Bảo Giám

Chương 218: Không trộm của ba loại người..

Chương 218: Không trộm của ba loại người..
- Ông Miêu, vừa rồi ông nói gì thế? Sao tôi chả nghe hiểu tí nào?
Miêu Lục Chỉ cười lắc đầu nói:
- Thổ ngữ quê, mấy chục năm rồi không dùng, sắp nói không nổi nữa…
Trước khi điện thoại thông, Miêu Lục Chỉ không ngờ đối phương có thể nói tiếng lóng cùng mình, điều này gợi lên kỉ niệm nhiều năm về trước, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.
- Khụ, ông Miêu, tôi còn tưởng ông là người thủ đô.
Ông chủ trẻ ngạc nhiên, tuy nhiên vỗ đầu mình cười nói:
- Có thể ông vào thủ đô từ sớm lắm nhỉ? Người ta vẫn bảo cả Bắc Kinh này, cũng không có nhiều ông cụ là người Bắc Kinh gốc nhỉ.
Là thủ đô của một nước, thời kỳ đầu dựng nước, người trong quân đội chính quyền hầu như đầu là người Bắc Kinh.
Gần nửa thế kỉ, ít nhất cũng có hai lớp người sinh ra. Hơn nữa trong khoảng thời gian mấy chục năm này, đủ các nhân tài từ khắp nơi tới thủ đô, mới tổ thành cấu trúc xã hội như hiện tại.
- Cũng không phải, tiểu tử cậu là người Tương tỉnh à? Cậu cũng giống người gốc Bắc Kinh đấy.
Tâm tình của Miêu Lục Chỉ khá tốt, trêu đùa mấy câu với cậu thanh niên kia, chống gậy chậm rãi đi ra ngõ, đây là ông ta muốn đi đón đối phương, nếu đã nói nhận lỗi, thì cũng phải có chút thành ý.
Hơn nữa Miêu Lục Chỉ cũng thật sự muốn xem xem, thế gian hiện tại rút cục có người như nào vẫn có thể thi triển xuất thần nhập hóa kĩ nghệ của thần trộm đạo môn như vậy?
Phải biết rằng, chính vào thời kỳ giang hồ cường thịnh trước giải phóng, Miêu Lúc Chỉ tự hỏi ngoài bản thân, trên giang hồ có mấy người có thể đạt tới mức độ này.
Thời tiết thủ đô tháng 11 đã có gió lạnh đông bắc, cho nên Miêu Lục Chỉ đứng trong giá rét, đã thể hiện thành ý lớn nhất của ông rồi.
- Hiên tử, dừng xe.
Lúc cách ngõ chừng hơn 20m, Tần Phong kêu dừng xe.
Tuy hắn chỉ nghe qua giọng nói của Miêu Lục Chỉ, nhưng không hiểu vì sao, chỉ liếc mắt nhìn thấy ông lão đứng ở cửa ngõ, Tần Phong liền biết đó là người vừa gọi điện vừa rồi.
- Anh Phong, cần em đi cùng không?
Tạ Hiên có chút lo lắng, nơi Tần Phong tới lần này thực sự là sào huyệt của kẻ trộm, vạn nhất mấy người này không nói lý lẽ, Tần Phong hai quyền không địch nổi tử thủ.
- Không cần, cậu ở đây chờ là được.
Tần Phong lắc lắc đầu, suy nghĩ một lúc nói:
- Mở di động, có chuyện tôi sẽ gọi vào di động cho cậu.
Cầm theo cái túi lấy được ở Phan gia viên, Tần Phong mở cửa xe đi ra.
Miêu Lục Chỉ vốn cũng không chú ý tới Tần Phong. Vì hắn quá trẻ. Tuy nhiên khi Tần Phong tới gần, Miêu Lục Chỉ mắt sáng lên, cũng là vì nhìn thấy cái túi trong tay Tần Phong.
Loại túi họ thường sử dụng bên người, cơ bản đều được đặc chế, rộng hơn nhiều so với túi đeo lưng bình thường, nếu là người trong nghề chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Nhìn Tần Phong, Miêu Lục Chỉ chần chừ một chút, vẫn mở miệng nói:
- Nếu lão nhân không nhầm, vị bài cầm này, không giống ăn niệp niệm nhi?
Chiêu tử bất hôn, chỉ mắt không sáng, chỉ mắt mờ, bài cầm trong tiếng lóng là huynh đệ, xưng hô như vậy, chứng tỏ Miêu Lục Chỉ cũng không vì Tần Phong trẻ mà xem thường hắn.
Còn niệp niệm nhi, chỉ người trong giang hồ, câu này ghép lại ý nói, nếu Miêu Lục Chỉ mắt không mờ, vị huynh đệ này hẳn là không ăn chén cơm trong giang hồ.
Chính xác, Tần Phong mặc một chiếc áo jackets, nhìn rất trẻ, hơn nữa toàn thần không toát ra vẻ giang hồ, trông giống thân phận hiện tại của hắn, chính là một sinh viên đại học.
- Bàn nhi trông trẻ, khiến lão hải chê cười rồi.
Tần Phong cười cười, hai tay để trước ngực, hai ngón cái để một trước một sau, hành lễ với Miêu Lục Chỉ:
- Không còn nhiều người biết nói tiếng giang hồ nữa, lão tiên sinh, để thuận tiện chúng ta vẫn nên nói tiếng phổ thông đi.
Lễ tiết này của Tần Phong cũng là thứ lão nhân giang hồ thường dùng, hai ngón cái gấp khúc lại, chứng tỏ đối phương là tiền bối, đó là hành lễ của vãn bối. Như Tần Phong, tự giữ thân phận, chỉ hành lễ ngang hàng với đối phương.
Điều này cũng chứng tỏ, tuy Tần Phong không lớn tuổi, nhưng thân phận trong giang hồ rất cao, nếu không tuyệt đối sẽ không khuếch trương như vậy, dù sao hắn cũng không biết lai lịch của đối phương.
Thấy động tác của Tần Phong, Miêu Lục Chỉ không dám chậm trễ, cũng hai tay ôm quyền, hơi giơ ra phía trước.
Ngoài mặt tuy không thể hiện gì, nhưng trong lòng gợn sóng. Từng cái tên của tiền bối trong nghề lướt qua đầu ông ta, ông ta đang đoán Tần Phong là truyền thừa.
- Tứ hải gia huynh đệ, hôm nay người của lão tử gây chuyện, mời tiểu huynh đệ đến chính là để đền tội.
Sau khi thấy lễ, Miêu Lục Chỉ nghiêng người nói:
- Đã cho người đi chuẩn bị đồ, mời tiểu huynh đệ vào trong, chúng ta tán gẫu, nói không chừng lại là người một nhà.
Có thể vô thanh vô tức trộm túi của Vu Hồng Hộc, thần trộm trong đạo môn có thể thi triển thủ đoạn đó, sư phụ của Tần Phong nhất định là vị tiền bối ẩn cư nào đố trong đạo môn.
Trung tằng nói: bỉ thiết câu giả giết, cướp nước làm chưa hầu, ý của hai câu này là, người trộm móc đeo lưng phải bị xử chết, còn người cướp một nước lại được làm chư hầu.
Thật ra vốn câu này không liên quan gì tới môn đạo. Tuy nhiên một vài người trí thức trong đạo môn lại dùng những lời này chứng minh đạo môn không chỉ là trộm cướp, cũng có thể làm ra những hành động thay đổi số mệnh.
Cho nên thời cổ, đạo trong đạo môn cũng không đơn thuần là trộm, mà giống thiên môn, đều từng trải qua không ít đại tài kinh thiên.
So với người trong đạo môn hành tẩu trên đời, gồm cả Miêu Lục Chỉ, thật ra đều không phải là những người hoạt động tập trung, tinh túy trong đạo môn đã phần đều nằm trong tay rất ít người.
Tuy nhiên số ít người này, không phải ở trong triều đình, thì là quy ẩn sơn dã, bên ngoài rất khó biết được thân phận của họ. Với kiến thức của Miêu Lục Chỉ, chỉ biết, cho tới cuối Thanh, dân gian đều có những tiền bối cao nhân ẩn cư.
Giang hồ của những lão trưởng bối rất trọng lễ tiết. Miêu Lục Chỉ không dám chậm trễ với Tần Phong. Tuy lớn tuổi hơn Tần Phong, nhưng giữa hành vi cử chỉ, Miêu Lục Chỉ đối với Tần Phong lại rất tôn kính.
- Ngài khách khí quá, chỉ là chút hiểu lầm, nói rõ là được.
Tần Phong cười cười, đợi Miêu Lục Chỉ xoay người, đi theo ông ta vào ngõ hẻm.
- Bà nó, chắc không xảy ra chuyện đấy chứ?
Tạ Hiên ngồi trong xe phía xa treen mặt lộ vẻ lo lắng, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thiên Viễn.
Khả năng đấu võ của Tạ Hiên rất kém, cho dù xảy ra chuyện, anh ta chắc cũng không giúp được gì. Có Lý Thiên Viễn thủ ở đây, đối phương hễ hạ độc thủ, cũng có thể giúp Tần Phong.
Thời gian trước, thuê hai nhân viên thu ngân trong quán game, mỗi người làm 12 tiếng, Lý Thiên Viễn có thể đi ra ngoài. Sau khi nhận được điện thoại của Tạ Hiên, gọi taxi vội vàng đi tới khu Cảnh Sơn.
Kỳ thật Tạ Hiên cũng lo quá, Tần Phong vốn không có thù hận gì không thể hóa giải với Miêu Lục Chỉ. Chỉ là đối phương làm ảnh hưởng tới lợi ích của mình, ra tay cảnh cáo một chút, nói rõ là được, chắc chắn sẽ không động chân tay.
Đương nhiên, Tần Phong cũng không thể hoàn toàn không phòng bị. Sau khi khi vào ngôi tứ hợp viện của Miêu Lục Chỉ, lỗ tai liền dỏng lên, phát hiện trong phòng không có người. Tần Phong cười nói:
- Tìm tĩnh trong động, lão tiên sinh chọn nơi này được đấy…
- Người già thường thích yên tĩnh, hẳn sư phụ của tiểu huynh đệ cũng nói vậy?
Miêu Lục Chỉ nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra thế gian còn có vị cao nhân nào có thể dạy được yêu nghiệt trẻ như Tần Phong, sau khi cười khổ một tiếng, trực tiếp nói vào vấn đề.
- Sư phụ tôi? Ông ấy thanh tịnh cả đời, đến già lại thích náo nhiệt.
Tần Phong nghe vậy lắc đầu, nhìn về phía Miêu Lục Chỉ nói:
- Việc hôm nay là do đệ tử của quý môn ra tay trước, vốn cũng không có gì, ăn cơm nghề gì thì làm nghề đó, tuy nhiên bốn người đồng hành, ba người đều bị trộm sạch, hình như hơi quá?
Tần Phong nói thế, một là muốn hóa giải ân oán, dù sao đạo môn cũng là ngoài bát hành giang hồ, có quan hệ sâu xa với hắn, nếu thật sự muốn làm to chuyện, sẽ gây ngập lụt miếu long vương, chẳng ai nhận ai nữa.
Thứ hai là, tuy hiện tại các thành phố đều có kẻ trộm hoành hành, nhưng đó đều không thành hệ thống. Từ viêc hôm nay Vu Hồng Hộc ra tay, Tần Phong có thể thấy, đây là lão tặc có truyền thừa, hắn cũng muốn xem xem rút cục môn hạ của ai truyền thừa ra.
Tuy nhiên Tần Phong vốn tưởng là Vu Hồng Hộc tìm mình, nhưng không ngờ, trên Vu Hồng Hộc còn có một lão tặc, hơn nữa tuổi lớn như vậy, có chút ngoài dự đoán của hắn.
Nếu đã tới nói rõ lý lẽ, Tần Phong đi thẳng vào vấn đề nói rõ ngọn nguồn, về phần lôi kéo quan hệ, có thể đợi sau khi giải thích rõ sự việc.
- Tiểu huynh đệ, chuyện này đồ đệ làm sai, tuy nhiên…cũng có nguyên nhân.
Sau khi nghe Tần Phong chất vấn, Miêu Lục Chỉ cười khổ, nói:
- Bất kể như nào, sự việc là do đồ đệ tôi làm sai, lão nhân đã chuẩn bị rượu và đồ nhắm, lát nữa mời tiểu huynh đệ uống rượu đền tội.
Tục ngữ nói trộm cũng có đạo, trong giang hồ, lão bối nhân, thần trộm chân chính, có ba thứ không trộm, không trộm của già yếu, bệnh tật, phụ nữ có thai, không trộm tiền cứu mạng, không trộm vật kỉ niệm, đây đều là cách xưng hô đối với hiệp đạo trên giang hồ.
Ngoài ra còn có một quy luật bất thành văn, đó là ra tay hành động, có thể một, hai, nhưng không thể ba. Đối với một người hay một nhóm người, không thể trộm hết, phải để một con đường sống cho đối phương.
Còn hành vi của Vu Hồng Hộc chính là có chút quá đáng. Đầu tiên gã rạch túi Vi Hàm Phi, lại lấy ví của Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải, thậm chí không bỏ qua cả tiền xu trên người họ, quả thực ăn tham quá.
Biết rõ tính đồ đệ, cộng thêm những sự việc xảy ra gần đây, Miêu Lục Chỉ cũng biết ông ta đuối lý. Cho nên lời nói đối với Tần Phong cũng không phân giải gì, nhận hết sai lầm về mình.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất