Bảo Giám

Chương 214: Tặc vương (thượng)

Chương 214: Tặc vương (thượng)
- Ai…cái này…đây là ai làm?
Vu Hồng Hộc ngẩn ngơ, sao lúc ra khỏi Phan gia viên, trốn ở trên con đường nhỏ dẫn ra đường cái để tránh bị người phát hiện, gã chỉ cảm thấy toàn thân quần áo đều ướt sũng mồ hôi.
Thật ra hôm nay từ đầu đã làm ăn rất tốt, sáng sớm vừa tới Phan gia viên, Vu Hồng Hộc liền mở đầu với hai miếng mồi, tới trưa, Vu Hồng Hộc lại nhắm được ba con dê béo.
Ba người thanh niên kia nhìn có vẻ không có chút kinh nghiệm gì, cô gái đeo túi không hề cúi đầu, hai tên con trai thì để ví ở túi sau.
Còn một cậu khác thì khá cẩn thận, tuy nhiên cứ chằm chằm để ý ở phía trước bộ âu phục, liếc mắt một cái là có thể phát hiện nơi đó để ví.
Lúc trộm ví trong túi, Vu Hồng Hộc dùng lưỡi dao, đối phó với hai cậu thanh niên, Vu Hồng Hộc dùng công phủ của tay, dễ dàng lấy được ví ra.
Sau khi hoàn thành, Vu Hồng Hộc lậ tức rời khỏi Phan gia viên, khi vừa nhìn thấy tiền trong ví, nhất thời khiến gã vui như mở cờ. hai mươi ngàn, thời năm 98, đúng là có rất ít người mang theo nhiều tiền như vậy.
Tùy ý ném ví vào thùng rác, Vu Hồng Hộc tìm quán ăn ăn một bữa. Gã cũng coi là trộm gan bằng trời, nghĩ hôm nay vận may tốt, vì thế quay người lại vào Phan gia viên, liên tiếp làm thêm vài vụ.
Nhưng Vu Hồng Hộc không thể ngờ, trong lúc vô thức, năm sáu cái ví trên người gã đều bị người ta lấy đi, đương nhiên ngay cả túi phòng thân của mình cũng người không thấy quỷ không hay bị mang đi, điều này khiến Vu Hồng Hộc vừa nghĩ đã run cả người lên.
- Ai có thân thủ cao minh như vậy? Chỉ e ngay cả sư phụ lúc trẻ cũng không có được thân thủ như vậy?
Càng khiến Vu Hồng Hộc sợ là, năm nay gã 54 tuổi, trong đó có hơn 20 năm ở trong tù, sư phụ của Vu Hồng Hộc, cũng là quen trong tù.
Năm đó Vu Hồng Hộc 18 tổi, vì tội trộm cắp bị phán 3 năm tù. Ở trong tù, gã quen một người trung niên bị phán trung thân, cũng chính là sư phụ của Vu Hồng Hộc. Giang hồ gọi ông là người Miêu Lục Chỉ (sáu ngón tay).
Tay phải của Miêu Lục Chỉ, trời sinh mọc sáu ngón, từ nhỏ ông ta lớn lên ở một vùng thuộc Hỗ Thượng, chưa tới 20 đã nổi tiếng là thần trộm.
Sau đó Hỗ Thượng bị người Nhật chiếm lĩnh, Miêu Lục Chỉ chạy tới Xuyên tỉnh, kỳ thật người như gã, ở đâu cũng giống nhau. Tuy nhiên Miêu Lục Chỉ không được may măn lắm, một lần ra tay trộm phải đồ của chỉ huy quân đội.
Nếu chỉ là trộm tiền, thì không sao, mấu chốt là trong cặp công văn, còn có một văn kiện tuyệt mật, kể từ đó, sự tình ầm ĩ lên, toàn bộ đám kẻ trộm ở thủ đô phụ (thủ đô thứ hai) đều bị bắt giam.
Miêu Lục Chỉ cũng không thoát được, mặc dù không thừa nhận mình trộm cặp công văn, nhưng danh tiếng của gã ở Giang Tô quá lớn, với tội danh làm bất ổn kháng chiến, trực tiếp bị phán 20 năm.
Chỉ là Miêu Lục Chỉ chưa ngồi tù được nửa thời gian, bên ngoài có thay đổi bất ngờ, Tưởng tiên sinh trốn sang Đài Loan, dân chúng cùng khổ chuyển mình làm chủ.
Miêu Lục Chỉ cũng gọi là số khổ. Gã đâu có nằm trong số dân chúng cùng khổ, sau giải phóng vụ án phúc thẩm, thật hay ho, vốn thi hành án 20 năm, trực tiếp biến thành trung thân.
Thấy không có khả năng được ra tù, Miêu Lục Chỉ cũng không nghĩ tới chuyện đó nữa, tuy nhiên nhàm chán vô vị, luôn phải nghĩ ra chuyện để làm, vì thể Miêu Lục Chỉ quyết tâm truyền lại sự nghiệp của tổ tiên, bồi dưỡng ra một đám tinh anh đạo môn.
Nếu nói nơi nhân tài đề huề, một là trường đại học, hai là nhà giam. Đặc biệt là đám nhân tài vào nhà giam, đối với việc trộm gà bắt chó, luôn có một thứ yêu thích cuồng nhiệt.
Miêu Lục Chỉ từ thời đầu kiến quốc đã bồi dưỡng ra không ít tặc vương. Khi đó gã thấy Vu Hồng Hộc tuổi trẻ, triển lộ chút bản lĩnh trước mặt mình, liền giúp Vu Hồng Hộc kiên định mục tiêu phấn đấu cả đời. Đó là thành tặc vương một thời.
Không biết người cha Vu Hồng Hộc đã chết sớm kia, nếu biết cái chí lớn của đứa con trai này, lại là trở thành tặc vương, liệu ông có tức giận tới mức chui từ mộ lên không.
Theo Miêu Lục Chỉ học được hai năm, Vu Hồng Hộc ra tù, tuy nhiên Vu Hồng Hộc không phải loại người trời sinh sống được với nghề này, thời gian hai năm rõ ràng không đủ để làm nên chuyện gì.
Vì thế sau khi ra tù một năm, Vu Hồng Hộc lại bị phán 6 năm vì tội trộm cắp. Điều khiến Vu Hồng Hộc vui mừng chính là, gã vẫn bị bắt giam ở nhà tù thủ đô, lại đoàn tụ cùng sư phụ.
Lần này Vu Hồng Hộc nhận thức được đầy đủ đạo lý thay đổi đời người, trong tù ngoài chăm chỉ cải tạo, thì vùi đầu khổ luyện kỹ thuật trộm cắp, sau năm năm, Vu Hồng Hộc lại ra tù.
Sau khi ra tù, Vu Hồng Hộc phát hiện xã hội đã rất rối loạn, một đám trẻ con đít đỏ đeo phù hiệu trên tay áo, cả ngày gây phiền toái cho mấy ông già, trị an không ai quản.
Hoàn cảnh như vậy đối với Vu Hồng Hộc mà nói có thể nói là như cá gặp nước. Mấy năm nay kỹ thuật học được trong tù không dùng đến, sau khi đi theo đám tiểu binh tử hồng (thanh niên đầy hoài bão), tới nhà ai liền trực tiếp trộm.
Tuy nhiên hành động không kĩ thuật kiểu này cuối cùng cũng không kéo dài, có lần Vu Hồng Hộc giúp người ta “chuyển nhà”, vừa hay bị người nhà quay lại chặn ở trong phòng.
Thật trùng hợp, nhà mà gã trộm lại chính là một tư lệnh của hồng vệ binh, đây là động phải tổ ong vò vẽ, cho dù đây đang là giai đoạn bán tê liệt của pháp luật trị an, Vu Hồng Hộc vẫn bị phán 13 năm.
Lần này Vu Hồng Hộc ở tù tới giữa những năm 80, mới được thả ra.
Sống hơn 40 năm, Vu Hồng Hộc ngoài ăn cơm nhà tù ra thì đều ăn cơm trộm. Thật sự gã cũng không có tài năng gì khác, vì thế chỉ có thể làm nghề cũ, tuy nhiên ngồi tù 20 năm, năng lực phản trinh sát của Vu Hồng Hộc vô cùng chuyên nghiệp.
Sau khi ra tay vài lần, Vu Hồng Hộc liền trở nên ngoan ngoãn, gã nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi, truyền thụ tài nghệ của mình cho chúng, bình thường căn bản đều không ra tay.
Dựa vào số tiền mỗi ngày đám trẻ con này ăn cắp được, Vu Hồng Hộc sống rất dễ chịu, đầu những năm 90, sư phụ Miêu Lục Chỉ ngồi tù gần nửa thế kỉ rút cục được ra tù.
Tục ngữ nói uống nước không quên người đào giếng, Vu Hồng Hộc coi như có lương tâm, nhận sư phụ về thủ đô phụng dưỡng.
Thời gian dần trôi, những đứa trẻ Vu Hồng Hộc nhận nuôi năm đó cùng từ từ trưởng thành, mỗi đứa có thể đảm nhiệm riêng một phương.
Hơn nữa có tặc vương Miêu Lục Chỉ ở đó, nơi đây cũng thành địa phương an cư của tặc vương trên cả nước, chỉ cần là người kiếm ăn ở thủ đô, mỗi tháng đều phải dâng đồ hiếu kinh cho Vu Hồng Hộc.
Vu Hồng Hộc sống tới tuổi trung niên nhưng chưa từng oai phong như vậy. Cả ngày tiếp bạn đồng ngành để học hỏi kinh nghiệm, thậm chỉ còn từng tổ chức đại hội tặc vương sáu tỉnh, cũng quên mất câu nói xưa người sợ nổi tiếng, lợn sợ khỏe.
Vì thế oai phong chưa được hai năm, Vu Hồng Hộc lại tới nơi quen thuộc của gã…nhà giam.
Cũng may mấy năm rồi Vu Hồng Hộc không đích thân ra tay, xử gã tội ăn chặn, phán ba năm, năm 96 được ra tù.
Tới lúc Vu Hồng Hộc ra tù mới phát hiện, giang sơn mình xây dựng năm đó đã sớm mất, thủ đô nổi lên một đám vãn bối trẻ tuổi.
Với danh hiệu nổi tiếng thời xưa, đám tiểu tử kia cũng coi là biết kính lão, chia địa bàn khu vực Phan gia viên cho Vu Hồng Hộc.
Vì là phần tử được chú ý trọng điểm của đồn công an, nên bình thường Vu Hồng Hộc cũng không ra tay, chỉ cho mấy đệ tử trà trộn vào. Ngoài việc thỉnh thaongr phải tới đồn công an báo cáo công tác tư tưởng, cuộc sống coi như cũng tạm ổn.
Nhưng ai biết phong vân bất ngờ ập xuống, không ai biết được chữ ngờ, Vu Hồng Hộc sinh ra đã số khổ, thư thái không được hai năm, tin xấu lại đến.
Trước đó không lâu, đám tiểu tử vốn nước giếng không phạm nước sông với ông ta, vì thất thế trong cuộc chiến tranh giành địa bàn với đám Đông bắc, phải từ bỏ nghề ăn cắp lừa đảo ở thủ đô, để đối phương tiếp nhận.
Đám người Đông bắc kia không coi là người trong đạo môn, tuy bọn họ trộm đồ, nhưng không phải dùng lưỡi dao mà là dùng nhíp, rơi vào tay họ căn bản không thoát, không trộm được thì liền cướp.
Hơn nữa những người này chưa từng nghe qua đại danh của Vu Hồng Hộc, lại càng không hiểu được cái gì gọi là kính già yêu trẻ, sau khi đánh chiếm được địa bàn, liền thông báo với Vu Hồng Hộc, cho gã hai con đường.
Một là Vu Hồng Hộc cuốn gói cút đi, đừng lăn lộn ở địa giới thủ đô nữa, con đường thứ hai là nộp lễ vật cho họ, mỗi tháng sau khi nộp một số tiền nhất định, vẫn cho phép Vu Hồng Hộc ở thủ đô.
Người cần thể diện cây cần vỏ, cóc còn cần làn da hoa hoét, tốt xấu gì năm đó Vu Hồng Hộc cũng là người hiệu lệnh quần tặc, sao lại phải hạ mình vậy? Hơn nữa Vu Hồng Hộc cũng hơn 50 rồi, vì thế cũng muốn rời khỏi giang hồ, mang theo sư phụ Miêu Lục Chỉ tuổi đã 80 về nông thôn ẩn cư.
Chỉ là cuộc sống ở nông thôn cũng cần tiền, vì thế trước thời hạn đối phương quy định, Vu Hồng Hộc cũng tái xuất giang hồ, thừa dịp Phan gia viên cuối tuần mở hàng vỉa hè, ra tay trộm đồ.
Tuy nhiên Vu Hồng Hộc không ngờ tới, lại bị sẩy chân trong lĩnh vực quen thuộc của mình.
Điều khiến Vu Hồng Hộc vừa sợ vừa giận chính là, gã không chỉ bị lột sạch không còn một đồng, ngay cả ba con cá vàng bảo mệnh lót thân cũng không còn.
Nếu không phải trong đầu còn chút lý trí cuối cùng, Vu Hồng Hộc vừa rồi lúc đi tới trước đồn công an, thiếu chút nữa đã vào kêu oan.
- Ông mù của Thiểm Cam? Ông ta sắp 80 rồi, chắc không làm được việc này nữa?
- Tống lão nhị ở Hà Nam? Cũng hơn 70 rồi, đi đứng không thể nhanh nhẹn như vậy nữa.
- Triệu lão đại ở Giang Tô? Tên kia hóa thành tro mình cũng nhận ra, hơn nữa cũng không có kĩ thuật như vậy.
- Ma lão tam ở Tứ Xuyên cuộc sống khá tốt, chỉ là năm ngoái lão mới vào tù, cứ cho là vượt ngục cũng không dám chạy tới thủ đô?
Ngồi bên đường, Vu Hồng Hộc đau khổ suy tư, tuy nhiên sau khi loại bỏ đám tặc vương ở các vùng trong cả nước, vut hiên nga cũng không nghĩ ra rút cục hôm nay là ai làm việc này.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất