Bảo Giám

Chương 217: Tiếng lóng dùng trong bang hội.

Chương 217: Tiếng lóng dùng trong bang hội.
- Sư gia, là cháu mua, cháu mua sáng nay.
Tam nhi bị Miêu Lục Chỉ hỏi bỗng sửng sốt, không kịp phản ứng, thuận miệng nói:
- Cũng lạ, hộp thuốc này không hề rời khỏi túi cháu, chẳng lẽ ông chủ bán thuốc lại viết số lên?
- Đầu óc như vậy mà có thể làm thần trộm? Nhãn lực của con quả thật không ổn Hồng Hộc à?
Nhìn Tam nhi, Miêu Lục Chỉ trên mặt dở khóc dở cười. Ông ta có thể coi là nhìn thấy mấy đứa trẻ này trưởng thành, biết Tam nhi đầu óc đần độn, bình thường rất hay lỡ tay bị đánh.
- Sư phụ, ý của ngài là, dãy số này là người nọ lưu lại cảnh cáo chúng ta?
Vu Hồng Hộc giật lại bao thuốc trong tay Miêu Lục Chỉ, đã nghĩ thông suốt.
- Đúng. Chính là gã.
Miêu Lục Chỉ giơ tay cầm gậy đặt cạnh bàn đá, dừng một chút, nói:
- Hồng Hộc, con tới Thụy Tân lâu mua chút bánh nhân giò, tới Kim Sinh Long vớt con bạch tuộc, rồi tới Hoà Thành lâu cắt hai cân tương đầu lợn, một cân tương thịt bò Hằng Thụy lão hào, ngoài ra còn một con gà Toàn tụ đức…
Một hơi liệt kê ra năm món đồ ăn, những món này đều là đồ ăn nổi tiếng của thủ đô. Ngoài gà Toàn tụ đức nổi tiếng, mấy loại khác, chỉ có lão nhân sống ở kinh thành nhiều năm mới biết.
- Thất thần gì thế? Còn không mau đi, còn lâu mới tối, vừa hay mời khách tới.
Nhìn thấy Vu Hồng Hộc đứng bất động, Miêu Lục Chỉ dùng gậy gõ một cái vào chân gã, nói:
- Đúng rồi, mua thêm mấy cân nhị oa đầu, thêm một vò thiệu hưng, không biết khẩu vị của khách, cứ chuẩn bị trước.
Đừng tưởng Miêu Lục Chỉ là lão già đã hơn 80, nhưng tính toán dặn dò rất tỉ mỉ, chuẩn bị đầy đủ đồ ăn rượu uống.
Tuy nhiên phí võ mồm nhiều vậy, Miêu Lục Chỉ lại phát hiện Vu Hồng Hộc vẫn đứng bất động, lần này nổi giận, lực gậy cũng mạnh hơn ba phần khi nãy, nói:
- Sao còn chưa đi?
- Sư.. sư phụ, con…con không có tiền.
Trúng một gậy thật mạnh, Vu Hồng Hộc oan ức muốn khóc. Vốn mấy chục ngàn trên người bị người ta lấy mất không còn một đồng, hiện tại sao có tiền đi mua thức ăn và rượu mà sư phụ dặn.
- Có …có chút tiền đó thôi mà con không xoay được? Con làm gì vậy?
May mà Miêu Lục Chỉ kiềm chế tốt, lúc này cũng nhịn không được chửi ầm lên:
- Cả thủ đô đều là người, ngay cả chút tiền này cũng làm khó con? Nhiều năm như vậy học được cái khỉ gì thế?
Năm đó lúc học nghề từ Miêu Lục Chỉ, chỉ cần sư phụ giao việc gì, vốn không cần sư phụ lo lắng, Miêu Lục Chỉ đều sẽ làm rất ổn. Tình huống mua thức ăn không có tiền như vậy, ông ta không biết đã làm bao nhiêu lần.
Nhưng Vu Hồng Hộc đã hơn 50 rồi, ngay cả chút ngộ tính này cũng không có. Miêu Lục Chỉ mắng một hồi, trong lòng thấy buồn rười rượi. Thần trộm ông ta, xem ra thực sự không có hậu bối nối nghiệp rồi.
- Vâng, sư phụ, con hiểu rồi.
Đừng tưởng Vu Hồng Hộc hơn 50 rồi, nhưng trước mạt Miêu Lục Chỉ, trước nay chưa từng dám thở mạnh. Nghe sư phụ nói thế, nhất thời hoang mang rối loạn, khẩn trương chạy ra ngoài.
- Chạy cái gì? Quay lại.
Miêu Lục Chỉ hô nhẹ một tiếng, lấy ra một tập tiền mặt 500 tệ để lên bàn nói
- Con cầm tiền này, đang bối rối không thích hợp làm việc, con già rồi, đừng để người ta đánh.
