Bảo Giám

Chương 216: Tặc vương (hạ)

Chương 216: Tặc vương (hạ)
- Cái gì? Dao kẹp ở tay cũng bị người ta cướp đi?
Sau khi nghe Vu Hồng Hộc nói, Miêu Lục Chỉ rốt cuộc không yên, bỗng đứng lên, nhìn về phía những người kia hỏi:
- Lúc lưỡi dao bị trộm, các con có phát hiện gì không?
- Sư gia, không phát hiện chút gì, lúc sau định rạch túi mới phát hiện ra.
Đám người Tam nhi trên mặt lộ vẻ xấu hổ, mấy lưỡi dao họ dùng hơn mười năm, lưỡi dao kẹp giữa ngón tay, giống như một phần cơ thể họ, lưỡi dao bị người ta trộm mất không chút tiếng động, khác nào mất một cánh tay mà không cảm thấy gì.
- Cái này cũng không trách các con, cũng không cần phải hổ thẹn, các con căn bản không cùng cấp bậc với người kia.
Miêu Lục Chỉ vỗ nhẹ bả vai Tam nhi, từ từ ngồi xuống nói:
- Ta nghĩ lấy được đồ trên người con, hẳn phải tiếp xúc tới tứ chi của con.
Mà người nọ, căn bản không chạm vào người con, trực tiếp lấy được đồ. Thủ pháp gã lấy được lưỡi dao của các con, tên là đổi trắng thay đen, ngày trước ta cũng từng làm được, nhưng giờ….
Miêu Lục Chỉ tự giễu cười cười, nói tiếp:
- Hiện tại tay già chân già sắp hỏng hóc hết, nếu dám lên phố làm việc, không chừng sẽ bị người ta đánh rụng răng.
Vừa nói, Miêu Lục Chỉ ném một gói thuốc lá và một cái bật lửa lên bàn đá, Tam nhi thấy vậy sửng sốt, vội vàng cho tay vào túi áo, phát hiện thuốc lá bên trong đã không còn.
Vừa rồi cái vỗ của Miêu Lục Chỉ đã lấy ra hộp thuốc trong túi Tam nhi, năm người đều trừng to mắt nhìn Miêu Lục Chỉ, không ai phát hiện ra hành động khi nãy của ông.
- Sư phụ, ngài nói, người…người kia thủ đoạn còn lợi hại hơn ngài?
Vu Hồng Hộc bị lời này của Miêu Lục Chỉ làm cho sợ hãi. Từ khi bái sư, Vu Hồng Hộc từng tiếp xúc với một số tiền bối trong đạo môn, theo lời họ nói, Miêu Lục Chỉ là một thiên tài trăm năm khó gặp trong đạo môn.
Quen Miêu Lục Chỉ hơn 30 năm, nhưng Vu Hồng Hộc chưa từng thấy sư phụ thể hiện thần thái như vậy.
Phải biết rằng, trước kia cho dù tặc vương trong nước sử dụng thủ đoạn lợi hại cỡ nào, sau khi Miêu Lục Chỉ biết được, ông ta chỉ ung dung cười, cho tới hiện tại chưa từng coi ra gì.
Tuy nhiên Vu Hồng Hộc cũng không ngờ, chuyện xảy ra hôm nay, lại khiến Miêu Lục Chỉ thất thố như vậy.màn trộm thuốc lá vừa rồi, khoảng 20 năm rồi Vu Hồng Hộc chưa từng thấy.
- Khi ta còn trẻ, có lẽ có thể tranh đấu hơn thua với người này, nhưng hiện tại ta không phải đối thủ của gã.
Nói ra lời này, sắc mặt Miêu Lục Chỉ hư vô. Cũng đã hơn 80, ngồi tù gần nửa thế kỉ, vinh nhục hưng suy trên thế gian, sớm đã nhìn thấu đáo.
- Sư phụ, người…người kia rút cục là có ý gì?
Sau khi nghe Miêu Lục Chỉ nói, Vu Hồng Hộc trong lòng thầm than. Ngay cả sư phụ cũng tự nhận không phải đối thủ, cái danh tặc vương hữu danh vô thực của mình, trước mặt đối phương càng chẳng đáng gì.
Hiện tại điều Vu Hồng Hộc sợ nhất là, đối phương tới lập uy, đó cũng là việc thường làm khi chiếm địa bàn trong đạo môn.
Năm đó khi một lần tranh quyền tặc vương tàu hỏa hai tỉnh Hà Nam và Thiểm Tây.tiến hành một lần tranh đấu, nhưng không phải so sức về kĩ thuật mà là tranh giành anh sống tôi chết.
Cuối cùng tặc vương Hà Nam kĩ thuật cao hơn một bậc, dùng lưỡi dao cắt cổ tặc vương Thiểm tỉnh, hơn nữa giả gái trốn thoát thành công.
Sau khi dùng máu tươi của đối phương lập uy, nhóm kẻ trộm kiếm ăn ở tàu hỏa của hai tỉnh Thiểm Dự, ai cũng là thiên lôi chỉ đâu đánh đấy của tặc vương Hà Nam. Người đó chiếm được địa bàn tàu đường dài của hai tỉnh Thiểm Tây và Hà Nam chừng mười năm.
Đương nhiên, tặc vương Hà Nam cuối cùng cũng rơi vào kết cục ăn đạn, tuy nhiên gã cũng sống an nhàn suốt mười năm, khiến vô số cảnh sát đau đầu, đời này coi như sống không uổng.
Vu Hồng Hộc nói trắng ra, cũng không hợp lăn lộn trên giang hồ, vì ông ta không đủ ác, gan cũng không đủ lớn.
Sở dĩ có cái danh tặc vương, đơn giản chính là có kĩ thuật, thêm việc được hưởng danh ké từ Miêu Lục Chỉ, nếu không đã sớm bị đám tặc vương khác đuổi khỏi thủ đô.
Cho nên Vu Hồng Hộc sợ cao thủ ra tay hôm nay để cướp địa bàn. Mấy ngày sau gã rời thủ đô rồi, nếu còn trở thành đá kê chân cho kẻ khác, Vu Hồng Hộc chẳng bằng trốn trong nhà của Miêu Lục Chỉ tự treo cổ còn hơn.
Miêu Lục Chỉ trầm tư một hồi, mở miệng hỏi:
- Hôm nay mấy đứa ở đó có tranh chấp với ai đắc tội với ai không?
- Sư gia, không, tuyệt đối không.
Đám người Tam nhi liên tục lắc đầu.
- Sư phụ, ngài từng dạy con, chúng ta dùng kĩ thuật, không nên khiến người khác chú ý…
Vu Hồng Hộc cũng mở miệng nói:
- Con vẫn luôn nghe theo ngài, sao dám đùa với người khác.
Lời Vu Hồng Hộc nói, kỳ thật chính là giáo huấn và kinh nghiệm đau thương nhất đúc kết cả đời của Miêu Lục Chỉ.
Năm đó rơi vào tay giặc ở Thượng Hải, hầu như tất cả phú hào đều tề tựu. Những ngày tháng đó Miêu Lục Chỉ sống rất thoải mái, mỗi ngày trên đường đi lắc lư một vòng, đã đủ ông ta sống vài ngày.
Tuy nhiên khi đó Miêu Lục Chỉ tuổi trẻ khí thịnh, có một ngày ở một nhà kia, tranh chấp với một thanh niên, bị người nọ cho ăn một cái tát, đối phương người đông thế mạnh, khi đó Miêu Lục Chỉ chỉ có thể nhịn.
Có câu tục ngữ không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kể trộm nhớ. Mất mặt như vậy, Miêu Lục Chỉ đương nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, liên tiếp theo dõi người kia mấy ngày, cuối cùng Miêu Lục Chi trộm cặp công văn của gã.
Sau khi mở cặp công văn màu đen kia ra, Miêu Lục Chỉ nhất thời trợn tròn mắt, vì bên trong là một văn kiện quân sự tuyệt mật, mà phía trên còn có một vị tướng quân kí tên.
Tự biết đụng phải tổ kiến, Miêu Lục Chỉ thất kinh trực tiếp ném cặp công văn và văn kiện xuống sông. Lúc đang định trốn khỏi thủ đô, lại phát hiện toàn bộ đều bị quân đội khống chế.
Làm tặc vương có tiếng ở thủ đô, mục tiêu của Miêu Lục Chỉ quá rõ ràng, trốn được vài ngày cuối cùng bị bắt.
Cũng may thái độ của Miêu Lục Chỉ thận trọng, mặc dù ra ngoài trộm, vẫn luôn cải trang đơn giản, vị quan quân bị mất cặp hồ sơ kia không nhận ra ông ta.
Nhưng khi đó môi trường trị an của thủ đô rất loạn, dẫn tới người tới đây đều có chút thấp thỏm lo âu, cục trưởng Đới hạ lệnh, tất cả kẻ trộm đều bị phán 10 tới 20 năm đến trung thân.
Khi đó đám kẻ trộm cùng sa lưới với Miêu Lục Chỉ mắng cha mắng mẹ tên trộm cặp văn kiện kia, đáng thương Miêu Lục Chỉ không dám lên tiếng, còn tự mắng bản thân, sau đó chính là ngồi tù nửa thế kỉ.
Xét cho cùng, vẫn là do Miêu Lục Chỉ tuổi trẻ khí thịnh, nếu khi đó ông ta nhẫn nhịn, không nhằm vào quân nhân kia, có lẽ cũng tránh được mấy chục năm tai ương trong ngục.
Cho nên lúc dạy Vu Hồng Hộc, Miêu Lục Chỉ luôn nhắc tới mục đích của ăn trộm chỉ là để cải thiện cuộc sống, không được vì tức giận với người người mà cố ý nhằm vào, như vậy cuối cùng sẽ bê tảng đá ném vào chân mình.
- Sư phụ, ngài nói xem có phải một đám rồng qua sông khác lại tới, muốn làm ăn ở thủ đô không?
Do dự một chút, Vu Hồng Hộc vẫn nói ra lo lắng trong lòng:
- Con thấy người đó là muốn lấy con để lập uy, sau đó cảnh cáo những tên trộm ở thủ đô, tuy nhiên tới đặt bàn trước...
Trong lời này của Vu Hồng Hộcy có mấy từ tiếng lóng, khai sơn lập quỹ chính là chiếm địa bàn, lập căn cứ, về phần thải bàn tử, là dò đường trước khi làm việc.
- Vớ vẩn, mấy người các con, còn cần người khác phải dò đường sao?
Miêu Lục Chỉ nghe vậy dở khóc dở cười. Ông vẫn cho rằng Vu Hồng Hộc thiên tư không tốt, nhưng đầu óc vẫn linh hoạt, nhưng không ngờ lại nghĩ chút chuyện trùng hợp thành tấc vuông rối loạn.
- Với thủ đoạn của người này, căn bản không phải khai sơn lập quỹ. Tới đâu cũng ăn uống không buồn phiền, hơn nữa có tay nghề như vậy, nhất định là người già, nếu muốn cướp cơm ở thủ đô, nhất định sẽ chém cửa trước.
Sắp già rồi, bên người Miêu Lục Chỉ chỉ còn một đồ đệ, còn trông cậy nó trông nom tới lúc lâm chung, cho nên vẫn phân tích sự việc một lần cho Vu Hồng Hộc.
- Sư phụ, vậy hôm nay gã ra tay là có ý gì?
Vu Hồng Hộc tuy tin lời sư phụ, nhưng vẫn không hiểu người kia vì sao làm vậy, đều là giang hồ cùng nghề, làm ra chuyện như vậy, chẳng phải tự dưng kết thù oán sao?
- Ta cho rằng do các con chọc giận họ.
Miêu Lục Chỉ nhíu mày, vừa nghĩ vừa nói:
- Rất có thể tay các con thò vào túi người ta, khiến người ta tức giận, lột sạch các con, hẳn chỉ là giáo huấn.
Miêu Lục Chỉ quả nhiên là lão nhân thành tinh, tuy ông ta không ở hiện trường, nhưng phân tích sự việc rất thấu đáo.
Sự thật đúng là như vậy. Nếu không phải Vu Hồng Hộc trộm của đám người Phùng Vĩnh Khang, Tần Phong cũng không phải cảnh sát, đâu tự dưng động tới họ.
- Chuyện này vẫn không đúng…
Miêu Lục Chỉ bỗng nhiên lắc lắc đầu:
- Nếu như vậy, người nọ hẳn sẽ để lại thông tin liên lạc, để mình tới đền tội.
Người có khả năng đó, nhất định là giang hồ đồng đạo, hơn nữa còn là lớp trưởng bối hiểu rõ quy tắc, theo lý sau khi khiển trách lớp trẻ, nhất định sẽ nói rõ sự việc, hóa giải ân oán.
- Sư phụ, có thể đói phương chỉ là đi ngang qua?
Vu Hồng Hộc nói:
- Phan gia viên ngày nào cũng nhiều người qua lại như vậy, nói không chừng là tới thủ đô du lịch…
Sau khi nghe phân tích của sư phụ, Vu Hồng Hộc biết đối phương phỏng chừng không tìm mình gây phiền toái nữa, thở phào nhẹ nhõm, giơ tay với thuốc lá trên bàn đá, định giải tỏa chút căng thẳng.
- Á? Tam nhi, con ghi số di động ở đây à?
Cầm lấy bao thuốc của Tam nhi lên, Vu Hồng Hộc phát hiện trên bao thuốc có viết số di động, không khỏi thấy lạ. trong đám trộm bọn họ, cả Vu Hồng Hộc cũng là dùng máy nhắn tin, bọn họ hầu như không có bạn dùng điện thoại di động.
- Con không ghi số điện thoại.
Tam nhi cầm lấy bao thuốc lắc lắc đầu nói:
- Cha nuôi, dãy số này không phải con viết…
- Vậy hộp thuốc là con mua à?
Vu Hồng Hộc chưa nói, Miêu Lục Chỉ bỗng giật lấy bao thuốc, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất