Bảo Giám

Chương 223: Thông cảm lẫn nhau

Chương 223: Thông cảm lẫn nhau
- Không nhắc đến chuyện cũ nữa, nào, Tần Phong, chúng ta uống rượu thôi!
Uống được chén rượu, mắt Lục Miêu Chỉ bỗng sáng lên, nhìn Tần Phong nói:
- Không biết Quỷ Kiến Sầu còn sống hay không? Nếu sống đến bây giờ, chắc cũng phải trăm tuổi rồi nhỉ?
Người tuổi càng cao thì lại càng muốn nghĩ đến chuyện cũ, người cùng thế hệ như Miêu Lục Chỉ dường như đã chết hết rồi, khi nghe đến tin tức của Quỷ Kiến Sầu – người mà năm xưa có duyên gặp mặt, trong lòng cũng có chút vui sướng
- Sư phụ tôi mấy năm trước đã mất rồi
Tần Phong lắc đầu, mặt mũi rầu rĩ, thật đáng tiếc, sư phụ không thể nghe sự thật vụ án này, đây cũng là một tiếc nuối nho nhỏ
- Nào, cạn chén vì tiền bối Quỷ Kiến Sầu!
Ngoài mười mấy năm đó tung hoành trên giang hồ, Miêu Lục Chỉ đều sống rất thận trọng, thậm chí đến khi ngủ cũng không dám nói mơ, sợ rằng sẽ nói ra những việc năm đó.
Cuối cùng trước mắt cũng thổ lộ, trong lòng Miêu Lục Chỉ giống như vứt bỏ được viên đá lớn, trên người cảm thấy rất dễ chịu, ông ta cũng không cần sợ sau khi uống rượu lỡ lời nữa rồi.
- Cám ơn!
Tần Phong nâng chén kính Miêu Lục Chỉ, hắn đứng hẳn dậy, cung kính nghiêng chén rượu ra phía trước, hắn biết sư phụ rất thích uống rượu, mỗi năm đến ngày giỗ của sư phụ hắn đều mang vài bình rượu ngon đến trước mộ sư phụ lễ bái.
Nhìn thấy hành động của Tần Phong, Miêu Lục Chỉ thở dài:
- Tần huynh đệ là người nhân nghĩa, tiền bối Quỷ Kiến Sầu đã nhận được một đồ đệ tốt, chẳng trách năm đó ông hận thù sâu sắc đến vậy
- Miêu lão, sư phụ tôi năm đó ruốt cuộc là người như thế nào?
Sau khi nghe lời của Miêu Lục Chỉ, trong lòng Tần Phong có chút tò mò, thậm chí hắn cũng không biết cái tên này của sư phụ mình
- Nói như nào nhỉ, tuy trên giang hồ tiền bối ra tay rất tàn nhẫn, giết người vô tình, nhưng những kẻ bị Quỷ Kiến Sầu giết, tất cả đều đáng chết.
Ngừng một lúc, Miêu Lục Chỉ nói tiếp:
- Trong thời kỳ kháng chiến, những tên Hán gian và bọn Nhật Bản chết dưới tay của Quỷ Kiến Sầu quả thực là đếm không xuể, phải là người có công với đất nước, so với ông, ta không thể bì kịp
- Thì ra sư phụ là người như vậy? Sau khi ông giải thích xong vì sao lại không nói rõ những chuyện năm đó vậy?
Nghe những lời phân giải của Miêu Lục Chỉ, trong lòng Tần Phong càng cảm thấy khó hiểu, xét về những hành động Tái Thị năm đó thì cho dù là làm việc không công, nhưng cũng không đáng phải ở trong ngục nhiều năm như vậy.
Nhưng Tần Phong lại không biết rằng, khi Nhật Bản xâm lược, Tái Thị hận nhất là những tên Hán gian và bọn Nhật Bản, tuy bản lĩnh ông rất phi phàm, nhưng trên chiến trường, sức mạnh của một người quả thực đấu lại không nổi với bọn chúng
Thế là Tái Thị nhiều lần tiến vào sào huyệt của địch, ám sát những tên Nhật Bản có chức vụ cao và những tên Hán gian có tai tiếng, từng có một lần, tại khu vực Phương Bắc, ông từng diệt tận gốc những tên Hán gian làm chủ tịch huyện và tất cả các viên quan trong huyện thành.
Chỉ là sau đó Tái Thị mới biết, vị Hán gian chủ tịch huyện thực ra không phải là Hán gian, mà là một người có chí khí đã trà trộn vào nội bộ bọn Nhật Bản vì lợi ích của toàn dân, điều này khiến Quỷ Kiến Sầu day dứt mãi không nguôi
Hơn mười năm sau, những quyền hành mà vị chủ tịch huyện năm đó đã giành được thắng lợi, lập nên một quốc gia mới
Tâm trạng xấu hổ và sợ hãi của Tái Thị liền giấu kín chuyện này trong lòng, thà rằng bôi nhọ danh dự nhốt vào đại lao còn hơn là dám thừa nhận thân phận thật của mình.
- Nào, Tần huynh đê, hãy nếm thử những món nhậu của Kim Sinh Long đi, đây là đĩa dạ dày dê, hồ lô dạ dày dê, thịt dê tươi, bốn kiểu nấm dạ dày dê, nhưng “hàng cứng” bốn kiểu trong món nhậu thì ngoài người sống lâu trong Bắc Kinh ra, những người biết đến thì rất ít.
Nhìn thấy vẻ mặt băn khoăn của Tần Phong, Miêu Lục Chỉ cười nói:
- Đấy là chuyện của nhiều năm về trước rồi, cũng đừng nghĩ nhiều nữa, người giống như chúng ta, cả ngày đều đùa với tính mạng của mình, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết bất đắc kỳ tử, tiền bối Quỷ Kiến Sầu sống hơn chin mươi năm rồi, cũng coi như là chết vì tuổi già.
Miêu Lục Chỉ khi ở tù đều không kiến nghị hay xin giảm nhẹ hình phạt, cuối cùng do tuổi cao nên được thả ra, ông không phải chưa từng có quan niệm minh triết bảo thân, thực ra nhiều khi ở trong ngục, còn an toàn hơn sống trong xã hội này nhiều lần.
Tần Phong nghe xong gật gật đầu nói:
- Miêu lão nói rất đúng, bây giờ không phải nghe được những lời ông nói chuyện trước đây, ai lại muốn biết trong đó có bao nhiêu ân oán hận thù chứ.
Trong lúc nói chuyện với Lục Miêu Chỉ, Tần Phong thậm chí cảm tưởng như mình đang được chứng kiến lịch sử, điều này khiến trong lòng Tần Phong có cảm giác rất khó tả, không biết từ lúc nào, hai người họ đã uống cạn hết một bình rượu.
- Tần huynh đệ, lão già như ta từ khi xuất đạo đến nay, nói đến từ “trộm” thì ngoài sư phụ ra thì chưa từng phục ai.
Con người Miêu Lục Chỉ mười mấy năm không uống một giọt rượu nào, giờ đây cũng uống quá chén rồi, ông lật tay phải lên, đồng tiền phát sát lạ thường xuất hiện trên mu bàn tay.
Giữa sáu ngón tay trên bàn tay phải của Miêu Lục Chỉ, chuyển động nhanh như bay, mà những đồng tiền giống như những con bươm bướm bay lên từ bàn tay ông ta, chỉ là cho dù bay nhảy như nào cũng đều không rơi khỏi mu bàn tay của Miêu Lục Chỉ
Sau khi bay lộn vòng một hồi, động tác trên bàn tay của Miêu Lục Chỉ bỗng chậm dần, mà đồng tiền chuyển động uyển chuyển ban nãy, bỗng giống như nặng ngàn cân vậy, chuyển động chậm chạp y như con ốc sên bò.
Nhìn thấy động tác của Miêu Lục Chỉ, Tần Phong liền mỉm cười, nhưng lúc đó lại biến thành vẻ nghiêm trọng, vì đối với bọn họ mà nói, muốn nhanh... thực ra không khó, khó là ở chữ “chậm”
Hành động ngón tay có nhanh mới có thể kiểm soát được vị trí nhiều đồng tiền, nhưng nếu như chậm dần, ngoài việc phải nhu động cơ bắp ra, không thể dùng biện nào khác
Miêu Lục Chỉ xuất ra chiêu này, Tần Phong có thể làm được, thậm chí về mặt kỹ xảo, còn mạnh hơn cả đối phương
Nhưng Tần Phong lại không làm được cho pháo không ra khói như Miêu Lục Chỉ, giống như đồng tiền dài quá chân, đi chậm chậm trên mu bàn tay, điều này đã vượt xa phạm vi của kỹ xảo, đây là tuyệt chiêu mười mấy năm nay của Miêu Lục Chỉ giác ngộ ra
Đột nhiên mu bàn tay run run, đồng tiền bỗng biến mất một cách bất ngờ, hai tay Miêu Lục Chỉ vỗ vào nhau, nói:
- Tần huynh đệ, lão già này uống nhiều rồi, đây là chút tài mọn, cậu thấy thế nào?
Hơn mười tuổi đã vang danh thiên hạ, Miêu Lục Chỉ cũng là người có tài năng thiên phú, đứng trước Tần Phong - người giống như mình năm nào, ông ta cũng muốn xem, người giành được truyền thừa chủ mônh, rốt cuộc tài cán so với mình như nào
- Miêu lão, chiêu này của người quả là xuất quỷ nhập thần, trên đời này, có thể làm được e rằng không quá nổi ba người...
Dường như bị lời nói của mình phân tán tinh thần, chén rượu trên tay phải Tần Phong bỗng nghiêng đi, một chén rượu được để ngay ngắn trên bàn ăn bỗng đổ ngửa, Tần Phong vội nghiêng thân mình, lấy cánh tay còn lại hất hết thức ăn trên bàn ra một bên.
Tần Phong cầm lấy một chiếc khăn lau, lau lau chiếc bàn, cười đau khổ:
- Ông xem đó, tôi đã uống nhiều rồi.
- Không sao, Tần huynh đệ, có muốn chìa bàn tay ra không ?
Miêu Lục Chỉ cười cười rồi vẫy vẫy tay, nhưng khi tiếng cười vừa dứt, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm nghị, sau đó lại tỏ vẻ mặt đau khổ, nói:
- Bái phục, bái phục, lão già này đã tâm phục khẩu phục rồi, chủ môn nhất mạch quả nhiên danh bất hư truyền!
Tay phải đút vào trong túi, nhưng Miêu Lục Chỉ phát hiện ra, đồng tiền lúc nãy mình vừa dùng diễn trò đã biến mất rồi, nhìn thấy trước mặt vẻ mặt say xỉn của Tần Phong, Miêu Lục Chỉ chắp hai tay hành lễ.
Kỹ thuật trộm cắp này, có lúc thì cần phối hợp với ngoại cảnh, hiển nhiên, những động tác lật Tần Phong, thực ra là để che khuất những hành động khi hắn ra tay, việc làm như vậy, những năm còn trẻ Miêu Lục Chỉ thường làm
Làm thiên tài trộm cắp năm đó, trong khi Tần Phong uống rượu đi lảo đảo, thực ra Miêu Lục Chỉ đã phòng bị đối phương rồi, nhưng ông ta không thể ngờ rằng, kể cả mình đã phòng bị sẵn, Tần Phong vẫn có thể cướp được đồng tiền trong túi của mình
- Tần huynh đệ tuổi trẻ như vậy, lại có bản lĩnh phi phàm, khi có thể thống nhất Đạo môn, sau đó liên kết với Ngoại bát môn, ngày nổi danh khắp giang hồ chỉ cần ngồi đợi mà thôi.
Nghĩ đến nguyện vọng của sư phụ năm đó, Miêu Lục Chỉ bất giác có chút kích động, nếu như ngoại bát môn giang hồ có thể thống nhất, vậy đây quả là một chuyện hỉ sự lớn gần trăm năm nay nhất trên giang hồ
- Nổi danh khắp giang hồ?
- Tần Phong nghe xong lắc đầu, chìa bàn tay phải ra, đồng tiền của Miêu Lục Chỉ quả nhiên ở trong tay hắn, hành động giống như của Miêu Lục Chỉ, Tần Phong nói:
-- Miêu lão, xã hội ngày nay đã không giống với trước khi giải phóng rồi, dịp nổi danh khắp chốn giang hồ, e rằng cũng là lúc tiểu tử tôi bị ăn đạn rồi
- Cái này...
Sau khi nghe thấy Tần Phong nói vậy, Miêu Lục Chỉ bỗng lặng người sững sờ, những lời kích động vừa rồi ông ta nói, hẳn là ông đã quên đi những gì ông gặp phải cách đây mấy chục năm rồi.
- Tuổi còn trẻ mà đã nghĩ được sâu xa như vậy, khiến lão già này thật hổ thẹn, ta tự phạt một chén...
- Miêu Lục Chỉ lắc đầu, khi bưng lên chén rượu cần phải uống lên, ánh mắt ông đã bị hành động của Tần Phong thu hút
Động tác trên tay của Tần Phong lúc đó cũng trở nên rất chậm chạp, việc điều khiển cơ bắp của Tần Phong giỏi hơn Miêu Lục Chỉ, nhưng dường như là muốn Miêu Lục Chỉ nhìn rõ động tác của mình, rất nhiều bước Tần Phong đều dừng lại
- Hiểu rồi, ta hiểu rồi!
Khi đồng tiền biến mất trên mu bàn tay Tần Phong, đột nhiên Miêu Lục Chỉ cười phá lên, cười đến nỗi rượu trên tay đều vung hết ra ngoài
- Tần huynh đệ, đa tạ!
Miêu Lục Chỉ uống cạn chén rượu trong tay, đứng dậy cúi đầu trước Tần Phong, cứ đứng phía sau nói:
- Tuy rằng luyện không được, nhưng có thể lĩnh hội được bản chất, lão già này có chết cũng không còn gì hối tiếc nữa rồi…..
Lúc trước Miêu Lục Chỉ có ý khiến Tần Phong lộ một tay ra chính là muốn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của bản thân quan sát thủ pháp tuyệt kỹ của môn chủ, dựa vào tài năng thiên bẩm của ông cộng thêm động tác cố tình làm chậm của Tần Phong, những bí quyết thật sự đã bị ông ta nắm được
- Miêu lão, thật ra cái gì tôi cũng không làm
Tần Phong lắc đầu, nhưng không chịu thừa nhận, tuyệt kỹ của nhất mạch môn chủ ngoại bát môn từ trước đến nay nghiêm cấm truyền cho người trong ngoại bát môn, lời sư phụ dặn như vậy, Tần Phong chỉ có thể dung cách này để cho Miêu Lục Chỉ lĩnh hội được
- Ta cũng chưa nhìn thấy gì
Miêu Lục Chỉ hiểu rõ Tần Phong đang kiêng kị điều gì, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cười phá lên, hai người không cùng tuổi tác không cùng xuất thân, nhưng giây phút này trong lòng đều có cảm giác cảm thông lẫn nhau
- Mẹ nó, một lão già lại có chuyện vui cười thoải mái như này ư? Thật khó để sớm đi gặp Diêm Vương rồi đây ?
Khi tiếng cười của Tần Phong và Miêu Lục Chỉ còn chưa dứt, cửa chính của tứ hợp viện bỗng có tiếng động, cánh cửa bị người từ bên người dùng chân đá tung
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất