Bảo Giám

Chương 219: Chủ môn (thượng)..

Chương 219: Chủ môn (thượng)..
- Mọi người đều là người trong giang hồ, nếu lão tiên sinh có chỗ khó, chuyện này không cần nhắc tới nữa, bỏ qua là được.
Tần Phong không hỏi nguyên nhân, đây cũng là lịch sự. nếu hỏi, lát nữa nhất tự sư môn, nếu lỡ là người quen cũ, vậy phiền quản hay không quản? Chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền, hóa giải cho xong việc này.
- Thật là một tiểu hồ ly.
Miêu Lục Chỉ trong lòng thầm mắng một tiếng, vừa rồi cố gắng tỏ ra vẻ khó xử, chính là dụ Tần Phong hỏi. Đều là nhất mạch môn đạo, ông ta cũng không tin Tần Phong hỏi rồi sẽ mặc kệ.
Ai ngờ Tần Phong vốn không làm như ông ta muốn, nhẹ nhàng bâng quơ cho qua, tỏ ý cũng rất rõ ràng. Mỗi nhà mỗi cảnh, phiền toái của ông cũng không cần nhiều lời với tôi.
- Tiểu huynh đệ không truy cứu, lão nhân đa tạ.
Miêu Lục Chỉ giơ tay phải, rót cho Tần Phong trà hồng nê vừa pha, nói:
- Lão hủ họ Miêu, người giang hồ gọi là Miêu Lục Chỉ, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như nào?
Miêu Lục chỉ coi như đã nhìn ra, tuy đối phương nhỏ tuổi, nhưng không phải người có thể bị ức hiếp, mình vòng vèo một hồi chẳng có ý nghĩa gì, dứt khoát khai thẳng.
Lúc Miêu Lục Chỉ ở thủ đô trước giải phóng, cũng đã từng xuất đạo thành danh, khá có danh phận trong đạo môn bấy giờ.
Năm đó sau khi bị bắt giam, Miêu Lục Chỉ càng thu nhận môn đồ rộng rãi, dạy ra không ít thần trộm tặc vương nổi tiếng, danh hiệu của ông ta cũng không vì ở trong tù mà chìm đi, ngược lại càng ngày càng vang.
Cho nên Miêu Lục Chỉ tin tưởng, người thanh niên này chỉ cần là người trong đạo môn, hẳn sẽ biết mình. Sau khi nói tên, mặt Miêu Lục Chỉ cũng hiện lên vẻ ngạo nghễ.
Tuy nhiên điều khiến Miêu Lục Chỉ thất vọng là, sau khi Tần Phong nghe thấy tên ông ta, sắc mặt không thay đổi chút nào, giống như chưa từng nghe tới vậy.
- Tiểu huynh đệ không phải người trong nghề?
Tuy đã lạnh nhạt với danh lợi thế thái, nhưng Miêu Lục Chỉ vẫn không nhịn được hỏi một câu, lão Vinh trong tiếng lóng là ý chỉ kẻ trộm.
- Khiến lão Miêu thất vọng rồi, tôi không phải người trong nghề...
Tần Phong lắc lắc đầu, thật ra trong lòng hắn cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. Tuy lần đầu gặp Miêu Lục Chỉ, hắn đã đoán được ba phần, nhưng khi nghe chính mồm Miêu Lục Chỉ thừa nhận thân phận của mình, Tần Phong vẫn vô cùng kinh hãi.
Mấy chục năm trước giải phóng, là thời kì cường thịnh nhất của giang hồ bát môn. Mà khi đó mấy môn phái thịnh vượng nhất, ngoài Sát thủ môn và Xướng môn trước nay hưng thịnh không suy, thì chính là đạo môn và thiên môn.
Vào giai đoạn loạn lạc, mấy môn phái này lại như cá gặp nước, Tần Phong đã từng nghe sư phụ Tài thị nhắc tới thiên tài trong một số môn phái, mà Miêu Lục Chỉ này…chính là một trong những nhân vật đại biểu trong đạo môn.
Tuy nhiên sau khi Miêu Lục Chỉ bị bắt ở thủ đô phụ, Tái Thị không biết tin tức gì của ông nữa.
Theo Tái Thị suy đoán, Miêu Lục Chỉ hẳn đã chết trong tù, nên mặc dù sau khi Tần Phong nhìn thấy ngón tay út thừa kia của Miêu Lục Chỉ, vẫn không dám khẳng định thân phận của ông ta.
- Tiểu huynh đệ đúng là không người trong nghề?
Miêu Lục Chỉ rõ ràng không thể tin lời Tần Phong, nói:
- Vậy…vậy công phu tay kia cậu học từ đâu?
- Thần trộm Lục chỉ, không phải trên đời này chỉ có kẻ trộm mới biết điều này?
Tần Phong nghe vậy nở nụ cười, tuy nhiên Miêu Lục Chỉ lại biến sắc, gần nửa thế kỉ, ông ta không nghe ai gọi danh hiệu đó nữa.
- Cậu…cậu rốt cuộc là ai?
Miêu Lục Chỉ nhìn chằm chằm Tần Phong, tay nắm gậy quá chặt, gân xanh lộ ra.
- Tôi và các ông có chút liên quan, nhưng không phải người trong nghề.
Tần Phong khẽ lắc đầu, giơ tay phải đặt lên bàn đá.
Miêu Lục Chỉ khôngbiết Tần Phong có dụng ý gì, đang định mở miệng, ánh mắt nhìn tay Tần Phong đặt trên bàn, lời tới yết hầu rồi đột nhiên lại nuốt vào.
Lòng bàn tay vốn trống không của Tần Phong, đột nhiên hiện ra một đồng tiền, làm thế nào xuất hiện, ngay cả Miêu Lục Chỉ cũng chưa nhìn ra.
Không chỉ như vậy, Tần Phong chậm rãi thu tay lại, đồng tiền kia giống như mọc thêm chân, lại từ lòng bàn tay Tần Phong chạy tới mu bàn tay Tần Phong.
Không sai, đối với người ngoài nghề, chỉ có thể dùng từ chạy, mới đủ hình dung sự thay đổi của đồng tiên trên tay Tần Phong, nhưng nhìn mắt Miêu Lục Chỉ, lại thấy sự kinh hãi vô cùng.
Luyện tay nghề trộm chính là công phu tay, tay của kẻ trộm, phải mềm dẻo hơn nhiều so với người thường, thậm chí có thể làm đươc rất nhiều động tác không thể tưởng tượng được.
Miêu Lục Chỉ từng nghe sư phụ nói, nếu luyện công phu tay tới cực hạn, có thể khống chế mỗi đường gân của hai tay một cách hoàn mỹ, người như vậy mới có thể được gọi là thần trộm.
Tuy nhiên những cái này cuối cùng chỉ là tin đồn, hơn nữa công phu luyện tay thất truyền từ lâu, Miêu Lục Chỉ trải qua khổ luyện cộng thêm thiên phú xuất sắc, cũng chỉ có thể luyện được công phu mười ngón, bất lực đối với bàn tay.
Vốn Miêu Lục Chỉ cho rằng đó là một truyền thuyết, nhưng ông ta không sao tưởng tượng được, người thanh niên trước mặt lại có thể làm được như vậy, nhất thời, Miêu Lục Chỉ đại não tựa hồ như ngừng chuyển động.
- Thủ pháp thực ra cũng coi là của đạo môn các ông, tuy nhiên e rằng thất truyền đã lâu rồi?
Cánh tay Tần Phong không thấy có động tác gì, nhưng đồng tiền này lại đột ngột biến mất trên mu bàn tay. Ngay cả Miêu Lục Chỉ vẫn nhìn chằm chằm vào đồng tiền kia, cũng không nhìn ra hướng đi của nó.
- Cậu, …cậu học được thủ pháp này ở đâu? Cái này sư phụ tôi cũng không làm được.
Giọng Miêu Lục Chỉ run run, sư phụ của ông ta rất nổi tiếng, trước giải phóng từng là môn chủ của đạo môn, chỉ là sư môn không may xuất hiện bại hoại, nhiều năm như vậy, Miêu Lục Chỉ chưa từng nhắc tới chuyện sư môn với người ngoài.
Thủ đoạn mà môn chủ đạo môn cũng không nắm được, lại xuất hiện trong tay Tần Phong. Ánh mắt Miêu Lục Chỉ cơ hồ bắn ra tia lửa, nếu không phải bản thân đã là lão già 80, ông ta hận không thể xông vào bếp cầm dao ép hỏi Tần Phong.
- Sư phụ ông? Mặc dù tôi nghe qua tên ông, nhưng đâu biết sư phụ ông là ai?
Sau khi nghe Miêu Lục Chỉ nói, Tần Phong hơi sửng sốt, Tái thị tuy từng nhắc tới tên Miêu Lục Chỉ, hơn nữa cũng từng chú ý tới người này một thời gian, tuy nhiên không biết gì nhiều về sư môn của ông ta.
- Tiểu huynh đệ, lão nhân đã nói nhiều rồi, cậu không cần thiết phải giấu diếm mãi thế chứ?
Miêu Lục Chỉ phát hiện không khí có chút không đúng. Đối phương hình như biết quá nhiều về mình, nhưng bản thân thì ngay cả cái tên của người thanh niên này cũng không biết.
Điều này khiến Miêu Lục Chỉ trong lòng không thoải mái, quanh co một hồi, lại bị đối phương nắm trúng, đối với lão giang hồ từng trải như ông ta, quả thực quá mất mặt.
- Nói ra sợ ông cũng không biết.
Tần Phong cười nói:
- Tôi họ Tần, tên một chữ Phong, ông có từng quen tôi không?
- Họ Tần? Trong đạo môn không có họ này..
Miêu Lục Chỉ suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói:
- Tài nghệ của cậu không phải tổ truyền, mà là sư truyền, không biết sư phụ cậu họ gì, tên gì?
- Sư phụ tôi họ Hạ, tên Hạ Nhất, về phần giang hồ gọi là gì, tôi cũng không biết, ông sao có thể quen?
Tần Phong chớp mắt, mặc dù Tái thị kể rất nhiều tin tức về giang hồ năm đó cho Tần Pohng nghe, nhưng rất ít đề cập tới chuyện của bản thân. Ngoài biết ông ta xuất thân là hoàng thất triều Thanh và có biệt hiệu Hạ Nhất, thực sự Tần Phong không biết gì nhiều về sư phụ.
- Hạ…Hạ Nhất? Chưa từng nghe cái tên này…
Trầm tư hồi lâu, Miêu Lục Chỉ không nghĩ ra ai từng dùng cái biệt danh này.
- Sư phụ, chúng con về rồi.
Đang lúc Miêu Lục Chỉ còn đang suy nghĩ cái tên này, cánh cửa tứ hợp viện bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, mấy người Vu Hồng Hộc mang theo rượu và thức ăn tiến vào sân.
- Á? Sư phụ, chính là anh ta?
Thấy Tần Phong ngồi đối diện Miêu Lục Chỉ trước bàn đá, đám người Vu Hồng Hộc trên mặt đều hiện lên thần sắc không tốt, Tam nhi tính tình có chút xúc động tiến lên phía trước vài bước, chỉ vào mũi Tần Phong nói:
- Tiểu tử, chuyện buổi chiều nay là cậu làm?
Thật ra trong đám người Tam nhi, vốn không cho rằng Tần Phong trộm ví trên người họ, có thể im lìm không tiếng động lấy hết của họ, ít nhất cũng phải là lão tặc kinh nghiệm 50-60 tuổi.
Cho nên họ đều cho rằng, Tần Phong chính là vãn bối đệ tử của lão tặc kia, hành động của đám người Tam nhi cũng là muốn đe dọa Tần Phong một phen, để hắn trả loại đống ví hồi chiều.
- Khốn nạn.
Sau khi nghe Tam Nhi nói, Miêu Lục Chỉ bỗng nhiên vỗ bàn đá thật mạnh, lớn tiếng mắng:
- Mang đồ ăn và rượu lên dây, toàn bộ các ngươi cút hết cho ta…
Bình thường trước mặt đám người Tam nhi, Miêu Lục Chỉ rất hiền lành, nhưng lúc này vừa nổi giận, lại khiến đám người sợ không dám ho he, ngoan ngoãn đặt rượu và đồ ăn lên bàn đá.
- Hồng Hộc ở lại.
Miêu Lục Chỉ bỗng nhiên thở dài, tuy thời trẻ ông ta không ít đệ tử, nhưng tới giờ đám đệ tử kia kẻ chết đứa bị bắt, ngoài Vu Hồng Hộc bên người, không còn ai thân cận.
- Tư chất của nó không tốt lắm, biết nhiều không có lợi cho nó.
Sau khi nghe Miêu Lục Chỉ nói, ánh mắt Tần Phong lướt qua người Vu Hồng Hộc, lại quan sát hồi lâu, ném túi trên tay tới, nói:
- Chiều anh lấy hơn hai chục ngàn của bạn tôi, tôi trừ tiền rồi, vàng thỏi vẫn còn…
- Chuyện buổi chiều, thật…thật sự là cậu làm?
Nhận chiếc túi, Vu Hồng Hộc không nhịn được lui lại mấy bước, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.
Sau khi bị người ta trộm đồ, Vu Hồng Hộc từng đưa ra nhiều giả thiết, nhưng gã không ngờ, người khiến gã hễ nghĩ lại là cảm thấy kinh hồn.lại là một cậu thanh niên.
- Vốn nó không phải như vậy, haiz…
Thấy biểu hiện của Vu Hồng Hộc, Miêu Lục Chỉ trên mặt không khỏi nóng lên, khoát tay nói:
- Hồng Hộc, con ra ngoài đi, dẫn theo bọn Tam tử đi ăn cơm, tối này cũng không phải quay lại.
Miêu Lục Chỉ coi như đã nhìn ra, người thanh niên Tần Phong này, căn bản không nhìn trúng đồ đệ mình, thậm chí còn không có ý làm quen, điều này khiến Miêu Lục Chỉ không kìm được thấy mặt mũi tối sầm.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất