Bảo Giám

Chương 230 - 1: Hạng mục..

Chương 230 - 1: Hạng mục..
] Sau khi nghe Tần Phong nói, Hà Kim Long vốn còn có vẻ khó chịu bỗng nhiên trầm mặc, bởi vì lời Tần Phong nói đã chọc trúng nỗi đau của y.
Dựa vào mối quan hệ của ông nội ở Quan Đông, Hà Kim Long vốn làm ăn rất thuận lợi, thậm chí còn kéo mối sang Nga, Hung-ga-ri và Thổ Nhĩ Kỳ, trên giang hồ Quan Đông, có thể nói là nhân vật thuộc đẳng cấp người đỡ đầu.
Nhưng sau khi ông nội y qua đời, sản nghiệp khổng lồ và những mối quan hệ thoạt nhìn có vẻ vô cùng bền vững ấy chỉ trong một đêm đã sụp đổ, các trò đâm lén sau lưng khiến Hà Kim Long khó lòng phòng bị.
Tục ngữ nói dân không đối đầu với quan, sau khi vị tai to mặt lớn ở Quan Đông mở miệng, cái gọi là giang hồ trong mắt Hà Kim Long đã không chịu nổi một đòn, thủ hạ đều bị bắt vào tù, ngay cả y cũng thiếu chút nữa khó tránh khỏi tai ương tù tội.
Cho nên những lời Tần Phong nói Hà Kim Long có thể hiểu được, y biết cho dù thành tựu trên giang hồ có cao đến đâu, trong mắt đám quan gia chẳng qua cũng chỉ là một con dê béo đợi làm thịt mà thôi.
- Tần gia, nếu như thủ đô không thể dung Kim Long, tôi vẫn có thể đi nơi khác. Tuy rằng trong lòng hiểu, nhưng muốn để Hà Kim Long khuất phục trước Tần Phong thì cũng không dễ dàng như vậy.
Một là Hà Kim Long đã quen làm đại ca, sao có thể đồng ý đứng dưới trướng người khác? Hai là Tần Phong thực sự rất trẻ, công phu giỏi chưa chắc lãnh đạo giỏi, chỉ cần có quyết định xốc nổi, nói không chừng sẽ khiến các huynh đệ gặp nguy hiểm.
- Lão Hà, tôi nói câu không dễ nghe, trong nước không có chỗ để ông sinh tồn đâu.
Tần Phong lắc đầu, nói: - Thời gian này những người lăn lộn trong xã hội đen sớm hay muộn đều đi đến con đường chết, hơn nữa càng đi xa càng khó quay đầu, con đường này của ông không có đường ra đâu
Năm đó thế lực của Viên Bính Kỳ trong xã hội đen phương Bắc lớn đến thế nào? Thế nhưng những chuyện y làm đã vượt quá giới hạn quốc gia có thể dung thứ, gần như chỉ trong một đêm đã bị nhổ tận gốc.
Có những người ở một số thời điểm trông có vẻ như rất thành công, kỳ thực chẳng qua quốc gia chưa chưa muốn động đến họ mà thôi. Đợi sau khu thời cơ chín muồi, địa bàn càng lớn thì chết sẽ càng nhanh.
- Trong nước không dung tôi, vậy tôi đây liền mang các huynh đệ xuất ngoại!
Ánh mắt Hà Kim Long lộ ra nét tàn khốc, y biết Tần Phong nói đúng, ban đầu cũng có ý định xuất ngoại, có điều huynh đệ thủ hạ khó lòng rời xa quê hương, rời khỏi Quan Đông thì có thể, nhưng phải xuất ngoại thì tuyệt đại bộ phận mọi người phản đối.
- Kim Long, con người của ngươi sao mà cứng đầu vậy hả?
Miêu Lục Chỉ đứng bên cạnh vốn chỉ định xem náo nhiệt, ông muốn xem Tần Phong đến tột cùng có thủ đoạn gì để thu phục Hà Kim Long, nhưng sự không phối hợp của Hà Kim Long khiến cuộc nói chuyện của hai người trở nên căng thẳng.
Miêu Lục Chỉ liếc Hà Kim Long một cái, nói: - Ý của Tần gia là cho ngươi một con đường sống, thằng ranh ngươi khiêm tốn nghe là được rồi!
- Lục gia, tôi tuy rằng bội phục Tần gia, nhưng Kim Long mấy năm này cũng không phải kẻ vô dụng, sao có thể để các huynh đệ chết đói được?
Hà Kim Long có chút không phục, tuy rằng gia sản của y hiện tại đều bị đoạt mất, nhưng số tiền cho các huynh đệ vay lúc trước cũng có thể để người nhà bọn họ không phải lo cơm ăn áo mặc, nếu không cũng sẽ không có nhiều người theo mình như vậy.
- Kim Long à, xã hội hiện tại đã dần ổn định, còn muốn chơi thăng bằng giữa hai bên hắc bạch, sợ là không cẩn thận sẽ trượt chân đấy.
Miêu Lục Chỉ sống hơn 80 năm, trải qua hỗn chiến quân phiệt, Nhật Bản xâm lược và nội chiến, tầm nhìn xa hơn Hà Kim Long, thời đại này, tác dụng của vũ lực đã trở nên cực kỳ nhỏ bé, kiếm tiền dựa vào đầu óc mới là con đường đúng đắn.
Đầu óc của Miêu Lục Chỉ tuy rằng thông minh nhưng chung quy cũng là một ông lão hơn 80 tuổi, cũng có chút không theo kịp thời đại, đó cũng là nguyên nhân ông cam tâm tình nguyện nhập Đạo môn vào dưới trướng của Tần Phong.
- Lục thúc, cháu xin nghe lời.
Tuy rằng không thích Tần Phong lắm, nhưng vì có cùng cội nguồn với Miêu Lục Chỉ, sau khi nghe Miêu Lục Chỉ nói, Hà Kim Long chắp tay với Tần Phong, nói: - Nếu Tần gia có thể chỉ cho Kim Long và các huynh đệ một con đường sống, vậy thì Kim Long dẫn huynh đệ quy về dưới trướng của Tần gia có ngại gì?
Hà Kim Long cũng đã là người hơn 40 tuổi rồi, trong lòng y hiểu, cho dù làm ăn đứng đắn hay không đứng đắn, mục đích hướng đến vẫn chính là tiền tài, chỉ là Hà Kim Long lập nghiệp bằng nghề không đứng đắn, bảo y làm nghề đứng đắn, y quả thực không biết làm thế nào.
Nếu như Tần Phong có thể vạch ra một con đường lợi nhuận cao lại ít nguy hiểm thì đi theo hắn chưa chắc đã không phải một lựa chọn tốt, so với việc phải mạo hiểm thấp thỏm sống qua ngày thì tốt hơn nhiều.
- Cũng không thể nói là quy về dưới trướng của tôi.
Tần Phong phất tay, nói: - Thứ nhất, Ngoại bát môn tuy rằng còn, nhưng Chủ môn đã không còn tác dụng ràng buộc, không nói đến điều này, chính quyền hiện tại cũng không dễ dàng để tổ chức như vậy tồn tại.
Thứ hai, việc làm ăn về sau đều phải công ty hóa, lão Hà, huynh đệ mà ông nói đều chỉ có thể là công nhân của công ty, phải có quy định tương ứng để ràng buộc họ, tất cả những hành vi tranh giành không vì tiền tài không được phép xảy ra nữa
Thứ ba, tất cả súng ống đều phải tiêu hủy, một cái cũng không để lại, quốc gia xử lý rất nghiêm đối với những vụ án liên quan đến súng ống, hơn nữa nơi này còn là thủ đô, một khi dính vào thì chỉ còn một kết cục là muôn đời không thể lật mình được.
Lão Hà, ông ngẫm xem hai điều sau có thể làm được hay không, nếu như có thể, tôi sẽ nói tiếp, nếu như không thể, chúng ta ai đi đường người nấy, sau này chỉ coi nhau như bằng hữu từng gặp trên giang hồ, không liên quan gì đến nhau
- Điều này Tần gia, cậu để tôi suy nghĩ một chút!
Thấy Tần Phong liệt kê một cách logic rõ ràng như vậy, Hà Kim Long liền nhìn Tần Phong với cặp mắt khác, thủ hạ của y, thậm chí cả y, đều là những người thô lỗ, làm việc chưa từng rõ ràng, có trật tự giống như Tần Phong.
- Tần gia, điều thứ hai Kim Long có thể làm được, nhưng điều thứ ba
Sau khi suy nghĩ một lúc, Hà Kim Long mở miệng nói: - Tần gia, cậu hẳn cũng hiểu được, thời gian này lăn lộn ở xã hội đen mà không có súng phòng thân thật sự quá nguy hiểm, chẳng may gặp phải thứ khó nhằn, vậy chẳng phải là sẽ chịu thiệt sao?
Ở địa giới Quan Đông, đất rộng người thưa, trước kia chính là nơi thổ phỉ Hồ Tử hoành hành, cho dù giải phóng đã hơn mười năm, nhưng một số gia đình sống ở vùng rừng núi vẫn giấu súng ống trong nhà.
Hà Kim Long lớn lên ở nơi như vậy tất nhiên có cảm tình đặc biệt đối với súng, hơn nữa y lại từng dẫn người sống mái với đám xã hội đen ở Nga, bình thường không mang súng mà ra khỏi cửa, y liền cảm thấy cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
- Lão Hà, dạo này trên giang hồ còn ai dùng súng nữa đâu?
Tần Phong lắc đầu, nói tiếp:
- Nếu đi theo tôi, về sau các ông căn bản đã rời khỏi giang hồ một nửa rồi, mang theo súng trên người chỉ gây thêm phiền toái, chẳng có lợi gì cả!
- Rời khỏi giang hồ?
Hà Kim Long nghe vậy trợn tròn hai mắt, kêu lên: - Tần gia, đám người chúng tôi chỉ biết đánh đánh giết giết, rời khỏi giang hồ rồi, các huynh đệ kiếm cơm thế nào được?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất