Bảo Giám

Chương 224: Nước đục

Chương 224: Nước đục
- Sớm đã nghe thấy trong Bắc Kinh vẫn còn tồn tại thằng cha này, thì ra là trốn ở đây...
Cùng với tiếng động thất thanh, một đám người hùng hổ bước vào trong tứ hợp viện, đẩy một vài người ra trước mặt, hiển nhiên đó là những người như Vu Hồng Hộc, dưới ánh sáng ngọn đèn trong sân, có thể nhìn thấy ít nhiều những vết bầm tím trên khuôn mặt của họ.
- Các người là ai?
Miêu Lục Chỉ run lẩy bẩy đứng dậy nói:
- Đã biết ta là lão già đáng chết đó, vì sao vẫn còn không chịu buông tha cho ta chứ? Lão già như ta có thể gây khó khăn gì cho các người đây?
Dáng người của Miêu Lục Chỉ căn bản không phải là cao, thêm nữa ông cũng nhiều tuổi rồi, lưng cũng hơi còng, nhìn qua thì ông là lão già gầy dơ xương đã gần đất xa trời rồi.
- Miêu Lục Chỉ?
Một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước ra từ trong đám người đó, sau khi nhìn ngắm xem xét con người Miêu Lục Chỉ, y nói:
- Vua trộm Lục Chỉ nổi danh trên giang hồ, chúng tôi từ lâu đã ngưỡng mộ, Lục gia à, tuy ông già vai không thể nhấc lên, tay không thể cử động, nhưng tên tuổi này cũng rất đáng tiền đó.
Nhìn người trung niên này nói, Tần Phong ngồi cạnh bàn đá, mắt bỗng khép nhỏ lại
Người trung niên này cao khoảng một mét tám, trông rất khôi ngô, nói năng rất khí phách, trên má phải có một vết sẹo dài khoảng mười phân, trông giống như một con rết vậy, làm cho khuôn mặt hắn thêm phần hung ác.
“Rõ ràng đều là người luyện võ.”
Ánh mắt của Tần Phong nhìn lướt qua dáng vẻ của người trung niên này, sau đó nhìn sang sáu bảy người đứng sau lưng y, hai chân lông mày cau càng lúc càng sát vào nhau, lời nói này rõ rang là người mang khẩu âm ở quan đông, võ công trên người không hề kém chút nào
Lúc nãy nói nhiều chuyện cũ với Miêu Lục Chỉ, Tần Phong còn chưa kịp hỏi thăm đến Vu Hồng Hộc vì sao lại vi phạm quy định của Đạo môn, ra tay điên cuồng với Phan Gia Viên
Cho nên sau khi nhìn thấy đám người này, trong lòng Tần Phong có chút băn khoăn không rõ, một tên là cướp một tên là thổ phỉ, tuy rằng đều ở trong Đạo môn, nhưng rõ ràng hai bên không đi chung một đường.
Tuy đều là kiếm ăn nhưng giữa những khách trên giang hồ, cũng sẽ đả kích lẫn nhau
Giống như Đạo môn xem thường Xướng môn vậy, nghìn người dùng đầu óc để đi cướp miếng ăn cũng không ghê tởm bằng đạo môn trèo tường vào nhà người khác, mà trong đạo môn, đám thổ phỉ có râu ria này, lại coi thường tên trộm giật túi, bẻ khóa
- Các vị, lão già này cũng là người sắp chết rồi, mười mấy năm đều không xuất hiện trên giang hồ, sao lại đến làm khó cho ta như vậy?
Miêu Lục Chỉ lắc đầu, nhìn người trung niên đó nói:
- Vị lão gia này đề ra kế hoạch, tiểu đồ tôi cũng sẽ dựa theo đó mà làm, các vị sẽ rút khỏi Bắc Kinh, không cản trở đến việc phát tài của các vị…
Nhìn đến những người như Vu Hồng Hộc và ba đứa trẻ nhỏ, bọn họ mặt mũi lấm lét không dám nói câu gì, Miêu Lục Chỉ không chịu được đành thở dài trong lòng, một tên cướp nhỏ gặp phải thổ phỉ, giống như tú tài gặp quân binh, có lý lẽ cũng vô ích.
- Lục gia, bọn họ đi rồi, thật là, cản đường phát tài của tôi rồi
Người trung niên hừ một tiếng, nói:
- Chuyện năm đó khắp nơi trên cả nước mười vị tặc vương đến chúc thọ Lục gia, Hà Kim Long tôi cũng đã từng nghe qua, có Lục gia ở đây, tên trộm tiểu tốt ở Bắc Kinh này, ai cũng cần giữ thể diện
Không dám giấu Lục gia, Hà Kim Long tôi là truyền nhân Đạo môn chính tông năm xưa, theo lý mà nói Vinh tự hành lần này của các người, cũng coi như là bang phái nhỏ của Đạo môn, bây giờ tôi muốn các người gia nhập vào Đạo môn
- Đạo môn? Vinh tự hành?
Từ miệng người trung niên tên Hà Kim Long nghe đến hai danh từ này, Miêu Lục Chỉ và Tần Phong có chút sửng sốt, bọn họ vừa còn thảo luận chuyện sóng gió của Đạo môn, không ngờ rằng chớp mắt một cái, đã xuất hiện một người trong Đạo môn
Hơn nữa người này dường như không ăn nói bừa bãi, có thể nói ba chữ “vinh tự hành”, điều này chứng tỏ anh ta ít nhiều cũng biết tiếng lóng và quy định trên giang hồ, cũng coi như là người trong giang hồ
- Đạo môn là gì? Vinh tự hành là gì? Vị Hà gia này, lời ông nói tôi không hiểu lắm.
Miêu Lục Chỉ tiếp tục giả bộ ngốc ngếch nói:
- Lão già tôi chẳng qua năm đó nghèo đói không có cơm ăn nên mới đi theo con đường này, ở trong ngục gần một đời người, tên đồ đệ này cũng chẳng qua nhận dạy dỗ nó trong đó, thật sự chẳng có liên quan gì đến Đạo môn mà ngài đã nói cả.
Người đã hơn tám mươi tuổi rồi, hơn nữa đã có cuộc trò chuyện nói rõ với Tần Phong, giờ đây Miêu Lục Chỉ chỉ muốn an hưởng lúc tuổi già, những gì về Đạo môn ngoại bát môn, ông đều không muốn nhắc cũng như có mối quan hệ gì với chúng nữa.
- Này, lão già, gọi là Lục gia là giữ thể diện cho ông, nếu không thì đã gọi là lão già.
Đứng cạnh Hà Kim Long là một người thanh niên trẻ khoảng hai mươi lăm tuổi, nghe giọng điệu chính là người đạp cửa nói lúc nãy
Một tay chỉ vào Miêu Lục Chỉ, người này hung tợn nói:
- Hà gia tìm đến đây là để mắt tới ngươi, cho ông muốn làm gì thì làm, nếu không đã đánh gãy chân lão già ông rồi, còn dám bàn chuyện kiếm ăn ư?
- Các..... các người dám, ta..... ta sẽ liều mạng với các người !
Vu Hồng Hộc bị mấy vị đại hán bắt phía sau, tức giận đòi xông ra, tuy anh ta tư chất không thông minh, nhưng vẫn là tôn sư trọng đạo, coi Miêu Lục Chỉ như phụ thân, nên không chịu đứng nhìn người khác sỉ nhục Miêu Lục Chỉ
- Mày muốn chết à...
Sắc mặt người thanh niên trẻ đang nói rất lạnh lùng, vừa lật cổ tay lên, bất ngờ rút ra một khẩu súng, ấn chặt vào đầu Vu Hồng Hộc, sắc mặt dữ tợn nói:
- Còn dám lộn xộn, ta sẽ cho ông một viên đạn!
Tục ngữ có câu nhận biết được thời cơ thì mới là người tài, nhìn thấy người thanh niên trẻ cầm khẩu súng, Vu Hồng Hộc bỗng trở nên ngoan ngoãn, nói rằng do người bên cạnh anh ta đá vào chân cho nên anh ta mới bị đẩy ra
- Lỗ Ngũ, bỏ súng xuống, không nhìn thấy đây là đâu sao?
Hà Kim Long vẫy vẫy tay, nhìn Miêu Lục Chỉ, tỏ vẻ rất chân thành nói:
- Lục gia, tên tiểu tử này không hiểu chuyện, xin ngài hãy bỏ qua cho, trong Bắc Kinh giờ đây rất loạn, không mang theo súng phòng thân không được......
- Trúng đạn thì càng nhanh chết hơn
Miêu Lục Chỉ lắc đầu, nhưng lại quay mặt sang hướng Tần Phong, nói:
- Tần huynh đệ, chuyện hôm nay, cậu xem nên làm thế nào? Lão già này cũng gần đất xa trời rồi, mà còn có người không buông tha cho ta...
“Mẹ kiếp, lão già kia, việc này thì liên quan đếch gì đến ta chứ?”
Sau khi nghe Lục Miêu Chỉ nói vậy, Tần Phong không kìm chế được nói thầm vài câu.
Lúc đám người đó tiến vào, Tần Phong liền đứng lui lại, ngoan ngoãn đứng qua một bên, không để ai phải chú ý đến, nhưng lời nói của Miêu Lục Chỉ lại khiến mọi con mắt đổ dồn về phía Tần Phong
Quả thật, Hà Kim Long chính là người trong Đạo môn quan đông, chẳng qua tổ tiên hắn xuất thân là thổ phỉ, hơn nữa trải qua nhiều lần đả kích, sớm đã không có tiền đồ gì, những tình hình gì ở thành phía Bắc giang hồ thì quả thật hắn không nắm rõ
Cho nên Hà Kim Long tuy có nghe người nhắc đến tên tuổi của Miêu Lục Chỉ, nhưng hoàn toàn không biết Miêu Lục Chỉ là người trong Đạo môn, chẳng qua Miêu Lục Chỉ tuổi đã cao như vậy, lại gọi người thanh niên trẻ là huynh đệ, những người có mặt tại đây lúc này thật lòng có chút tò mò
- Miêu lão, tôi không phải là người giang hồ, chuyện của các người thì các người tự giải quyết đi
Tần Phong không muốn bị cuốn vào dòng nước ô nhiễm này, liền lắc đầu, nói với vị trung niên rằng:
- Vị đại ca này không liên quan đến chuyện của tôi, các người có chuyện gì thì tự nói với nhau, tôi xin phép đi trước
Tần Phong đã sớm nhận ra, xã hội bây giờ đã khác xa với mấy chục năm trước rồi, giống như thời đại Đỗ Nguyệt Sinh và Hoàng Kim Dung năm nào, sớm đã không thể tái hiện, nếu dây vào xã hội đen, kết quả chắc chắn là con đường chết
Nếu không thì dựa vào cốt chuyện của Tần Phong, muốn kiếm tiền thì quá là dễ dàng, sao phải khổ sở lập tiệm đồ chơi cổ ở Kim Thiên và Phan Gia Viên làm gì, như vậy vừa khổ vừa cần tiền vốn, còn không bằng dùng trăm phương nghìn kế đến phía nam tìm con dao giết cừu
Cho nên Tần Phong thực tình không muốn làm việc chung với những người dùng súng dùng dao này, đặc biệt là súng, chỉ cần tiếng súng nổ lên đã thành vụ án lớn rồi, những người này tưởng rằng cầm súng là rất uy phong, nhưng không biết bản thân mình đang cận kề cái chết
- Tiểu tử, mày gọi ai là đại ca đấy?
Tần Phong vừa dứt lời, người thanh niên tên Lỗ Ngũ đứng phía sau Hà Kim Long liền bước ra, tiến lại trước mặt Tần Phong, há mồm quát:
- Mẹ nó, muốn gọi Hà gia sao? Cái đồ có mẹ sinh mà không có cha dưỡng, một chút phép tắc trên giang hồ cũng không biết.
- Ấy, anh nói tôi sao?
Tần Phong chầm chậm lùi lại phía sau một chút, nói:
- Vị đại ca này, anh..... sáng dậy anh không đánh răng sao?
Biểu hiện của Tần Phong rất khác với lúc bình thường, chẳng qua nếu là Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên mà ở đây, nhất định biết rằng Tần Phong đã nổi điên rồi, hắn ghét nhất là người khác sỉ nhục cha mẹ mình
- Mày làm sao biết tao chưa đánh răng?
Lỗ Ngũ đứng lặng người, quả thực đây là người bẩn thỉu, xoa xoa đầu, nói:
- Mẹ kiếp, mày dám quản cả việc tao đánh răng hay chưa à?
- Ý của tôi là, chả trách miệng của anh thối như vậy, hóa ra nguyên nhân là anh chưa đánh răng.
Tần Phong cười cười, nhưng lời nói lần này, Lỗ Ngũ đã hiểu rõ, anh ta bỗng trợn tròn mắt, lấy tay trái túm lấy cổ áo của Tần Phong, còn tay phải giơ cao lên, dáng vẻ này là chuẩn bị tát cho Tần Phong mấy cái
Nhưng động tác này của anh ta đã lọt vào tầm mắt của Tần Phong, nó quá chậm, chưa đợi được đến lúc tay trái của hắn chạm vào người Tần Phong, tay trái Tần Phong đã bóp cổ Lỗ Ngũ rồi
Mọi người chỉ nhìn thấy tay phải Tần Phong nhanh như chớp nắm lấy cái bàn, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, âm thanh còn chưa hoàn toàn dứt, đã bị tay trái Tần Phong bẻ gãy rồi, giống như một con gà trống bị con quạ tóm lấy cổ họng vậy.
Đợi đến lúc mọi người nhìn rõ chỗ đứng của Tần Phong và Lỗ Ngũ, bỗng há mồm kinh ngạc, tất cả đều lùi về sau mấy bước
Lúc này nhìn rõ chỗ vết sẹo trên mặt của Lỗ Ngũ bị cắm một chiếc đũa bạc, máu từ đó cứ chảy từng giọt, từng giọt rơi xuống đất
Không biết là vì đau đớn hay là phẫn nộ, hai mắt của Lỗ Ngũ cứ mở trừng trừng, hai tay ở trước người với loạn lên túm nhưng vô ích, nhưng lại quên mất không lấy súng trong người ra
Lỗ Ngũ không chỉ bị bẻ cổ, lúc đó đầu óc trống rỗng, đến những người như Hà Kim Long cũng có chút hoảng loạn, mấy câu này còn chưa nói xong, hà cớ gì người thanh niên đó lại ra tay tàn bạo như vậy, cũng không biết ai trong số họ làm vấy bẩn giang hồ đây?
- Miêu lão, ngài đang đứng cạnh xem trình diễn sao? Chẳng phải đó đều là đồ tử đồ tôn của ông sao?
Trong khi Hà Kim Long còn chưa hoàn hồn, Tần Phong mở miệng đột ngột nói:
- Chuyện của ngài, khiến tôi ra tay, không tránh khỏi sự vô lễ rồi?
Miêu Lục Chỉ tuy có vẻ già yếu không còn sức lực, nhưng Tần Phong biết, trên người lão già này vẫn còn vỗ công, đừng nói là không có, trong đám người đứng đây bây giờ, ngoài bản thân mình ra, thì không ai có thể là đối thủ của Miêu Lục Chỉ
- Thanh niên bây giờ thật là không biết kính trên nhường dưới gì cả
Tần Phong vừa dứt lời, thân hình Miêu Lục Chỉ bỗng thấp xuống, không đợi đến lúc mọi người nhìn rõ, ông ta đã đứng trước mặt Hà Kim Vân rồi, thân hình giống như ma quỷ vậy
Tay phải run run, chiếc gậy được làm bằng hợp kim trong tay Miêu Lục Chỉ đã từ giữa tách ra, một đoản kiếm sáng lấp lánh dài khoảng ba mươi phân, được đặt trên cổ của Hà Kim Long
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất