận, tuy nhiên sau khi khai trương, sẽ không nhận cổ phần.
Sau khi nghe Tạ Hiên nói vậy, Tân Nam cắn chặt răng, nói:
- Tạ Hiên, tôi muốn nửa cổ phần, có thể đưa cậu hai trăm năm mươi ngàn ngay.
Tuy không biết năng lực của Tạ Hiên như nào, nhưng Tần Phong thực sự là một yêu nghiệt, Tân Nam có cảm giác, nếu để lỡ cơ hội lần này, cả đời anh ta sẽ hối hận.
- Tôi... tôi có thể tham gia cổ phần không?
Nhìn thấy Tạ Hiên nói nước miếng bay tứ tung, Vi Hàm Phi có chút động tâm, hiện tại cô còn mấy triệu gửi tiết kiệm, lấy ra năm trăm ngàn căn bản không đáng gì.
- Đương nhiên là được, không biết Vi tiểu thư muốn tham gia bao nhiêu cổ phần?
Tạ Hiên gật đầu đồng ý, cái cửa hàng đồ cổ chưa thành hình kia không phải thứ không tốn bao nhiêu tiền mà anh ta nói, giai đoạn đầu đầu tư càng nhiều càng tốt.
Vi Hàm Phi suy nghĩ, nói:
- Còn lại một phần rưỡi, tôi... tôi đều muốn mua.
Tuy từ nhỏ học nghệ thuật, nhưng có cha là người buôn bán rất thành đạt, Vi Hàm Phi cũng không thiếu khứu giác kinh doanh. Đương nhiên, so với cách nói cô đầu tư cho Tạ Hiên còn không bằng nói là cô tin tưởng Tần Phong.
- Haiz, khó quá, Vi tiểu thư, cô đều mua hết, vậy tôi và lão Chu làm thế nào?
Phùng Vĩnh Khang vốn còn đang do dự không biết mở miệng xin tiền nhà như nào, lúc này nhịn không được vô đùi nói:
- Tôi cũng bỏ ra hai trăm năm mươi ngàn mua nửa phần, lão Chu, cậu thì sao?
- Các cậu đều mua, tôi có thể không mua sao?
Chu Khải vẻ mặt cầu xin nói:
- Mai tôi về nhà, nếu cha tôi không đưa tiền, tôi một khóc hai làm loạn ba treo cổ, cũng không đi học nữa.
- Được rồi, Vi tiểu thư, dù sao cũng cho Phùng đại ca và Chu đại ca một chút chứ. Cô cũng mua nửa phần đi...
Tay không mà lừa được hơn một triệu, Tạ Hiên tâm trạng rất tốt, nói:
- Sau này tôi sẽ soạn một công văn chia cổ phần, mọi người kí vào là được, chuyện này không ép buộc, mỗi người trước khi giao tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể rút cổ phần.
- Được rồi, Hiên tử, chuyện này nói xong rồi chứ?
Tần Phong nghe Tạ Hiên chém gió, nói đúng ra, những lời Tạ Hiên nói thực ra một nửa là Tạ Phong dạy.
Ý của Tạ Hiên, là muốn ăn một mình, dựa vào năng lực kinh doanh của anh ta và chuyện giám định đồ giả của Tần Phong, tiệm đồ cổ ăn nên làm ra chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Tuy nhiên Tần Phong có cái nhìn rộng hơn so với Tạ Hiên, một là nhà Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đều kinh doanh đồ cổ, thời gian đầu, mạng lưới quan hệ đó đương nhiên rất quan trọng, có bọn họ gia nhập, vấn đề nhập hàng sẽ có thể giải quyết được.
Thứ hai là sau khi tiệm của mình khai trương, thiếu đồ cổ gì, cũng có thể điều động từ chỗ Phùng gia và Chu gia, như vậy sẽ khiến khách hàng có cảm giác phong phú. Điều này có ý nghĩa then chốt trong việc thu hút và giữ chân khách hàng.
Thứ ba là, tài chính trong tay Tần Phong và Tạ Hiên cũng đủ để duy trì hoạt động của một cửa hàng khá quy mô, nhưng sau khi có thêm hơn một triệu rót vào, hắn hoàn toàn có thể mở một cửa hàng lớn ở Phan gia viên, khởi điểm sẽ rất cao.
Tục ngữ nói một hảo hán ba người giúp, Tần Phong chưa từng nghĩ tất cả mọi việc đều phải đích thân làm, phải biết rằng, Gia Cát Lượng chính vì việc gì cũng ôm vào thân nên mới mệt chết.
- Anh Phong, tôi hết việc rồi, cậu còn muốn nói gì?
Tuy tiệm đồ cổ vẫn còn là hoa trong gương trăng trong nước, nhưng lúc này đầu óc Tạ Hiên đã nghĩ sau này sẽ kinh doanh như nào.
Sau khi nghe Tạ Hiên nói, tay phải Tần Phong rút ra từ trong túi áo, cười nói”
- Lão Chu, Lão Phùng, có thứ này, các cậu sẽ rất dễ kiếm được tiền đầu tư.
- Thật... thật sự là Thiên Sách Phủ Bảo sao?
Sau khi nhìn thấy đồng tiền trong tay Tần Phong, mấy người ngồi trong xe cùng kêu lên ngạc nhiên.
Tần Phong gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta khá may mắn, tổng cộng có bốn đồng Thiên Sách Phủ Bảo, có lẽ ai đó cố ý xuyên chúng lại cùng nhau.
Lúc đầu mới nhìn thấy mấy đồng Thiên Sách Phủ Bảo này, Tần Phong liền hoài nghi là vị tiền bối sưu tập đồ cổ cố ý làm vậy, hơn nữa mấy đồng đó đều giống như làm cho cũ đi.
Rất có thể khi đó người chế tạo ra đồng tiền đó, chính là vì bảo tồn mấy đồng tiền quý giá, chỉ là hiện tại đã quá lâu, đồng tiền rơi vào tay Mã Hầu, ngay cả Tần Phong cũng không cách gì kiểm chứng.
- Quan tâm nó đến từ đâu làm gì? Tần Phong, đồng tiền này nhất định phải cho tôi.
Sau khi nói xong, Chu Khải đỏ mặt, nói:
- Tôi... Tôi sẽ trả tiền, nhưng Tần Phong, chắc cha tôi chỉ có thể bỏ ra nhiều nhất là tám mươi ngàn.
- Nói những lời đó làm gì, nói tới tiền nong là dễ mất tình cảm đấy.
Tần Phong lòng bàn tay khẽ động, trong số ba đồng tiền trong lòng bàn tay có hai đồng bật lên, tay vừa bắn ra, hai đồng tiền kia bị Tần Phong bắn trúng túi của Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải.
Không đợi hai người mở miệng, Tần Phong liền cười nói:
- Ba đồng tiền, ba người chúng ta mỗi người một đồng, anh Nam, không thể chia cho anh nữa rồi.
- Tôi có cầm thứ này cũng chỉ cất chơi thôi, các cậu cầm đi.
Nói không hâm mộ là giả, nhưng Tân Nam cũng biết, nhà Phùng Chu đều kinh doanh đồ cổ, thứ này mang tới cửa hàng, tuy không tới mức là trấn điếm chi bảo, nhưng cũng là thứ có thể thể hiện oai hùm.
- Tần Phong, cái này... cái này chúng tôi được lợi nhiều quá.
Luống cuống tay chân cầm đồng tiền, Chu Khải không biết nên làm gì nói gì.
- Được rồi, toàn anh em với nhau nói mấy lời này làm gì.
Tần Phong khoát tay, nói:
- Lúc tôi ốm, chẳng phải đều dựa vào lão Phùng và lão Chu sao? Kinh doanh là kinh doanh, giao tìh là giao tình, lẽ nào ngay cả một đồng tiền tôi cũng không tặng nổi sao?
Nói thật, Tần Phong tặng Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải hai đồng thiên sách phủ b ảo này chính là muốn bồi thường cho hai người. Dù sao lúc mới vào học đã lấy của họ mấy chục ngàn, phỏng chừng số tiền đó là tiền tiêu vặt mấy năm đại học của họ.
Cho dù hai người bỏ số tiền này ra với mục đích gì, nhưng khí độ đó rất khiến người ta thích thúc. Phần tình nghĩa này, Tần Phong vẫn ghi tạc trong lòng, muốn tìm cơ hội bù đắpcho hai người.
- Được, đã là anh em, không nói mấy lời thừa nữa.
Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đều có thể cậm nhận được thành ý của Tần Phong, gật mạnh đầu, không nói thêm gì nữa.
Tần Phong vỗ vỗ bả vai hai người, nhìn về phía Tạ Hiên nói:
- Hiên tử, cậu đưa họ về đi, tôi quay lại Phan gia viên dạo một chút.
- Tần Phong, còn dạo gì nữa? Lẽ nào còn muốn mua được món hời.
Tần Phong nói vậy khiến mấy người ngồi trong xe đều sửng sốt, thì ra kiếm được hơn trăm ngàn, người anh em này còn chưa thỏa mãn?
- Làm gì có nhiều lợi thế mà kiếm? Mọi người về trước đi, tôi về muộn một chút.
Ánh mắt Tần Phong sáng lên, tay phải hợp lại, đồng tiền vốn nằm trong lòng bàn tay bỗng vì động tác co tay rất nhanh của hắn, giờ chui vào trong cổ tay áo của Tần Phong.