Lão tặc tuổi như Miêu Lục Chỉ, đâu phải đơn giản như vẻ ngoài?
Nửa đời ngồi tù của Miêu Lục Chỉ, ông ta chưa từng để lộ tài sản của mình. Chỉ là lúc mới ra tù, từng đi một chuyến tới Trùng Khánh (thủ đô phụ thời kháng Nhật năm đó), về phần lấy thứ gì, thì không ai biết.
Thêm cả số tiền hiếu kính của đệ tử các nơi thời kì đầu những năm 90, Miêu Lục Chỉ có bao nhiêu tiền trong tay, thậm chí ngay cả Vu Hồng Hộc cũng không đoán ra.
Vu Hồng Hộc chỉ biết vị sư phụ này của mình ngày nào cũng phải tiêu mất vào trăm vào việc ăn uống. Theo cách nói của Miêu Lục Chỉ, ăn cơm nhà lao cả đời, nên phải đối xử tốt với cái bụng của mình một chút.
Những đồ ăn Miêu Lục Chỉ dặn đi mua kia cũng không phải ở cùng một nơi. Sáu thầy trò Vu Hồng Hộc cầm tiền đi, cộng cả rượu thì mỗi người phải đi một cửa hàng.
Thấy đám người Vu Hồng Hộc đi khỏi, Miêu Lục Chỉ thở dài, chống gậy đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
- Miêu đại gia, đi ra ngoài tản bộ à?
- Ái chà, ông Miêu, con cái trong nhà tới thăm ông à?
Nhân duyên của Miêu Lục Chỉ rất tốt, đi trong ngõ hẻm, thỉnh thoảng hàng xóm lại hỏi vọng ra, run run đi tới cửa hàng bán quà vặt đầu ngõ, Miêu Lục Chỉ cầm chiếc điện thoại công cộng lên.
Không cần cầm bao thuốc lá, Miêu Lục Chỉ sớm đã nhớ kĩ dãy số trong đầu, giơ tay bấm điện thoại, Miêu Lục Chỉ lẳng lặng đợi đầu dây bên kia.
- Alo ai thế?
Sau vài tiếng tút tút, trong lao truyền tới giọng một người thanh niên, Miêu Lục Chỉ không khỏi nhíu mày, nghĩ nghĩ, số điện thoại đúng mà.
- Alo, sao khiển gia lại không nói gì đã dập máy?
Tạ Hiên lúc này lái đang lái xe, đưa Tần Phong về trường, vừa rồi trên đường bị thủng săm, phải thay vã hết cả mồ hôi, tâm tình rất xấu.
- Lão Vinh?
Miêu Lục Chỉ thử thăm dò nói ra hai từ? Nếu đối phương cùng nghề, hẳn có thể hiểu ý của hai từ này, nếu không hẳn là gọi lộn số.
- Ông gọi lộn số rồi, ông họ Tạ, không phải họ Vinh.
Tạ Hiên tức giận cúp máy, tăng tốc vượt qua hai chiếc xe phía trước, than thở nói:
- Cái gì mà lão Vinh, còn lão Tạ cơ, chúng ta già vậy sao?
- Gọi cậu cái gì? Lão Vinh?
Tần Phong nghe vậy sửng sốt, lẩm bẩm:
- Tôi còn tưởng bên kia là mấy ông già không ra sao, thì ra cũng khá biết điều.
Tạ Hiên lạ lùng nhìn Tần Phong, mở miệng hỏi:
- Phong ca, cậu nói gì đấy? Cái gì mà biết điều?
Tần Phong suy nghĩ, nói:
- Hiên tử, dừng xe bên đường, có thể lát nữa sẽ có điện thoại, để tôi nghe.
Tạ Hiên cũng biết ý của từ lão Vinh, Tần Phong thì rõ, trong tiếng long của bang hội giang hồ trước giải phóng, lão Vinh chính là ý chỉ kẻ trộm, đối phương nói ra hai từ này, rõ ràng là để thử.
- À, tôi biết rồi.
Tạ Hiên ậm ừ, rẽ xe sang bên đường, lấy điện thoại đưa cho Tần Phong.
Di động vừa móc ra, tiếng chuông lại vang lên, cũng là Miêu Lục Chỉ nghi ngờ bản thân già yếu trí nhớ kém, lại bấm lần nữa.
Sau khi ấn phím nghe, Tần Phong cũng không đợi đối phương nói:
- Bạn bè hợp tử thượng? Toàn nhi lượng à? Báo cá vạn nhi.
Những câu này của Tần Phong là đang hỏi đối phương, có phải người trên giang hồ không? Nếu hiểu, thì nói họ tên và lai lịch của mình.
Việc náo loạn lúc trước ở Phan gia viên, nhìn thì có vẻ Tần Phong ăn trộm hết sạch của đối phương, thật ra là Tần Phong mới là người có lý, nên giọng nói khá kiên quyết.
Nghe thấy giọng nói truyền trong loa vẫn rất trẻ, nhưng tiếng lóng thì nói thành thạo. Miêu Lục Chỉ hơi sửng sốt nói tiếp:
- Hợp ngô. Tiểu bối bán khai nhãn, mạt liễu bàn tử, bạn liễu trửu sơn. Thỉnh nâm lai mân sơn, cấp nâm khấu biều nhi..
Hợp ngô ý là giang hồ đồng đạo, Bán khai nhãn là mới biết một phần sự việc, cũng có ý chưa hiểu rõ sự việc.mạt bàn trong tiếng lóng có thể dùng để chỉ mất mặt.
Về phần trửu sơn là mua rượu, mân sơn là uống rượu, khấu biều nhi có chút trịnh trọng, có ý dập đầu đền tội
Ý cả câu này là, mọi người đều là giang hồ đồng đạo, vãn bối tôi không hiểu chuyện, đắc tội cậu, mất mặt rồi, tôi mua rượu mời cậu tới, rồi dập đầu đền tội.
Với thân phận của Miêu Lục Chỉ, nói ra những lời tới mức này, xem chừng cũng đã đủ nể mặt đối phương, ông ta tin tưởng nếu đối phương hiểu lời mình, hẳn là sẽ đến.
- Nâm thị thái tuế hải liễu đích, toàn nhi lượng, thuyết cá đảo, dương, thiết, mật, ngã nhất chuẩn nhi đáo
Quả nhiên, điện thoại truyền lại câu trả lời của đối phương, ý chính là ngài là lão tiền bối, hiểu lí lẽ, chỉ cần nói địa điểm, tôi lập tức tới, đảo, dương, thiết, mật bốn chữ này trong tiếng lóng là từ chỉ phương vị đông nam tây bắc.
- Được, tôi ở…
Nghe câu trả lời của Tần Phong, Miêu Lục Chỉ không nghi ngờ nữa, đối phương tuy giọng khá trẻ, nhưng những tiếng lóng này, không phải người lăn lộn trên giang hồ thời trước giải phóng, tuyệt đối không thể nói được.
Lúc Miêu Lục Chỉ mới vào tù, trong tù có những người bạn cũ có thể đối đáp bằng tiếng lóng như vậy.
Tuy nhiên theo thời gian, đám bạn đều qua đời, chừng 30 năm rồi ông ta không nói chuyện bằng những từ này với người khác, vừa rồi lúc nói chuyện với Tần Phong, có chút lạ lẫm.
Điều này cũng khiến Miêu Lục Chỉ không dám khinh thường Tần Phong. Đối phương có thể nói những tiếng này lưu loát như vậy, rõ ràng là dùng rất nhiều, chứng minh đối phương còn đang lăn lộn trên giang hồ, hơn nữa kết giao với toàn đám lão nhân.
Chỉ là Miêu Lục Chỉ không biết, từng có một thời gian ngắn, Tái Thị bắt hắn nói chuyện với ông ta bằng những tiếng này. Hễ một câu không đúng, sẽ không lưu tình mà châm vào người Tần Phong.

- Hiên tử, đi, quay đầu lại, đến khu vực gần công viên Cảnh Sơn…
Sau khi cúp máy, Tần Phong mỉm cười, với thủ đoạn của mấy người ở Phan gia viên kia, hắn vốn tưởng không có nguồn gốc đạo môn gì, không ngờ lại dụ được một lão nhân.
Trong chốn giang hồ, muốn mở đường, cũng phải thăm dò lai lịch của đối phương, không thể nghi ngờ, tiếng lóng chính là thích hợp nhất. Một chuỗi đối đáp vừa rồi, ngay cả thường tứ gia của Tân Thiên cũng không đối đáp được, có thể thấy đối phương là một lão tặc già đời.
- Anh Phong, vừa rồi anh nói tiếng lóng?
Tạ Hiên khởi động xe, vẻ mặt hâm mộ nhìn Tần Phong, vừa rồi anh ta đều nghe rõ từng chữ, nhưng sau khi liên kết lại, Tạ Hiên chẳng hiểu gì.
Tần Phong giơ tay vỗ vỗ đầu Tạ Hiên nói:
- Bảo cậu học, cậu lại chán tới tận cổ, hiện tại nghe không hiểu?
- Haha.
Tạ Hiên cười hì hì:
- Anh Phong, tiếng lóng này lỗi thời rồi, học hay không học cũng vậy thôi.
- Lỗi thời rồi thật sao? Cũng chưa chắc.
Tần Phong lắc lắc đầu, vẫn còn nhiều người từ trước giải phóng sống tới hiện tại, nhất là bên Tứ Xuyên, Bào ca và Đà gia đều vẫn giữ thói quen cũ này.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất