Chương 213: Túi tiền.
- Được rồi, Tần Phong, đừng để xảy ra chuyện nữa, về sớm chút.
Tuy không biết Tần Phong đi làm gì, nhưng cho dù Tần Phong quay lại tìm mua món hời, đám người Tân Nam Phùng Vĩnh Khang cũng ngại đi theo, dù sao hôm nay cũng đã được lợi không ít, làm người nên biết đủ.
- Tôi biết rồi,
Tần Phong gật gật đầu, nói với Tạ Hiên lái xe:
- Đưa mấy người về trường rồi quay lại đón tôi, chúng ta liên hệ bằng điện thoại.
- Được, Anh Phong.
Tạ Hiên đồng ý, ánh mắt thân thiết nhìn Tần Phong. Trong số những người này có lẽ chỉ có anh ta biết Tần Phong định làm gì.
- Tần Phong, hay là…tôi đi chơi cùng anh?
Đợi sau khi xe tải đi, Tần Phong mới phát hiện còn một người ở lại.
Nhìn chiếc túi bị trộm rạch một đường của Vi Hàm Phi, Tần Phong lắc đầu cười nói:
- Đừng mà, ví bị rạch thì không sao, quần áo mà bị rạch, tôi không chịu trách nhiệm được đâu.
- Vậy được.
Vi Hàm Phi là một cô gái thông minh, cô có thể phát hiện ra Tần Phong không muốn có người đi theo, lập tức nói:
- Tôi tới chỗ cha, mấy ngày rồi không thăm ông.
Tuy lần này chỉ cần đầu tư 250 ngàn, nhưng Vi Hàm Phi vẫn muốn nói với cha một tiếng. Dù sao tiền của cô hiện tại cũng đều là Vi Hoa cấp cho. Khi chi phí lớn, cô vẫn phải trưng cầu ý kiến của cha.
- Gửi lời chào ông chủ Vi cho tôi.
Tần Phong gật gật đầu, sau khi xe Vi Hàm Phi ra khỏi bãi đỗ xe, vừa đúng 2h 15 chiều.
- Buổi sáng nghỉ ngơi rồi, chiều phải làm việc thôi.
Tần Phong lắc lắc đầu cười cười, đi về phía Phan gia viên. Trộm cắp là thủ đoạn sinh sống, nhưng mất trộm của bạn Tần Phong, chuyện này phải hỏi rõ ràng.
Lúc trước, đạo môn thường chia địa phận theo tỉnh, mỗi tỉnh đều có một tặc vương nổi tiếng, tuy không tới mức thống lĩnh toàn bộ kẻ trộm, nhưng chỉ cần kiếm ăn ở địa giới này, là phải dâng đồ cúng cho tặc vương.
Vì địa giới các nơi phân biệt rõ ràng, nên người thường rất ít vượt giới làm ăn, nhưng ai cũng có tam thân lục cố. Kẻ trộm đương nhiên cũng vậy, không gây án ở địa phận của mình, không có nghĩa không thể đi nơi khác.
Nếu một người có thân phận trong đạo môn đến địa giới khác, thường sẽ thông báo với người cùng nghề, mà kẻ đứng đầu đạo môn ở nơi đó cũng sẽ cử người tới, thể hiện với đối phương không ra tay ở địa giới của mình.
Thỉnh thoảng cũng xảy ra việc không báo với đối phương, giống như Tần Phong vậy, hắn biết ở nơi ngư long hỗn tạp như Phan gia viên, nhất định chính là nơi đám kẻ trộm tụ tập.
Nhưng lúc trước Tần Phong cũng không muốn dây dưa gì với đối phương, cho nên không thể hiện sự tồn tại của mình, tuy nhiên những người đó nếu đã trộm của bạn mình, vậy Tần Phong nhất định phải ra mặt.
Một trận gió thu thổi qua, Tần Phong chỉnh thật chặt quần áo trên người, lặng yên len vào đám người đông đúc trong Phan gia viên. Eo Tần Phong hơi cong, vóc dáng giống như hơi thấp đi, xen lẫn trong đám người không có gì đáng chú ý.
Hơn hai giờ chiều, còn chưa tới thời gian tan chợ, lúc này đúng là lúc Phan gia viên đông người nhất trong ngày. Nhóm khách du lịch từ khắp nơi trong cả nước, đứng trước các quán để xem xét lịch sử thâm sâu của đủ loại đồ cổ.
- Dùng dao? Thật thiếu kĩ thuật.
Ánh mắt thờ ơ đảo qua một người thanh niên chừng 24,25. Tần Phong vừa rồi thấy rõ, anh bạn này dùng dao rạch túi một người trung niên, lấy ra cái ví bên trong.
Tần Phong giả bộ bị người chen, đụng vào người trẻ tuổi kia một chút. Tựa hồ có tật giật mình, người trẻ tuổi kia lảo đảo vài bước, không nói câu gì nữa len vào trong đám người.
Trong đạo môn, có đủ loại công cụ ăn trộm, giống như xẻng Lạc Dương của kẻ trộm mộ, nhưng phạm vi ứng dụng rộng nhất, không nghi ngờ vẫn là lưỡi dao.
Lưỡi dao phi ưng xuất hiện vào những năm 80. Tới tận bây giờ, chỉ e người mua nhiều nhất là người trong đạo môn. Nếu ra phố hành nghề ăn trộm mà không mang thứ này, sẽ không tự tin gặp bạn cùng ngành.
Kẻ trộm ăn cắp đồ trong đám đông, gọi là “Sáp thủ”, trực tiếp dùng tay gọi là “Thanh sáp”. Mượn cây kéo lưỡi dao và nhiều vật dụng trong nghề trộm, gọi là “hồn sáp”
Tuy nhiên dùng thủ đoạn “hồn sáp” dùng lưỡi dao cắt quần áo cắt ví, cũng là thủ đoạn thấp kém nhất trong các thủ pháp ăn trộm. Mấy kẻ ăn trộm lâu năm hay tặc vương, khi ra ngoài, trên người không mang theo vật gì, chỉ dựa vào đôi tay.
Chỉ cần bị họ nhìn trúng, cho dù đối phương giấu ví kĩ tới đâu, bọn họ cũng có thể dùng hai ngón tay lấy ra mà người mất hoàn toàn không biết gì.
Cho nên trước kia, sau khi đám đông bắt được kẻ trộm, việc thường làm nhất chính là dùng gạch đập ngón tay bọn chúng. Có những khi nhìn thấy một số người bị khuyết tật ở tay, chắc tới 9 phần là tên từng làm nghề này hơn nữa còn thuộc loại không giỏi.
Tục ngữ nói cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép, vừa rồi khi va chạm, Tần Phong đã sờ người thanh niên một cái, ngoài ví của người trung niên kia, bên hông Tần Phong còn có thêm ba cái ví.
- Làm ăn cũng không tồi, hôm nay một ngày trộm nhiều vậy, đám kẻ trộm này cũng không biết khiêm tốn một chút?
Tần Phong lắc lắc đầu, đi nhanh thêm mấy bước đuổi kịp người mất đồ còn chưa biết gì, bất động thanh sắc để lại ví cho ông ta, đồng thời vỗ trúng eo ông ta.
Xương sườn là chỗ khá mẫn cảm trên cơ thể, bị Tần Phong vỗ như vậy, người trung niên đột nhiên phản ứng lại, lúc cúi đầu, sắc mặt không khỏi đại biến.
Ngay lúc người trung niên kia thầm nghĩ may mắn chưa mất ví, Tần Phong đã chui vào trong đám đông. Vừa rồi hắn dạo quanh Phan gia viên một vòng, tổng cộng phát hiện sáu tên bán dân hại nước.
Hai mươi phút sau, Tần Phong rời Phan gia viên, lúc này, bên hông hắn đã để chừng 18 cái ví, đều là những cái bị đám ăn trộm trộm được, Tần Phong cũng không biết của ai, chỉ cầm về.
Nhặt một cái túi nilon bên đường, Tần Phong đặt mấy cái ví bên trong, lúc đi ngang qua đồn công an, ném qua tường vào.
Ngay lúc bóng Tần Phong vừa biến mất, trong một góc của đồn công an, mấy anh cảnh sát hoang mang chạy ra ngoài, nhưng nhìn đám người đi đường vẻ mặt đều hờ hững, bọn họ chỉ có thể phẫn nộ quay vào.
Không lâu sau, đồn công an trở nên náo nhiệt, vì nhóm người mất ví bắt đầu tới cửa.
Nhìn thấy một đống ví trên bàn, đám người mất ví này nhìn mấy cánh át như bồ tát sống lại, cũng không phát hiện mấy anh cảnh sát mặt ai nấy đều ửng hồng như mông ngựa.
- Anh Phong, về rồi?
Lúc Tần Phong đi một vòng lớn quay lại bãi đỗ xe, Tạ Hiên đã đưa mấy người Phùng Vĩnh Khang về, vẻ mặt trộm cười nhìn Tần Phong:
- Anh Phong, thu hoạch thế nào?
Tần Phong ở tù hơn một năm, Tạ Hiên biết một vài bản lĩnh của Tần Phong. Lúc nghe Tần Phong muốn ở lại, anh ta liền biết Tần Phong muốn làm gì.
- Ví đều ném vào đồn công an, giữ lại cái này, có chút ý nghĩa.
Tần Phong lên xe, kéo cửa lại, ném một cái thắt lưng rộng bản về phía Tạ Hiên.
- Đây là gì thế? Ví à?
Dây lưng rộng chừng 10 cm, dày chừng một ngón tay, may bằng vải bạt, bên trong còn có khóa kéo, nhưng thật ra có chút giống loại ví thịnh hành 2 năm gần đây.
Tần Phong gật gật đầu nói:
- Lấy được từ người một ông lão hơn 50, cũng có thể là ví, mở ra xem…
- Ai chà…trong này phải có ba bốn mươi ngàn ý?
Sau khi kéo khóa ra, Tạ Hiên kêu quái một tiếng, vì trong túi kia, tất cả đều là từng xấp tiền mặt loại trăm đồng.
- Hầy, có chừng hơn bốn mươi ngàn, phỏng chừng tiền của bọn lão Phùng mất liền ở trong này.
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Đó là một lão tặc, tay nghề không tồi, tuy nhiên quá tham, buổi sáng làm ăn được, theo lý nên đi xa trốn vài ngày, không ngờ buổi chiều lại vẫn dám xuất môn, xem như lão xui xẻo.
Vốn Tần Phong buổi chiều ra tay, là muốn cảnh cáo một chút đám trộm ở Phan gia viên, làm việc không được quá ngang ngược, vốn cũng không trông mong tìm được người ăn cắp của bọn Phùng Vĩnh Khang.
- Anh Phong, tiền này giờ làm thế nào?
Tạ Hiên khởi động xe, đã mất nhiều ví tiền như vậy, hôm nay chắc Phan gia viên không yên ổn được, đừng để người ta chặn ở bãi đỗ xe.
- Cậu mang về tiêu đi. Mấy ngày tới chắc ông chủ Chu sẽ trả lời, đến lúc đó tôi không không rảnh, tự cậu tới xem mặt tiền cửa hàng.
Tần Phong dặn dò Tạ Hiên vài câu, lấy ví tiền kia nói:
- Hiên tử, trong túi này có vài thứ khác, cậu không nhìn ra sao?
- Còn có gì nữa?
Lúc này đã lái ra khỏi bãi đỗ xe, Tạ Hiên dừng xe ven đường, lấy lại chiếc túi.
Lộn qua lộn lại mấy vòng, Tạ Hiên lắc đầu nói:
- Anh Phong, ngoài số tiền ra không có gì nữa. Trong túi này còn không có lớp may bên trong.
- Nhãn lực của tiểu tử cậu vẫn chưa được, hơn nữa không đủ tỉ mỉ.
Tần Phong lấy lại chiếc túi, nói:
- Chỉ có số tiền này, liệu có nặng vậy không, cậu nhìn bên trong là gì.
Lúc nói, bàn tay Tần Phong như có ma thuật kéo chiếc khóa của túi lên, hai bên khóa tách ra, lấy tay xoáy vào, mặt trên chiếc khóa kéo bị Tần Phong vạch ra.
- Ặc, đây…đây là vàng à?
Theo động tác của Tần Phong, ba thỏi vàng dài chừng bằng ngón út rơi ra, Tạ Hiên trợn mắt há mồm, cầm lấy một thỏi cắn thử.
- Vàng này độ tinh khiết rất cao, Anh Phong, sao anh phát hiện ra?
Nhìn dấu răng còn lưu trên thỏi vàng, đôi mắt vốn không to của Tạ Hiên giờ cười chỉ còn một đường chỉ, ba thỏi vàng này cộng lại, bán được chừng mấy chục ngàn.
- Thứ này thường là đám lão tặc dạn dày kinh nghiệm mang theo người.
Tần Phong chỉ vào chiếc túi kia nói:
- Tục ngữ nói có tật giật mình, người làm nghề này, ngay cả ngủ cũng sẽ mở to một con mắt, lúc nào cũng sẵn sàng trốn, thậm chí không kịp lấy tiền…
Thỏi vàng này chính là thứ để họ hộ thân, cho dù chạy ra bên ngoài, cũng không tới mức lưu lạc đầu đường.
Lúc giải thích cho Tạ Hiên, Tần Phong trong lòng cũng có chút hoang mang, hắn không biết thủ đo xảy ra chuyện gì, lại khiến dám lão tặc này có thể ra tay điên cuồng như thế.
Hơn nữa nhìn số tiền trong túi này, lão tặc kia dường như sẵn sàng tâm lý chạy trốn bất cứ lúc nào, không thì không thể mang theo nhiều tiền mặt theo người như vậy