Bảo Giám

Chương 215: Tặc vương (trung)

Chương 215: Tặc vương (trung)
- Cha nuôi, hôm nay bọn con đen đủi, gặp một cao thủ…
Ngay lúc Vu Hồng Hộc ngồi bên đường trầm tư suy nghĩ, bên cạnh gã không biết từ lúc nào tụ tâp bốn năm người. Mấy người này không cao lắm, thuộc loại nhân vật ném vào đám đông thì không thể tìm ra.
Mấy người này chính là cô nhi năm đó Vu Hồng Hộc nhận nuôi. Trong cuộc sống của ăn trộm, cô nhi được nhận nuôi căn bản không gọi sư phụ, mà gọi cha nuôi, nhưng nửa đường bái sư như Vu Hồng Hộc, vẫn gọi Miêu Lục Chỉ là sư phụ.
So với một số nhóm trộm cắp đánh mắng ép buộc cô nhi đi hành nghề trộm cắp, Vu Hồng Hộc rõ ràng có tình người hơn, gã rất ít ngược đãi đám cô nhi, cho nên hơn mười năm, đám cô nhi coi gã là trưởng bối thực lòng.
Chỉ là năm đó lúc Vu Hồng Hộc nhận nuôi trẻ mồ côi thì đều chọn mấy đứa thấp bé.
Nhóm trẻ này luyện khá tốt kỹ thuật chuyên nghiệp, nhưng đứa nào sau khi lớn lên cũng đều rất yếu đuối, khả năng đánh nhau kém, gặp phải chuyện tranh cướp địa bàn, rõ ràng không thể chống đỡ được đám Đông bắc kia.
Cho nên Vu Hồng Hộc cũng nói rõ sự việc cho bọn họ nghe, nếu muốn đi, phải tới nơi khác mai danh ẩn tÍch, kết hôn sống yên ổn, nếu không muốn đi, gã cũng không ép, chỉ là sau này không được đánh cờ hiệu liên quan gì tới Vu Hồng Hộc gã nữa.
Năm người này đều muốn theo Vu Hồng Hộc rời khỏi giang hồ, lần này tới Phan gia viên, coi như là lần làm ăn cuối, chẳng qua hiện tại sắc mặt mấy người đều rất khó coi, cúi đầu đứng trước mặt Vu Hồng Hộc.
- Tam nhi, việc này không trách các con, cha nuôi cũng…cũng xong rồi.
Giọng Vu Hồng Hộc có chút chua xót, hành nghề ăn trộm hơn 30 năm, coi như gã là nhân vật cấp tổ tông rồi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay mới khiến gã hiểu cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.
- Cái gì? Cha nuôi, cha cũng xong rồi?
Sau khi mấy người trẻ tuổi nghe thấy Vu Hồng Hộc nói, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ không thể tin.
Phải biết rằng, năm đó trong đại hội tặc vương sáu tỉnh, thủ đoạn của cha nuôi xuất thần nhập hóa, xét về góc độ chuyên nghiệp, tuyệt đối là cấp bậc chuyên gia, tặc vương ở những tỉnh khác so với ông không có được mấy người mạnh hơn.
- Bị trộm sạch sẽ, ngay cả nguyên bảo của ta cũng bị mất rồi.
Vu Hồng Hộc trên mặt lộ ra nụ cười khổ, mấy tiểu tử này đều là người thân nhất của gã, hơn nữa lại muốn rời khỏi giang hồ, Vu Hồng Hộc cũng không cần phải giữ uy phong và quyền uy trước mặt họ.
Nguyên bảo mà Vu Hồng Hộc nói là bình thường gã dùng để luyện tay, cũng không phải loại nguyên bảo thời cổ, mà là nguyên bảo Quang Tự, giống viên đại đầu (tiền đồng ở thời Viên Thế Khải), đúc từ bạc, to hơn thép một chút.
Về phần thủ pháp luyện tập, chính là chơi đồng bạc đó trên tay, dùng tay và cơ khống chế nó xoay vòng, lão tặc kinh nghiệm lâu năm bình thường đều thích dùng phương pháp này để duy trì trang thái của mình.
Chỉ là đồng bạc Vu Hồng Hộc mang theo người nhiều năm, ở trong túi kia cũng bị đối phương trộm mất. Đây mới thực sự là trộm xong nhà trống, chẳng còn để lại chút gì cho Vu Hồng Hộc.
- Cha nuôi, chúng con cũng thế, ngay cả lưỡi dao cũng bị lấy mất.
Sau khi nghe cha nuôi nói, mấy người trẻ tuổi cũng cười khổ.
Lưỡi dao của họ bình thường đều là kẹp giữa hai ngón tay, sau đó để ở cổ áo. Nhưng dao trong cổ áo bị người ta lấy mất không nói, đằng này ngay cả dao để ở tay cũng không thấy, khi đó sợ quá họ tưởng ban ngày gặp ma.
Vu Hồng Hộc trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
- Tam nhi, ngũ nhi, hai đứa theo ta lâu nhất, có từng phát hiện kẻ nào đáng chú ý không?
- Cha nuôi, cha còn không nhìn ra, bọn con làm gì có tài đó.
Hai người thanh niên bị Vu Hồng Hộc hỏi lắc đầu liên tục, chần chừ một chút, Tam nhi nói:
- Cha nuôi, liệu có phải đám Đông bắc làm không? Muốn bắt chúng ta rời đi sớm hơn?
- Vớ vẩn, chỉ dựa vào chúng? Một mình ta cũng có thể đối phó được.
Vu Hồng Hộc vẻ mặt khinh thường lắc đầu, còn định nói mấy câu, đột nhiên nghĩ tới mấy người của mình, ai cũng bị trộm cho cho còn lớp da, nghĩ tới đây, Vu Hồng Hộc nhất thời im bặt.
- Đi thôi, đi tìm sư phụ ta…
Vu Hồng Hộc ợ một hơi, đứng dậy nói:
- Người không có kinh nghiệm mấy chục năm thì không thể làm được như vậy, có lẽ sư phụ có thể nhìn ra cái gì đó.
Tới lúc này, Vu Hồng Hộc cũng bó tay rồi, chỉ có thể đi hỏi Miêu Lục Chỉ. Trước giải phóng ông chính là tặc vương đứng đầu có tiếng, mạng lưới quan hệ rộng, kinh nghiệm phong phú, hơn nhiều Vu Hồng Hộc.

Thủ đô năm 98, ngành bất động sản vừa mới nổi, rất dễ bắt gặp tứ hợp viện ở khu thành cổ. Miêu Lục Chỉ ở trong một tứ hợp viện gần công viên Cảnh Sơn.
Tuy nhiên nơi này không được tính là nội thành, người sống ở đây, phần lớn đều là mấy người nghèo khổ, khu tứ hợp viện xây cũng không hợp lý, chỗ nào cũng đều là nước ô nhiễm, người ồn ào.
Rẽ trái rẽ phải ở ngõ hồi lâu, mấy người Vu Hồng Hộc mới dừng chân trước cửa nhà. Chiếc cổng lớn không khí phái như cổng tòa nhà trong TV. Ngoài tảng đá ở hai bên, thì không khác gì mấy gia đình bình thường.
Cạnh cửa cũng không có chuông, chỉ treo một cái dây thừng, Vu Hồng Hộc kéo dây hai cái, lẳng lặng ngồi chờ bên ngoài, qua chừng hơn một phút, bên trong vang lên âm thanh mở cửa.
- Hồng Hộc à, sao lại dẫn bọn trẻ tới đây?
Mở cửa, một ông già râu tóc bạc phơ đi ra, chính là Miêu Lục Chỉ sư phụ của tặc vương năm đó.
Miêu Lục Chỉ không cao, cũng chừng 1m7, có lẽ do tuổi già, dáng người hơi còng, nhưng tinh thần rất quắc thước, đôi mắt sáng ngời, tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người.
- Sư phụ, khiến sư phụ xấu mặt rồi.
Vu Hồng Hộc đi đầu, năm sáu người đứng ngoài cửa, giống như gà trống trọi thua cúi đầu rủ rũ, chuyện này nói ra cũng thật mất mặt.
Bị đám Đông bắc ép rời khỏi Phan gia viên, khác nào tú tài gặp binh, hai bên không cùng một hệ thống, không mất giá. Nhưng chuyện hôm nay là bị người ta cho mấy bạt tai trong lĩnh vực chuyên nghiệp.
- Vào đây nói chuyện đi, tiểu Tam nhi, đóng cửa cẩn thận.
Miêu Lục Chỉ nhìn lướt qua mấy người, xoay người đi vào sân.
Đây là một tứ hợp viện rất nhỏ, xung quanh tổng cộng có ba gian phòng, sân cũng chỉ rộng chừng 10m2, sáu bảy người đi vào, nơi này đột nhiên có vẻ hơi chật chội.
Tứ hợp viện này vốn là hai gia đình ở, tuy nhiên sau khi Vu Hồng Hộc vào tù hồi những năm 90, Miêu Lục Chỉ liền dọn ra khỏi chỗ ở của Vu Hồng Hộc, dùng tiền mấy năm nay tặc vương các nơi hiếu kính, mua cả ngôi nhà này.
Vì đại hội tặc vương lần đó của Vu Hồng Hộc quá ồn ào, bị cơ quan công an điều tra, cơ hồ tặc vương các vung năm bắc đều bị quăng lưới bắt hết.
Không còn đệ tử vãn bối tới hành hương, cuộc sống của Miêu Lục Chỉ càng ngày càng trầm lặng. Nơi ông ở hiện tại ngoài đám người Vu Hồng Hộc, không ai biết đến.
- Hồng Hộc, nhìn sắc mặt u ám của con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc đi vào trong sân, Miêu Lục Chỉ ngồi ở trên ghế đá, còn mấy thầy trò Vu Hồng Hộc cung kính đứng trước mặt.
- Sư phụ, sư phụ cũng biết chuyện đám người Đông Bắc ép chúng con rời khỏi thủ đô?
Vu Hồng Hộc xấu hổ nói:
- Vốn con định nhân dịp cuối tuần làm một mẻ, rồi dẫn theo sư phụ cao chạy xa bay, tìm nơi non xanh nước biếc yên ổn tuổi già, nhưng…nhưng hôm nay lại bị ngã một vố đau.
- Bị người ăn hôi à? Đối phương cướp ư?
Miêu Lục Chỉ quan sát mấy người Vu Hồng Hộc một hồi, nói:
- Các con đều bị lột sạch, lẽ nào bị cướp chỉ tận đầu rồi?
Có thể tung hoành ngang dọc thời trước giải phóng, danh tiếng vang lừng đại giang nam bắc, Miêu Lục Chỉ cũng không phải hạng người hư danh. Quan sát đám đệ tử đồ tôn, liền nhìn ra bọn họ trên người không còn đồng nào.
Một vài năm trước giải phóng, mọi người ra ngoài, trên người không mang tiền mà mang theo vàng thỏi, lão tặc có thể nhìn ra manh mối từ độ dày ở chỗ bụng dưới.
Nhưng hiện tại mọi người đều mang theo tiền giấy, muốn nhìn ra trên người mang theo bao nhiêu tiền, nhãn lực đó không phải người thường có thể đạt được. Có thể có nhãn lực tới mức này như Miêu Lục Chỉ, chỉ sợ hiện tại không quá ba người.
- Không phải bị cướp, sư phụ, đối phương chỉ dùng nghệ thuật tay.
Đầu Vu Hồng Hộc cúi thấp hơn, ông ta cũng được coi là kẻ trộm nổi tiếng trong nước.
Thời điểm đầu những năm 90, Vu Hồng Hộc từng so đấu với tặc vương đại giang nam bắc, trong vòng một ngày trộm được 28 cái ví ở nhà ga thủ đô, nổi tiếng một thời, làm nên danh tiếng tặc vương của thủ đô.
Nhưng lần này Vu Hồng Hộc thiếu chút nữa bị người khác đẩy ngã, lại không hay biết gì, coi như mất mặt tới tận nhà.
- Cái gì? Dùng tay?
Nghe những lời này của Vu Hồng Hộc, mí mắt Miêu Lục Chỉ mới nâng lên, mở miệng hỏi:
- Đối phương có mấy người? Là nhóm hay đi riêng?
Đạo môn tồn tại mấy ngàn năm, chỉ là một chữ trộm, thủ đoạn thì đủ loại, có những tên két hợp cùng trộm, dùng những chiêu thu hút sự chút ý của người khác, sau đó đồng bọn ra tay.
Còn có người, là những đạo tặc hành động đơn độc tài nghệ cao siêu, bọn họ căn bản không cần người bên ngoài yểm trợ, tự mình tạo điều kiện, tiền giấu sâu tới đâu cũng không thoát được tay họ.
- Sư phụ, chắc là một người, hơn… hơn nữa hình như là cùng một người hạ thủ. Khoản phòng bị của con cũng bị trộm rồi, ngay cả…ngay cả nguyên bảo quang tự sư phụ cho cũng không còn.
- Cái gì? Đồ phòng thân cũng bị lấy rồi?
Miêu Lục Chỉ vốn vững như núi, lần này rút cục biến sắc.
Đồ phòng thân chính là cái túi kia, đây là thứ đồ chạy trối chết của lão tặc, bình thường đều để bên ngoài, vừa động liền có thể phát hiện.cứ cho là Miêu Lục Chỉ ra tay, cũng chưa chắc đã trộm được mà Vu Hồng Hộc hoàn toàn không phát giác.
Vu Hồng Hộc cười khổ nói:
- Sư phụ, không chỉ đồ phòng thân, cả mấy lưỡi dao kẹp ở ngón tay cũng bị lấy mất…
Lưỡi dao phi ưng chia thành hai nửa, kẹp giữa ngón tay, như vậy mà bị người lấy mất, kĩ thuật thật vô cùng kì diệu, ít nhất Vu Hồng Hộc chưa từng ném mùi qua.
: line-break'>
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất